Chương 390.1: Thật là lớn (Canh hai)
Tiểu Bàn Muội khóc huhu được ôm đi, trước khi đi, Sở Ninh Chi nhướng mày lên, nhét cho cô bé một trái táo, an ủi: "Đừng khóc, khóc sẽ xấu lắm."
"Nhưng mà, hu hu, người ta thật sự sợ lắm." Tiểu Bàn Muội không nhịn được, hai mắt ngấn lệ mông lung nhìn Sở Ninh Chi, giống như muốn nói người ta không muốn khóc, nhưng người ta nhịn không được, rất đáng thương.
"Đừng sợ, chúng ta bình an rồi, cậu xem đi, anh hai với chị dâu tớ rất lợi hại, người xấu gì cũng không sợ." Sở Ninh Chi trên đường về cũng biết, người cứu mình là anh hai với chị dâu, lập tức càng sùng bái hai người hơn.
"Anh hai và chị dâu của cậu tốt quá, người ta cũng hết sợ rồi." Tiểu Bàn Muội lén nhìn về phía Sở Ngao Dư và Hoàng Phủ Tử Y, phát hiện hai người quả thật rất đẹp, vô cùng hâm mộ, người đẹp lại lợi hại như vậy, không có gì sợ nữa.
Tiểu Bàn Muội được dỗ rồi đi về với tài xế của mình, trước khi đi còn nói sau này sẽ kiếm Sở Ninh Chi để chơi, từ nay trở đi, Sở Ninh Chi chính là bạn thân của cô bé, bọn họ bị bắt cóc chung, quả thật rất thân!
Sau khi Tiểu Bàn Muội rời đi, Sở Ninh Chi cũng thở phào nhẹ nhỏm, gương mặt kia rất đáng yêu, khiến cho Hoàng Phủ Tử Y không nhịn được nhéo mặt cậu: "Nhỏ vậy mà đã biết dỗ người khác, giỏi hơn anh của em nhiều."
Sở Ninh Chi ngẩn người, mặt đỏ gắt, vội vàng giải thích: "Em không có dỗ cậu ấy, em chỉ thấy cậu ấy tội nghiệp thôi, sao mà giỏi hơn anh hai được."
Trong lòng của Sở Ninh Chi, Sở Ngao Dư chính là thần tượng của cậu, chính là người lợi hại nhất, cậu sao mà giỏi hơn được, huống chi cái chuyện dỗ con gái, anh hai mới là giỏi nhất chứ, nếu không thì sao cưới được chị dâu xinh đẹp như vật!
Đừng xem thường Sở Ninh Chi còn nhỏ, nhưng cậu rất thông minh, phân tích hết sức logic!
Lúc này, Sở lão gia cũng cảm thấy có chuyện gì đó sai sai, cho quản gia lui xuống, chau mày hỏi: "Chuyện gì xảy ra, sao nhiều vệ sĩ vậy?"
"Ông nội." Sở Ninh Chi thấy ông nội mình, đột nhiên chạy lại ôm ông, âm thanh mềm nhũn, mặc dù cậu biết chắc người nhà sẽ tới cứu mình nhưng trong lòng vẫn sợ hãi, chẳng qua từ nhỏ cậu có vẻ mặt lạnh lùng nên không để lộ ra ngoài.
"Tiểu Chi, có phải có chuyện gì không?" Ông nội sờ đầu của cậu bé, sau đó hỏi Sở Ngao Dư: "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì, ông dù già rồi nhưng không phải bị mù!"
"Chỉ là có vài người không có mắt đến kiếm chuyện, bây giờ cũng không sao rồi, ông nội đừng lo." Sở Ngao Dư bình tĩnh giải thích, nhưng không nói rõ có chuyện gì xảy ra, ngược lại Sở lão gia cũng đoán được đôi phần, nhìn gương mặt ủy khuất của cháu nội cũng đã hiểu đôi chút.
"Có người đụng nói Tiểu Chi?" Quả nhiên, trong nháy mắt thì ông nội cũng đoán ra sự thật, có thể nhạy bén như vậy, cũng như lời ông nói, ông dù già nhưng không bị mù, hơn nữa gừng càng già càng cay, ông bảo vệ Sở gia nửa thế kỷ, sao có thể là người bình thường được?
"Dạ." Sở Ngao Dư gật đầu, cũng biết không thể giấu ông nội được.
/1097
|