Cũng có lẽ bởi vì nguyên nhân này mà mẹ Hoắc mới khá thân thiết với Lê Nhất Ninh.
Sau khi đi vào nhà, Lê Nhất Ninh được mẹ Hoắc kéo tới gặp họ hàng thân thích, không thể không nói…… bởi vì do Hoắc Thâm mỗi năm về một lần, chỉ để ăn một bữa cơm mà thôi mà cả đại gia đình đều chạy hết về đây, trong đó còn có vài đứa trẻ của nhà anh họ Hoắc Thâm.
Mà lúc này, mấy đứa trẻ đó đang nhảy nhót quanh Lê Nhất Ninh.
“Chị ơi chị ơi, chị thật là xinh đẹp.”
Lê Nhất Ninh là một người sống bằng tai, thích nhất là nghe những lời nông cạn này.
Cô cười cong cong đôi mắt: “Thật không? Chị đẹp chỗ nào?”
Tiểu nha đầu có cái miệng ngọt, vui vẻ nói: “Chỗ nào cũng đẹp hết, chị đẹp hơn người trong tivi nữa.”
Lê Nhất Ninh bị chọc cho vui vẻ.
Cô ôm tiểu nha đầu trước mặt lên, xoa mặt cô bé: “Em tên gì?”
“Chị ơi tên em là Thu Thu.”
Một người phụ nữ từ bên cạnh đi tới, mỉm cười trách mắng Thu Thu: “Thu Thu, đây là thím, vợ của chú Thâm con đấy.” Chị ấy nhìn Lê Nhất Ninh hết cách: “Xin lỗi, Thu Thu không nhớ.”
“Không sao.”
Lê Nhất Ninh cười vui vẻ: “Gọi chị cũng không tệ.”
“Như vậy không được.” Thu Thu đột nhiên nhìn Lê Nhất Ninh nói.
“Tại sao không được?”
Thu Thu nhíu mày nghĩ ngợi một lúc, chỉ ban công ở trên lầu: “Nếu gọi là chị thì không thể kết hôn với chú Thâm đâu.”
“…………”
Lê Nhất Ninh sững người, thuận theo ngón tay của Thu Thu nhìn qua đó, không sai không lệch chạm ngay ánh mắt của người đàn ông ở trên ban công lầu hai.
Cô chớp chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng thì mẹ Hoắc đã dở khóc dở cười đi tới: “Thu Thu thật giỏi.”
Mẹ Thu Thu cũng nhịn không được cười, bất lực nói: “Đứa nhóc này bị mọi người chiều hư rồi.”
“Không sao.”
Lê Nhất Ninh ôm Thu Thu: “Em rất thích cô bé.”
Thu Thu xoay người lại ôm cô hôn một cái: “Con cũng thích thím.”
Mẹ Hoắc nhìn hai người, trong mắt chứa đầy sự mong đợi: “Con với A Thâm lúc nào cũng sinh một đứa đi?”
Mẹ Thu Thu cũng phụ họa theo: “Nếu hai đứa sinh một đứa con, đứa bé nhất định rất đẹp.”
Giọng nói không lớn không nhỏ, người ở lầu hai cũng có thể nghe thấy.
Lê Nhất Ninh không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối phó với vấn đề này, cô im lặng mấy giây, nhìn những ánh mắt mong đợi của mấy người này cô lúng túng nói: “Mẹ chuyện này mẹ cứ nói với Hoắc Thâm đi ạ.”
Mẹ Hoắc ngẩn người.
Mẹ Thu Thu phì cười, vội vàng nói: “Đúng vậy, chuyện sinh con nói cho cùng phải có sự cố gắng của A Thâm.”
Lê Nhất Ninh: “……”
*
Cho đến lúc ăn cơm, Lê Nhất Ninh mới coi như được giải thoát.
Trong lúc đại gia đình đang ăn cơm vui vẻ, bỗng có một người từ bên ngoài đi vào, một người đàn ông để tóc dài.
Lê Nhất Ninh ngước mắt nhìn qua, vừa nhìn thì bị kinh ngạc ngây ngốc.
Tóc của người đàn ông đó được buộc thẳng ở sau, bộ dáng rất tùy tiện, gương mặt đó còn đẹp hơn cả con gái vừa thanh tú vừa xinh đẹp.
Một đôi mắt đào hoa hẹp dài, lúc nhìn về phía bàn ăn bọn họ thì nhướng mày lên rất có cảm giác tự do phóng túng.
“Ơ, đang ăn cơm sao?”
Anh ta nhìn về phía mấy người Lê Nhất Ninh, huýt sáo một cái: “Anh và A Ninh về rồi à.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
A Ninh? ? ! !
Anh là ai chứ sao gọi tôi lại gọi thân thiết như vậy.
Nhiêu đó còn chưa đủ, người đàn ông đó đi thẳng tới bên này, thuận tay chống lên thành ghế của Lê Nhất Ninh, khom người nghiêng đầu nhìn cô mỉm cười: “A Ninh, một thời gian không gặp quên anh trai rồi?”
Nói xong, anh ta duỗi tay xoa đầu Lê Nhất Ninh, cười nhạo: “Trước kia em thấy anh về luôn là người vui vẻ nhất.”
“…………”
“? ? ?”
Lúc này Lê Nhất Ninh rất muốn gọi hồn tác giả, hỏi thử xem rốt cuộc cô ấy làm gì nguyên chủ vậy!! Tại sao lại có một người đàn ông xinh đẹp như vậy dám ‘câu dẫn’ mình ở trước mặt cả nhà? !
Chuyện trong gia đình nhà giàu, đều kích thích như vậy à?!
/492
|