Cô vận ình bộ đồ thể thao cho dễ chịu, mang thêm chiếc túi để đựng tiền, rồi với thư thái vui vẻ đi đó ra ngoài. Cô tự hứa sẽ dành ngày chủ nhật này ình thật hoành tráng. Cô sẽ tự nấu ăn và tự thưởng thức..một mình. Đáng nhẽ hôm nay cô định rủ Anh Tuấn nữa nhưng Anh Tuấn phải về Sài Gòn, lo hồ sơ để tuần sau chuyển trường về Sài Gòn nữa. Theo như kế hoạch thì Anh Tuấn về trước, còn cô thì chờ ba mẹ về rồi chuyển về sau. Không biết ba mẹ có chịu không nữa. Mà thôi..đến lúc đó rồi tính.
Cô bước đi thật nhẹ nhàng, hướng thẳng về đường siêu thị. Trong đầu cô không quên suy nghĩ phải nấu món gì cho thật đặc biệt.
"Rầm..rầm..hự..hự"
Đang đi bỗng con hẻm bên cạnh vang lên tiếng đánh nhau, nghe như tiếng đập vậy? Cô nhăn mặt...mới sáng mà. Định bụng bỏ đi, mặc kệ chuyện người ta nhưng...cô vô tình thấy người bị hại, và bước chân cô khựng lại...không nhấc tiếp nữa. Cô cũng có lòng người, nhìn bộ dạng hắn...cô không nỡ bước tiếp..
"Dừng lạii"
Cô dõng dạc nói khi thấy quân địch đang chuẩn bị tư thế đập cây gỗ vào đầu tên bị hại. Sau khi thấy tên mặt sẹo (Chắc đại ca của nhóm) dừng động tác đánh người lại thì cô mới dám nhìn xung quanh quân địch như thế nào. Cô nuốt nước bọt, người run run khi thấy ở đây toàn con trai người không ra người, ma chẳng ra ma, đã thế còn hơn chục tên, hèn chi tên nằm kia không chống lại được. Nhìn điệu bộ tơi tả của hắn chắc nãy giờ cũng xơi hơi nhiều rồi.
"Á..cô em xinh đẹp nào đây, định làm mĩ nhân cứu anh hùng à..haha"
Tên mặt sẹo lại gần cô rồi nói với điệu bộ bông đùa trêu chọc khiến tất cả đồng bọn hắn cười sặc sụa. Cô nhăn mặt, khoanh tay trước ngực nhìn tên mặt sẹo đầy ung dung, mặc dù trong lòng có chút sợ hãi. Nhưng làm gì làm, trước tiên phải câu thời gian đã.
"Tôi không phải mĩ nhân, và tên kia cũng không phải anh hùng"
"Rồi rồi, không phải mĩ nhân thì cô em thích gì nào"
Tên mặt sẹo thấy con mồi có vẻ ngoan hiền định lại vuốt mặt cô thì...
"Á..á..á"
Cô thấy thế thì đưa tay lên mỉm cười nhẹ, đáng đời nhà ngươi.
"Đánh nó cho tao, đồ con khốn"
Tên mặt sẹo bị cô đá vào h*** vừa ôm chỗ bị đá vừa lên giọng nói đồ đệ bên cạnh xông vào đánh cô. Cô cười nửa miệng, thôi vậy? Lâu không sử dụng võ, nay khởi động thử có sao không? Ít nhất là câu thời gian để không chết là được rồi. Mà cũng may hôm nay cô bận đồ thể thao..
1 tên trong nhóm đó định lại bắt cô thì bị cô đánh cho tơi tả, dám khinh địch à. Mấy tên còn lại nhìn bộ dạng nhỏ nhắn xinh xắn như cô mà đánh đứa con trai khỏe mạnh ấy ngất xỉu thì trong lòng có hơi bàng hoàng, tất cả xông lên chỉ định bắt lấy cô chứ không hề có ý định đánh, thế mà cũng bị cô dần cho 1 trận. Cô nghĩ như thế có phải con trai không, chỉ giỏi đông hiếp yếu.
Vừa lúc đó tiếng còi xe công an cũng tới, cũng may lúc nãy sáng suốt, nghĩ đến ngay công an để bắt những tên này, xã hội mà có những người đánh đập kẻ khác như vậy thì thật là dơ bẩn, chỉ giỏi hếp người. Thấy lần lượt từng tên trong nhóm được đưa lên xe minions, cô mới mỉm cười phủi tay rồi lại bên nạn nhân đang ở bên kia không cử động. Cô nhăn mặt, đừng nói..CHẾT rồi chứ? Oh my god? Cô đưa tay lên mũi hắn...may quá. Cô thở phào nhẹ nhõm, ngất từ lúc nào vậy? Cô thở dài mệt mỏi, có biết nhà hắn đâu, sao đưa về được nhỉ?
