Chương 702: Em chán ghét tôi như vậy sao? (2)
Hiện tại, bọn họ tranh chấp tuổi trẻ thanh xuân.
Anh nguyện ý vì tình yêu, bỏ ra hơn trăm triệu tài sản.
Thế nhưng, khi thật sự không có gì cả, anh sẽ hối hận hành động hôm nay hay không?
Mở lại công trình đã bỏ, vô luận thế nào, đều sẽ bồi thường tiền mua bán, anh cũng không có chớp mắt, liền làm.
Kiều Luyến biết, tất cả đều là bởi vì cô.
Hai ngày này, cô không có nói qua chuyện này.
Thế nhưng trong hai ngày này, cô cũng nghĩ rất nhiều.
Cô không phải thánh mẫu, vì Thẩm Lương Xuyên, sẽ chọn rời anh, để anh không nợ.
Cô chỉ có thể lựa chọn, yên lặng ủng hộ anh.
Nhưng hôm nay, mắt thấy máy bay sắp hạ xuống, bọn họ lập tức đi tới Tô Châu, cuối cùng cô không nhịn được hỏi một câu như vậy.
Anh sẽ hối hận chứ?
Thẩm Lương Xuyên giống như là đã nhận ra tâm tình của cô, buông thõng con ngươi, quay đầu nhìn cô, một lúc sau mới mở miệng: "Tám năm trước, anh không có gì cả. Hiện tại, cùng lắm thì trở lại như trước kia, có cái gì hối hận? Vả lại, chúng ta không nhất định sẽ bồi thường tiền."
Kiều Luyến sững sờ.
Thẩm Lương Xuyên liền quay đầu nhìn về phía trước : " Tiểu Kiều, hiện tại cái gì anh không thể nói, nhưng anh có thể nói cho em, anh lần này, là đang đánh cược. Thắng, chúng ta không có việc gì. Nhưng nếu như thua, giống như em nói, không có gì cả."
Lời anh rơi xuống, cầm thật chặt tay Kiều Luyến: " Nhưng dù cho không có gì cả, chúng ta vẫn phấn đấu một chỗ."
Kiều Luyến nghe nói như thế, hốc mắt nóng lên, khẽ gật đầu.
Cô giống như thề mà mở miệng: "Thẩm Lương Xuyên, anh yên tâm, cho dù là thua, chúng ta cũng có thể lại đến một lần nữa."
Thẩm Lương Xuyên gật đầu cười.
Thế nhưng trong ánh mắt của anh, không có nhẹ nhàng như vậy.
Đúng, đây là một canh bạc.
Mà xác suất anh có thể thắng lợi, chỉ có 50%.
Thắng, đương nhiên không có vấn đề gì.
Thế nhưng thua, anh không chỉ mất đi Kiều Luyến.
Không tiền không thế, căn bản là không có cách chống lại Lục Nam Trạch, đến lúc đó, Kiều Luyến sẽ bị cướp đi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thẩm Lương Xuyên trầm xuống.
Cho nên, anh không thể thua!
-
Máy bay bay lành một đường trên trời, hạ xuống sân bay Tô Châu.
Đi vào Tô Châu lần nữa, Kiều Luyến có một loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Lần trước, bọn họ chật vật thoát khỏi Hoành Điếm.
Thế nhưng lúc này mới cách bao lâu, bọn họ lại quang minh chính đại trở về rồi.
Đúng vậy, quang minh chính đại.
Lần trước, thân phận Thẩm phu nhân của cô không có công bố, Lục Nam Trạch có thể dùng cường quyền bắt cô đi.
Thế nhưng lần này, bọn họ đi tới chỗ nào, đoán chừng đều sẽ có ký giả đi theo, cũng coi như bảo vệ.
Huống hồ. . .
Kiều Luyến quay đầu nhìn thoáng qua mấy người bảo vệ mặc tây trang đen sau lưng Thẩm Lương Xuyên, kéo ra khóe miệng.
Mấy người này, xem xét cũng là lính đặc chủng xuất ngũ, Thẩm Lương Xuyên đột nhiên tìm bảo vệ mạnh mẽ như vậy, không cần nghĩ, đều biết là phòng người nào!
Kiều Luyến kéo ra khóe miệng, bất đắc dĩ cười.
Sau đó bọn họ đi ra sân bay.
Mới vừa đi ra, liền thấy Tống Thành đứng ở cửa, đang nhận điện thoại, nhìn thấy mấy người, lập tức đi nhanh tới: "Anh Thẩm, cuối cùng mấy người cùng đến rồi!"
Thẩm Lương Xuyên khẽ gật đầu với anh ta: " Sự tình làm thế nào rồi?"
"Đã nói chuyện với chỗ thi công, không cần đám dân Tô Châu, chúng ta mời từ nơi khác tới. Những vật khác cũng đều đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ cần lấy được thư thông báo xét duyệt, là có thể khởi công."
/1342
|