Cô thức dậy để đón ngày mới sau một buổi tối dài hẹn hò với anh, thật sự rất buồn tẻ. Quên nói nhỉ, ba mẹ cô đã bay sang Mỹ ngay hôm tổ chức sinh nhật cho cô xong, mẹ cô tuy bình phục nhưng vẫn còn một số vấn đề phải chữa trị hết. Thành ra sắm cái nhà to như vầy cũng chỉ có mình cô thui thủi.
Sau khi nhận cuộc gọi từ Anh Tuấn, cô nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi thay đồ. Hôm nay còn đến đón đi học cơ đấy? Cô tự lắc đầu, thời yêu nhau là đây.
"Đến sớm thế, còn tận tiếng nữa mà"
Anh lắc đầu nhìn bộ dạng cô.
"Nhìn em ốm hơn thì phải, ăn uống không điều độ hả cô nương"
Cô chun mũi định cãi nhưng thấy ánh mắt anh như muốn nói "Cấm cãi" thì cô nhăn mặt leo lên xe.
"Như vậy mới có kế để anh bồi bổ chứ"
Cô nói kiểu như bắt bẻ rồi huếch vai anh một cái theo một thói quen.
"Em chả bao giờ bỏ tính đó"
Anh Tuấn quay người đưa tay nhéo vào mũi cô một cái đau điếng làm cô nhăn mặt.
Ừ! Đây đúng là cái khoảnh khắc yêu nhau thời xưa đây này, tuy yêu nhau nhưng không bao giờ thiếu những cái tính trêu chọc nhau. Cô là một đứa trẻ con đúng hiệu khi ở bên một người mình có tình cảm, bởi vậy nên chả bao giờ thiếu đi nụ cười. Cô tự nghĩ, nếu đã là quá khứ thì tại sao lại không để nó qua đi, hãy đặt mình ở hiện tại, cũng như tương lai sẽ ra sao, còn quá khứ-cô sẽ vứt bỏ. Tự mỉm cười với suy nghĩ của chính mình, cô đưa tay vòng qua bụng Anh Tuấn như thói quen cũ.
Thấy cô chủ động như vậy, anh tự nghĩ chắc hẳn cô đã quên đi chuyện quá khứ để làm lại từ đầu rồi. Tự hỏi chính bản thân, tại sao lại yêu cô nhiều đến thế? Phải chăng cô có một sức hút mãnh liệt nào đó phi thường luôn ẩn giấu trong người. Anh lắc đầu cười với suy nghĩ ấy. Yêu là yêu, không có gì giải thích được. Đúng vậy? Anh sẽ không buông tay cô ra thêm lần nào nữa, tự hứa với bản thân ??
Anh đưa cô đi ăn món ăn cô thích, rồi đưa cô đến trường. Suốt dọc đường đi cô nói chuyện với anh như chưa hề có chuyện xảy ra ý? Cứ giống như tình yêu cả hai vẫn mặn nồng như ngày nào.
"Này"
Cô đưa mắt nhìn sang anh khi cả hai đang đi vào trường.
"Sao"
"Hình như em không mang dây chuyền..."
Cô nhìn anh chằm chằm..dây chuyền nào nhỉ.
"À..." Cô như nhớ ra gì đó, liền cười xòa xòa.
"Đeo nhẫn được rồi, có cần khoa trương quá không?
Anh đưa mắt nhìn cô hờn dỗi nhưng khi nhìn ngón tay cô đang đeo nhẫn thì anh lại nở một nụ cười nhẹ. Chỉ cần cô không thay lòng, anh xin thề là sẽ chẳng bao giờ đổi dạ.
Bỗng thấy hôm nay trường có gì đó rất lạ, sao lại nhìn cô và anh như vậy? Yêu nhau có gì sai à? Cô bất giác nhăn mặt. Anh thấy thế thì đan xen tay mình vào cô, như ý muốn nói không có chuyện gì?