Sau một hồi vật vã để đưa xác nạn nhân vào nhà mình, cô nằm dài ra ghế sofa thở lấy thở để, người gì mà nặng kinh khủng, cũng may mấy chú công an có lòng tốt chở về nhà cô giùm, nếu không cô cũng chả biết làm sao với tên này nữa.
Không biết hắn có sao không, nhưng toàn thân thì bầm dập rồi, chắc gây thù chuốc oán nhiều quá nên thế chứ gì. Nhưng thôi...lỡ giúp người rồi giúp cho trót.
Cô lấy khăn lau và chậu nước lên để giúp hắn lau sạch vết thương, chắc đau lắm. Cũng may là không tổn hại gì đến khuôn mặt....không thôi...
Thiên Tuấn cựa mình, ôm đầu ngồi dậy. Đầu cậu đang đau như búa đè. Chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Cậu chỉ nhớ mình bị đánh lén phía sau khi đi ra siêu thị, còn sau đó thì chả biết sao nữa, sao người lại đầy vết thương thế này, rồi đây là đâu? Thiên Tuấn đang đặt hàng ngàn câu hỏi trong đầu thì đột nhiên có hương thơm ngào ngạt đang chui tọt vàom ũi cậu. Nhưng bây giờ, cậu không để ý đến mùi thơm đó nữa, mà cậu đang chăm chú vào khuôn mặt kia. Khuôn mặt mà suốt mấy ngày nay cậu nhớ thương nhưng không tài nào gặp được. Một người dám quay lưng bước đi với người khác, trong khi đó vẫn còn tin đồn là bạn gái của cậu. Cậu không nghĩ cô lại như thế, đã cho cậu hi vọng, lại nỡ lòng dập tan hi vọng đó.
Cậu gắng sức đứng dậy định đi về, thật sự cậu không muốn thấy cô, càng nhìn càng đau lòng. Giờ cô đã là bạn gái của người ta. Cậu không có quyền gì chen ngang nữa rồi.
"Đi đâu...vết thương .."
Cô nói ngập ngừng khi thấy hắn bỏ đi. Đã không nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến rồ lại thấy khó xử, nhưng có mắc mớ gì đâu. Biết đâu lúc đó hắn chỉ đùa giỡn, mà cũng nghe đồn hắn đang quen với cô diễn viên kia mà. Không ai có lỗi trong chuyện này hết. Dẫu biết rằng...mình hình như cũng đang có tình cảm với hắn. Chẳng nhẽ...tim cô đang cô hai ngăn.
"Không sao"
"Lại ngồi đi, đã bị như vậy rồi còn bướng"
Cô níu tay hắn lại ghế ngồi, rồi đưa tô cháo cho hắn.
"Mới sáng đã có chuyện.."
Cô đang định mở miệng trách móc thì..
"Cảm ơn"
Hắn nói nhưng không dám nhìn trực tiếp vào mắt cô. Dẫu sao trước đây cậu cũng đã bị cô gái trước mặt từ chối tình cảm
"Không có gì, cứ xem như bạn bè bình thường đi, đừng khách sáo...ăn cháo nhé"
Cô mỉm cười nhẹ, vì cô biết chắc chắn hắn đang nghĩ đến điều gì, từng câu từng chữ trước kia hắn nói cô đều ghim sâu vào lòng. Dẫu không xác định được đó là những lời nói dối hay thật nhưng cô muốn chôn kín trong lòng như một kỉ niệm đẹp vậy?
Còn cậu, khi nghe cô nói thì cảm giác tron glồng ngực đang nhó lên một cảm giác đau buốt. À, hóa ra lâu nay cô chỉ xem cậu không hơn không kém gì một người bạn bình thường. Chắc hẳn cô bên người kia chắc tốt lắm. Nếu cậu mà là người đến trước...chắc hẳn cậu đang bên cô một cách êm đẹp rồi. Nhưng...không may cậu lại là người đến sau.
Cả hai đang có một không khí thật ngượng ngập...
"Cậu phải ăn hết cháo đó nhé, làm hỏng cả ngày chủ nhật của tôi rồi"
"Làm hỏng.."
