Thẳng đến khi chạy ra khỏi phòng quần áo rồi, cô mới tìm lại được hơi thở của mình.
Lê Nhất Ninh nhớ tới động tác của Hoắc Thâm, không hiểu sao cảm thấy xấu hổ.
Nói thật thì…… cô không phải có ý gì với Hoắc Thâm, có điều…… có điều người đàn ông này tuyệt sắc như vậy, giá trị nhan sắc cao không nói còn có thân hình tốt như vậy, càng đừng nói tới thân hình hoàn mỹ mà trong tiểu thuyết chỉ dùng con chữ để miêu tả ra, thân làm một người nhan khống lại có chút nông cạn…… không ngắm nghía một chút thì quá là không thích hợp rồi đúng không?
Nghĩ vậy, Lê Nhất Ninh lén lút lặng lẽ liếc nhìn về phía phòng quần áo.
Đương nhiên — — cái gì cũng không nhìn thấy.
*
Trong xe, hai người im lặng ngồi hai góc ở hàng ghế sau, khoảng cách ở giữa muốn xa bao nhiêu là xa bấy nhiêu.
Tài xế ngồi ở phía trước lái xe, lén lút liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng rời mắt khỏi.
Trong đầu Lê Nhất Ninh có chuyện cũng không chú ý tới Hoắc Thâm đã nhìn cô hai lần.
Vừa nghĩ tới chuyện kiếm tiền, nghĩ tới nghĩ lui Lê Nhất Ninh cảm thấy có thể kiếm được số tiền lớn, thậm chí kiếm tiền nhanh nhất hình như chỉ có thể vào giới giải trí.
Nghĩ như vậy, cô lén nhìn Hoắc Thâm một cái.
Có cây đại thụ lớn như vậy mà không ôm, có phải bị ngốc không? Hơn nữa cô đảm bảo……. chỉ ôm một cái lông chân thôi cũng đủ rồi, tuyệt đối không tăng độ nóng gì đâu.
“Chuyện đó…….” Lê Nhất Ninh lên tiếng.
Hoắc Thâm nhàn nhạt nhìn cô.
Lê Nhất Ninh gãi đầu, tiếp thêm dũng khí hỏi: “Bây giờ tôi đã hủy hợp đồng với công ty rồi.”
Hoắc Thâm nhướng mày, không nói chuyện.
Lê Nhất Ninh bị ánh mắt áp bức đó nhìn chằm chằm, nghĩ một chút vẫn là từ bỏ.
Thôi đi, cô vẫn nên đi tìm người khác thì hơn.
Đương lúc im lặng, một cuộc điện thoại đã giải thoát Lê Nhất Ninh khỏi cơn ngại ngùng.
Nhìn số điện thoại hiển thị, Hoắc Thâm nhếch môi nhận máy.
“Alo.”
Giọng anh lạnh nhạt, bất kể là ai đều là như vậy.
“A Thâm, các con tới chưa?”
Hoắc Thâm cụp mắt, ‘Vâng’ một tiếng: “Sắp rồi.”
*
Không lâu sau, Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm xuống xe.
Nhìn căn nhà to lớn trước mắt., Lê Nhất Ninh ép sự kinh ngạc của người thôn quê mới lên thành phố đó xuống, bình tĩnh phải bình tĩnh…… đừng quá kinh ngạc.
Sau đó bất kể là nhìn thấy gì, Lê Nhất Ninh đều vô cùng bình tĩnh.
Hai người đi vào thì có một đám người ra đón.
“A Thâm về rồi.”
Trong chớp mắt, cảm giác trong giống như tướng quân thắng trận trở về trong thời cổ đại vậy, tiếng trước cao hơn tiếng sau truyền ra.
Lê Nhất Ninh bị suy nghĩ của mình chọc cười, vừa mới cười một cái Hoắc Thâm đã lạnh lùng liếc cô một cái.
Cô đứng hình, lặng lẽ khép khóe miệng vừa kéo lên của mình lại.
Mẹ Hoắc nhìn hai người, ngậm cười nói: “Cuối cùng cũng về rồi.” Nói xong, mẹ Hoắc mỉm cười nắm tay Lê Nhất Ninh, thái độ ôn hòa hơn so với Hoắc Thâm một chút: “Gần đây Ninh Ninh thế nào rồi, đã lâu không về thăm mẹ rồi đấy?”
Lê Nhất Ninh mỉm cười, ôm mẹ Hoắc làm nũng: “Mẹ, thời gian trước con quá bận, con đảm bảo từ nay về sau sẽ thường xuyên về thăm mọi người.”
Mẹ Hoắc được cô dỗ dành nở gan nở ruột, gõ mũi cô hết cách: “Con đó.”
Lê Nhất Ninh nhìn mẹ Hoắc vui vẻ, còn có chút đau lòng.
Trong sách, mẹ Hoắc đối xử với con dâu Lê Nhất Ninh vô cùng vô cùng tốt, còn tốt hơn so với con trai ruột của mình.
Ở trong nhà họ Hoắc giữa cha mẹ và con trai còn có một vách ngăn, cụ thể là chuyện gì thì cô không rõ, tóm lại Hoắc Thâm và ba mẹ không thân thiết lắm, thỉnh thoảng mẹ Hoắc gọi cho anh một cuộc điện thoại, thái độ cũng cẩn thận dịu dàng giống như cuộc điện thoại vừa rồi vậy, đầy tính thăm dò.
/492
|