Cô mỉm cười bước tiếp, cô biết chắc rằng những ngừơi kia đang nói về mình, nhưng chuyện đó lại là chuyện chẳng mấy tốt đẹp. Ở đời mà, phải có kẻ soi người mói thì mới đúng qui luật sống của nó chứ?
"Đừng quan tâm họ"
Anh nói nhẹ nhàng như gió chỉ cho cô nghe, kiểu như nói cho chính mình nghe vậy?
Vừa đặt chân đến lớp, mọi người đều dừng mọi hoạt động đang làm lại để đưa mắt sang nhìn anh và cô. Chuyện quái gì đang xảy ra thế nhỉ? Nhưng họ chỉ nhìn cô và anh đúng 10s rồi thu lại tất cả ánh mắt, tiiếp tục làm chuyện đang dang dở. Cô thở dài cảm thán nhún vai rồi đi về chỗ. Hết nói nổi cái trường này, chả được sất gì như trường cũ. Nếu gờ mà về được trường cũ thì sao ta. Tự dưng nảy ra ý kiến mới, mặt cô dãn ra được chút, môi nhẻm lên một nụ cười làm con trai trong lớp trái tim như thôi miên. Nhiều đứa không kiềm lòng được mà thốt lên hai từ "Đẹp quá"
Cảm thấy hành động hơi quá lố của mình, cô thu lại nụ cười.
Đưa mắt nhìn sang bàn bên cạnh, chỉ có Lam, Tuyết lại nghỉ à?
"Anh biết Tuyết..."
Chưa để cô nói hết câu, anh đã nhanh nhảu đáp.
"Nhỏ đó chuyển về Sài Gòn học rồi, Tuyết nói ở đây không ổn"
Nghe anh nói xong, tự dưng thấy lòng buồn miên man, dù gì cũng bạn thân, thế mà đi chả nói 1 lời. Thế có đáng là bạn bè không nhỉ? Mà thôi, sớm muộn gì cũng gặp lại, lúc đó tính sổ luôn một lần cho xong. Dám lừa gạt cô, rồi gờ đi không nói câu chào. Tội này đáng chết mà..
Đang ngồi học, cảm giác như có ai đó nhìn mình không thôi, thế nên cô ngưng viết bài, nhìn sang bên cạnh.
"Có chuyện gì thì nói đi"
Bỗng nhiên người đó giật mình vì câu nói của cô.
"À..tớ chỉ thắc mắc thôi"
"Chuyện gì"
"Tớ chỉ thắc mắc thôi nhé, không hề nghĩ xấu gì"
Cô nhăn mặt nhìn Lam, có gì thì nói toạt ra đi, làm gì mà ấp úng kiểu như sắp nêu ra tội ác của cô vậy? À mà cô có làm chuyện gì ác đến mức người khác nói thế đâu nhỉ.
Cô gật đầu như muốn nói Lam nói.
Lam e dè nhìn cô ái ngại rồi mới bắt đầu mở lời
"Mới hôm trước cậu và Thiên Tuấn còn là một cặp, sao tự dưng hôm nay lại nghe tin cậu và Anh Tuấn là một cặp. Mọi người đang đồn cậu bắt cá hai tay nhưng tớ quyết liệt không tin, tớ chỉ tin lời cậu nói thôi. Hiện tại cậu là bạn gái của ai."
Nghe Lam nói xong, cô nhíu mày. Đó là lý do mà lúc sáng mọi ngừoi nhìn cô với ánh mắt đấy à, nực cừoi thật. Cô và Thiên Tuấn chỉ là lời đồn giả thôi mà.
"Người yêu tôi là...Anh Tuấn"
Cô nói không liền mạch một câu. Tự nghĩ tại sao lại như thế. Nếu trước đây, câu nói này như không thể thiếu vào những lúc có ngừoi hỏi, vậy mà giờ, nói lên câu đó lại khiến cô khó khăn đến như vậy? Cô..rốt cuộc đang bị gì???