Cậu nheo mắt hỏi cô.
"Chứ gì nữa, do cứu cậu mà tôi chả mua được đồ gì"
Cô bĩu môi. Cô ráng tạo ra một không khí không ngượng ngập để dễ nói chuyện nhưng..trái tim cô vẫn đang đập mạnh khi ở trước mặt người con trai này. Chính bản thân cô cũng không hiểu vì sao???
Cô bước đi thật nhẹ nhàng, hướng thẳng về đường siêu thị. Trong đầu cô không quên suy nghĩ phải nấu món gì cho thật đặc biệt.
"Rầm..rầm..hự..hự"
Đang đi bỗng con hẻm bên cạnh vang lên tiếng đánh nhau, nghe như tiếng đập vậy? Cô nhăn mặt...mới sáng mà. Định bụng bỏ đi, mặc kệ chuyện người ta nhưng...cô vô tình thấy người bị hại, và bước chân cô khựng lại...không nhấc tiếp nữa. Cô cũng có lòng người, nhìn bộ dạng hắn...cô không nỡ bước tiếp..
"Dừng lạii"
Cô dõng dạc nói khi thấy quân địch đang chuẩn bị tư thế đập cây gỗ vào đầu tên bị hại. Sau khi thấy tên mặt sẹo (Chắc đại ca của nhóm) dừng động tác đánh người lại thì cô mới dám nhìn xung quanh quân địch như thế nào. Cô nuốt nước bọt, người run run khi thấy ở đây toàn con trai người không ra người, ma chẳng ra ma, đã thế còn hơn chục tên, hèn chi tên nằm kia không chống lại được. Nhìn điệu bộ tơi tả của hắn chắc nãy giờ cũng xơi hơi nhiều rồi.
"Á..cô em xinh đẹp nào đây, định làm mĩ nhân cứu anh hùng à..haha"
Tên mặt sẹo lại gần cô rồi nói với điệu bộ bông đùa trêu chọc khiến tất cả đồng bọn hắn cười sặc sụa. Cô nhăn mặt, khoanh tay trước ngực nhìn tên mặt sẹo đầy ung dung, mặc dù trong lòng có chút sợ hãi. Nhưng làm gì làm, trước tiên phải câu thời gian đã.
"Tôi không phải mĩ nhân, và tên kia cũng không phải anh hùng"
"Rồi rồi, không phải mĩ nhân thì cô em thích gì nào"
Tên mặt sẹo thấy con mồi có vẻ ngoan hiền định lại vuốt mặt cô thì...
"Á..á..á"
Cô thấy thế thì đưa tay lên mỉm cười nhẹ, đáng đời nhà ngươi.
"Đánh nó cho tao, đồ con khốn"
Tên mặt sẹo bị cô đá vào h*** vừa ôm chỗ bị đá vừa lên giọng nói đồ đệ bên cạnh xông vào đánh cô. Cô cười nửa miệng, thôi vậy? Lâu không sử dụng võ, nay khởi động thử có sao không? Ít nhất là câu thời gian để không chết là được rồi. Mà cũng may hôm nay cô bận đồ thể thao..
1 tên trong nhóm đó định lại bắt cô thì bị cô đánh cho tơi tả, dám khinh địch à. Mấy tên còn lại nhìn bộ dạng nhỏ nhắn xinh xắn như cô mà đánh đứa con trai khỏe mạnh ấy ngất xỉu thì trong lòng có hơi bàng hoàng, tất cả xông lên chỉ định bắt lấy cô chứ không hề có ý định đánh, thế mà cũng bị cô dần cho 1 trận. Cô nghĩ như thế có phải con trai không, chỉ giỏi đông hiếp yếu.
Vừa lúc đó tiếng còi xe công an cũng tới, cũng may lúc nãy sáng suốt, nghĩ đến ngay công an để bắt những tên này, xã hội mà có những người đánh đập kẻ khác như vậy thì thật là dơ bẩn, chỉ giỏi hếp người. Thấy lần lượt từng tên trong nhóm được đưa lên xe minions, cô mới mỉm cười phủi tay rồi lại bên nạn nhân đang ở bên kia không cử động. Cô nhăn mặt, đừng nói..CHẾT rồi chứ? Oh my god? Cô đưa tay lên mũi hắn...may quá. Cô thở phào nhẹ nhõm, ngất từ lúc nào vậy? Cô thở dài mệt mỏi, có biết nhà hắn đâu, sao đưa về được nhỉ?
