Chương 390.2
Sở Ninh Chi lúc này chen vào nói: "Là đồng hồ của chị dâu đưa đã cứu cháu, chị dâu thật lợi hại."
Lúc Sở Ninh Chi bị trói đi, đồng hồ trước hết hỏi thăm ý kiến của cậu, có cần phải báo cho Hoàng Phủ Tử Y không, Sở Ninh Chi không chần chừ lập tức đồng ý, mà cho dù cậu không đồng ý thì hết thời gian quy định, đồng hồ cũng báo cảnh sát.
Lúc Hoàng Phủ Tử Y đưa đồng hồ cho Sở Ninh Chi, Sở lão gia cũng có mặt, mặc dù ông rất xúc động vì loại khoa học kỹ thuật tân tiến này nhưng chưa từng nghĩ đến co một ngày sẽ sử dụng, không nhịn được khen: "Rất lợi hại, Tử Y giỏi lắm, Ngao Dư cũng không tệ."
Sở lão gia khen ngợi nhưng ý tứ không giống nhau, thứ nhất là khen Hoàng Phủ Tử Y lợi hại, cũng như khen lòng tốt của cô, thứ hai khen Sở Ngao Dư chính là khen anh đã cưới người vợ lợi hại như vậy về, mà Sở Ngao Dư đương nhiên hiểu rõ, cười một tiếng, không nói gì nhưng sắc mặt hết sức kiêu ngạo, Tử Y của anh đương nhiên là tốt nhất.
"Ông nội, con đã dặn nhà bếp làm thêm vài món, ông và Tiểu Chi nhất định phải ăn nhiều một chút." Hoàng Phủ Tử Y cười một tiếng, nhân cơ hội đổi đề tài, những chuyện không tốt kia đã xử lý xong rồi, không cần nói để ảnh hưởng tâm trạng của mọi người, mà vài món trong miệng của cô cũng khá mới lạ, ít nhất người ở Sở gia chưa từng thấy qua!
Trên bàn cơm, Sở lão gia và Sở tiểu đệ đều trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng được nhìn bàn ăn trước mặt.
"Cái này là chân gấu?" Sở lão gia cầm đũa đâm đâm, ông không phải chưa từng thấy chân gấu, rất nhiều năm trước khi còn ở trong quân ngũ, lúc đó cũng chẳng có cái gì gọi là bảo vệ động, quân đội ở trong rừng, đêm đến thì gặp phải một con gấu, lúc ấy thanh niên trai tráng, cả tiểu đội đi giết con gấu, rồi nướng thịt ăn, ông may mắn ăn được một bàn chân, mùi vị ngon vô cùng, chẳng qua nếu đem so sánh với chân gấu hiện tại thì không tới một phần ba, chân gấu trên mặt bàn quả thật rất giống đồ giả.
"Ừng ực." Đây là tiếng nuốt nước miếng của Sở Ninh Chi, sau đó bọn họ nghe được tiếng khen ngợi của cậu bé: "Lớn thật đó."
Mà lúc này, Sở tiên sinh và Sở phu nhân cũng về tới, ban đầu họ có chuyện bận nhưng sau khi nghe báo cáo của thuộc hạ thì lập tức quay về, tới bữa tối thì về tới.
"Tiểu Chi." Sở tiên sinh đau lòng nhìn con trai, chẳng qua lúc đó vô tình quét mắt lên bàn cơm, trong nháy mắt hoài nghi mình nhìn nhầm, lẩm bẩm: "Đây là ý kiến của đầu bếp nào vậy, dùng cái gì làm chân gấu thế?"
Muốn trách thì trách chân gấu quá đặc biệt, lớn tới mức không thể tưởng tượng được, để cho đôi mắt tin đời của Sở tiên sinh không tin nổi.
"Không phải là giống mà chính là nó, ba mẹ, ngồi xuống ăn cơm trước đi, đây là đồ thật con với Tử Y đem về." Sở Ngao Dư nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô của người nhà, đặc biệt kiêu ngạo nhấn mạnh.
Nhìn đi, vợ anh lợi hại lắm, đi tuần trăng mặt thôi mà có thể đem về đồ quý hiếm như vậy, rất lợi hại!
/1097
|