Lam mỉm cười hài lòng gật đầu với cô rồi quay mặt về bảng chép bài. Thấy thế co cũng im lặng nhìn ra cửa sổ tìm suy nghĩ riêng ình.
Sau khi nhận cuộc gọi từ Anh Tuấn, cô nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi thay đồ. Hôm nay còn đến đón đi học cơ đấy? Cô tự lắc đầu, thời yêu nhau là đây.
"Đến sớm thế, còn tận tiếng nữa mà"
Anh lắc đầu nhìn bộ dạng cô.
"Nhìn em ốm hơn thì phải, ăn uống không điều độ hả cô nương"
Cô chun mũi định cãi nhưng thấy ánh mắt anh như muốn nói "Cấm cãi" thì cô nhăn mặt leo lên xe.
"Như vậy mới có kế để anh bồi bổ chứ"
Cô nói kiểu như bắt bẻ rồi huếch vai anh một cái theo một thói quen.
"Em chả bao giờ bỏ tính đó"
Anh Tuấn quay người đưa tay nhéo vào mũi cô một cái đau điếng làm cô nhăn mặt.
Ừ! Đây đúng là cái khoảnh khắc yêu nhau thời xưa đây này, tuy yêu nhau nhưng không bao giờ thiếu những cái tính trêu chọc nhau. Cô là một đứa trẻ con đúng hiệu khi ở bên một người mình có tình cảm, bởi vậy nên chả bao giờ thiếu đi nụ cười. Cô tự nghĩ, nếu đã là quá khứ thì tại sao lại không để nó qua đi, hãy đặt mình ở hiện tại, cũng như tương lai sẽ ra sao, còn quá khứ-cô sẽ vứt bỏ. Tự mỉm cười với suy nghĩ của chính mình, cô đưa tay vòng qua bụng Anh Tuấn như thói quen cũ.
Thấy cô chủ động như vậy, anh tự nghĩ chắc hẳn cô đã quên đi chuyện quá khứ để làm lại từ đầu rồi. Tự hỏi chính bản thân, tại sao lại yêu cô nhiều đến thế? Phải chăng cô có một sức hút mãnh liệt nào đó phi thường luôn ẩn giấu trong người. Anh lắc đầu cười với suy nghĩ ấy. Yêu là yêu, không có gì giải thích được. Đúng vậy? Anh sẽ không buông tay cô ra thêm lần nào nữa, tự hứa với bản thân ??
Anh đưa cô đi ăn món ăn cô thích, rồi đưa cô đến trường. Suốt dọc đường đi cô nói chuyện với anh như chưa hề có chuyện xảy ra ý? Cứ giống như tình yêu cả hai vẫn mặn nồng như ngày nào.
"Này"
Cô đưa mắt nhìn sang anh khi cả hai đang đi vào trường.
"Sao"
"Hình như em không mang dây chuyền..."
Cô nhìn anh chằm chằm..dây chuyền nào nhỉ.
"À..." Cô như nhớ ra gì đó, liền cười xòa xòa.
"Đeo nhẫn được rồi, có cần khoa trương quá không?
Anh đưa mắt nhìn cô hờn dỗi nhưng khi nhìn ngón tay cô đang đeo nhẫn thì anh lại nở một nụ cười nhẹ. Chỉ cần cô không thay lòng, anh xin thề là sẽ chẳng bao giờ đổi dạ.
Bỗng thấy hôm nay trường có gì đó rất lạ, sao lại nhìn cô và anh như vậy? Yêu nhau có gì sai à? Cô bất giác nhăn mặt. Anh thấy thế thì đan xen tay mình vào cô, như ý muốn nói không có chuyện gì?
Cô mỉm cười bước tiếp, cô biết chắc rằng những ngừơi kia đang nói về mình, nhưng chuyện đó lại là chuyện chẳng mấy tốt đẹp. Ở đời mà, phải có kẻ soi người mói thì mới đúng qui luật sống của nó chứ?