Sau một hồi vật vã để đưa xác nạn nhân vào nhà mình, cô nằm dài ra ghế sofa thở lấy thở để, người gì mà nặng kinh khủng, cũng may mấy chú công an có lòng tốt chở về nhà cô giùm, nếu không cô cũng chả biết làm sao với tên này nữa.
Không biết hắn có sao không, nhưng toàn thân thì bầm dập rồi, chắc gây thù chuốc oán nhiều quá nên thế chứ gì. Nhưng thôi...lỡ giúp người rồi giúp cho trót.
Cô lấy khăn lau và chậu nước lên để giúp hắn lau sạch vết thương, chắc đau lắm. Cũng may là không tổn hại gì đến khuôn mặt....không thôi...
Thiên Tuấn cựa mình, ôm đầu ngồi dậy. Đầu cậu đang đau như búa đè. Chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Cậu chỉ nhớ mình bị đánh lén phía sau khi đi ra siêu thị, còn sau đó thì chả biết sao nữa, sao người lại đầy vết thương thế này, rồi đây là đâu? Thiên Tuấn đang đặt hàng ngàn câu hỏi trong đầu thì đột nhiên có hương thơm ngào ngạt đang chui tọt vàom ũi cậu. Nhưng bây giờ, cậu không để ý đến mùi thơm đó nữa, mà cậu đang chăm chú vào khuôn mặt kia. Khuôn mặt mà suốt mấy ngày nay cậu nhớ thương nhưng không tài nào gặp được. Một người dám quay lưng bước đi với người khác, trong khi đó vẫn còn tin đồn là bạn gái của cậu. Cậu không nghĩ cô lại như thế, đã cho cậu hi vọng, lại nỡ lòng dập tan hi vọng đó.
Cậu gắng sức đứng dậy định đi về, thật sự cậu không muốn thấy cô, càng nhìn càng đau lòng. Giờ cô đã là bạn gái của người ta. Cậu không có quyền gì chen ngang nữa rồi.
"Đi đâu...vết thương .."
Cô nói ngập ngừng khi thấy hắn bỏ đi. Đã không nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến rồ lại thấy khó xử, nhưng có mắc mớ gì đâu. Biết đâu lúc đó hắn chỉ đùa giỡn, mà cũng nghe đồn hắn đang quen với cô diễn viên kia mà. Không ai có lỗi trong chuyện này hết. Dẫu biết rằng...mình hình như cũng đang có tình cảm với hắn. Chẳng nhẽ...tim cô đang cô hai ngăn.
"Không sao"
"Lại ngồi đi, đã bị như vậy rồi còn bướng"
Cô níu tay hắn lại ghế ngồi, rồi đưa tô cháo cho hắn.
"Mới sáng đã có chuyện.."
Cô đang định mở miệng trách móc thì..
"Cảm ơn"
Hắn nói nhưng không dám nhìn trực tiếp vào mắt cô. Dẫu sao trước đây cậu cũng đã bị cô gái trước mặt từ chối tình cảm
"Không có gì, cứ xem như bạn bè bình thường đi, đừng khách sáo...ăn cháo nhé"
Cô mỉm cười nhẹ, vì cô biết chắc chắn hắn đang nghĩ đến điều gì, từng câu từng chữ trước kia hắn nói cô đều ghim sâu vào lòng. Dẫu không xác định được đó là những lời nói dối hay thật nhưng cô muốn chôn kín trong lòng như một kỉ niệm đẹp vậy?
Còn cậu, khi nghe cô nói thì cảm giác tron glồng ngực đang nhó lên một cảm giác đau buốt. À, hóa ra lâu nay cô chỉ xem cậu không hơn không kém gì một người bạn bình thường. Chắc hẳn cô bên người kia chắc tốt lắm. Nếu cậu mà là người đến trước...chắc hẳn cậu đang bên cô một cách êm đẹp rồi. Nhưng...không may cậu lại là người đến sau.
Cả hai đang có một không khí thật ngượng ngập...
"Cậu phải ăn hết cháo đó nhé, làm hỏng cả ngày chủ nhật của tôi rồi"
"Làm hỏng.."
Cậu nheo mắt hỏi cô.
"Chứ gì nữa, do cứu cậu mà tôi chả mua được đồ gì"
Cô bĩu môi. Cô ráng tạo ra một không khí không ngượng ngập để dễ nói chuyện nhưng..trái tim cô vẫn đang đập mạnh khi ở trước mặt người con trai này. Chính bản thân cô cũng không hiểu vì sao???
/79
|