"Đừng quan tâm họ"
Anh nói nhẹ nhàng như gió chỉ cho cô nghe, kiểu như nói cho chính mình nghe vậy?
Vừa đặt chân đến lớp, mọi người đều dừng mọi hoạt động đang làm lại để đưa mắt sang nhìn anh và cô. Chuyện quái gì đang xảy ra thế nhỉ? Nhưng họ chỉ nhìn cô và anh đúng 10s rồi thu lại tất cả ánh mắt, tiiếp tục làm chuyện đang dang dở. Cô thở dài cảm thán nhún vai rồi đi về chỗ. Hết nói nổi cái trường này, chả được sất gì như trường cũ. Nếu gờ mà về được trường cũ thì sao ta. Tự dưng nảy ra ý kiến mới, mặt cô dãn ra được chút, môi nhẻm lên một nụ cười làm con trai trong lớp trái tim như thôi miên. Nhiều đứa không kiềm lòng được mà thốt lên hai từ "Đẹp quá"
Cảm thấy hành động hơi quá lố của mình, cô thu lại nụ cười.
Đưa mắt nhìn sang bàn bên cạnh, chỉ có Lam, Tuyết lại nghỉ à?
"Anh biết Tuyết..."
Chưa để cô nói hết câu, anh đã nhanh nhảu đáp.
"Nhỏ đó chuyển về Sài Gòn học rồi, Tuyết nói ở đây không ổn"
Nghe anh nói xong, tự dưng thấy lòng buồn miên man, dù gì cũng bạn thân, thế mà đi chả nói 1 lời. Thế có đáng là bạn bè không nhỉ? Mà thôi, sớm muộn gì cũng gặp lại, lúc đó tính sổ luôn một lần cho xong. Dám lừa gạt cô, rồi gờ đi không nói câu chào. Tội này đáng chết mà..
Đang ngồi học, cảm giác như có ai đó nhìn mình không thôi, thế nên cô ngưng viết bài, nhìn sang bên cạnh.
"Có chuyện gì thì nói đi"
Bỗng nhiên người đó giật mình vì câu nói của cô.
"À..tớ chỉ thắc mắc thôi"
"Chuyện gì"
"Tớ chỉ thắc mắc thôi nhé, không hề nghĩ xấu gì"
Cô nhăn mặt nhìn Lam, có gì thì nói toạt ra đi, làm gì mà ấp úng kiểu như sắp nêu ra tội ác của cô vậy? À mà cô có làm chuyện gì ác đến mức người khác nói thế đâu nhỉ.
Cô gật đầu như muốn nói Lam nói.
Lam e dè nhìn cô ái ngại rồi mới bắt đầu mở lời
"Mới hôm trước cậu và Thiên Tuấn còn là một cặp, sao tự dưng hôm nay lại nghe tin cậu và Anh Tuấn là một cặp. Mọi người đang đồn cậu bắt cá hai tay nhưng tớ quyết liệt không tin, tớ chỉ tin lời cậu nói thôi. Hiện tại cậu là bạn gái của ai."
Nghe Lam nói xong, cô nhíu mày. Đó là lý do mà lúc sáng mọi ngừoi nhìn cô với ánh mắt đấy à, nực cừoi thật. Cô và Thiên Tuấn chỉ là lời đồn giả thôi mà.
"Người yêu tôi là...Anh Tuấn"
Cô nói không liền mạch một câu. Tự nghĩ tại sao lại như thế. Nếu trước đây, câu nói này như không thể thiếu vào những lúc có ngừoi hỏi, vậy mà giờ, nói lên câu đó lại khiến cô khó khăn đến như vậy? Cô..rốt cuộc đang bị gì???
Lam mỉm cười hài lòng gật đầu với cô rồi quay mặt về bảng chép bài. Thấy thế co cũng im lặng nhìn ra cửa sổ tìm suy nghĩ riêng ình.
/79
|