Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 132 - Chương 250+251

/208


Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn kim cương màu vàng trên tay Lãnh Tiểu Dã trải qua những lần cắt xén hoàn mỹ, không ngừng lóe sáng rực rỡ.

Từ khi rời khỏi phủ Bá tước, chiếc nhẫn này luôn nằm yên trên tay cô, chưa kịp tháo xuống.

Nhìn chiếc nhẫn, Lãnh Tiểu Dã đưa tay qua, tháo ra, nhét vào túi tiền.

Nghĩ một lát, cô lại thấy có gì đó không ổn.

Sờ trên người một cái, cô cũng không tìm được nơi nào thích hợp để cất.

Nhìn xuống đôi giày vải trên chân, cô cúi xuống, cầm một cây kéo cắt dây giày ra.

Để lại một nửa, còn một nửa, cô cầm chiếc nhẫn xỏ vào, đeo lên cổ.

Đặt chiếc nhẫn ngay cổ áo, Lãnh Tiểu Dã kéo áo ra, nhét nhẫn vào trong.

Nhẫn kim cương chui vào trong vạt áo, dán lên da thịt cô, một xúc cảm hơi lạnh dâng lên.

Cô nhẹ nhàng hít vào một hơi, dựa lưng vào ghế.

Tôi sẽ đáp ứng anh, giữ gìn chiếc nhẫn này thật kỹ, chuyện này... Tôi nói được thì làm được!

...

...

Máy bay tư nhân nhanh chóng bay lượn trong bầu trời đêm.

Trong máy bay.

Hoàng Phủ Diệu Dương nắm chặt chiếc bông tai ruby, ngón tay không ngừng chậm rãi ma sát.

Viên đá quý nho nhỏ nằm trên đầu ngón tay anh như một giọt máu đỏ tươi, lại giống một ngọn lửa xán lạn.

Bá tước tiên sinh! Lão quản gia đặt bữa tối lên bàn ăn, Chút xíu nữa chúng ta sẽ tới Mỹ, ngài có muốn dùng bữa tối trước không?

Hoàng Phủ Diệu Dương dựa lưng vào ghế không động đậy, lão quản gia vừa định há mồm khuyên nhủ, nhưng chưa kịp mở lời, anh đã ngồi thẳng dậy, đẩy bàn ăn ra.

Đặt chiếc bông tai trong lòng bàn tay, Hoàng Phủ Diệu Dương lại bỏ tay vào túi tiền, lấy một viên giấy đầy nếp nhăn mở ra.

Từ đầu tới cuối, anh vẫn nhìn chằm chằm vào tờ giấy kia.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, không biết, anh đã đọc tờ giấy ấy đã bao nhiêu lần rồi.

Quen thuộc đến nỗi khi nhắm mắt lại, anh cũng biết cô viết cái gì, chữ viết ra sao.

Nét bút cô không hề giống như một cô gái, chữ viết vô lực, tương đối phóng khoáng, có thể chữ cô rất nặng, nhưng trong nét bút vẫn để lộ vài cảm giác mạnh mẽ.

Hoàng Phủ Diệu Dương đã từng học tâm lý học, anh biết, người có chữ viết thế này, đều khá độc lập và cố chấp.

Giống như anh vậy.

Nhưng, chữ cô không hề ngay ngắn chỉnh tề, điều này đã nói lên, cô chẳng phải là người cẩn thận tỉ mỉ, tính cách có vẻ hơi lười nhác, tùy ý.

Đây là một loại cảm giác rất mâu thuẫn, cũng giống như tính cách của cô vậy.

Tính tình khi thì trẻ con, có đôi khi lại cố chấp không thôi.

Trước khi trốn đi, cô ấy đã nói, đã làm những gì?

Cầm tờ giấy trong tay đặt trên bàn, lấy đồ chặn giấy chặn lại, Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày hỏi.

Tiểu thư vừa từ trên lầu xuống đã nói với tôi, Mấy ngày nay, làm phiền mọi người rồi sau đó, cô ấy nói muốn tới thăm chuồng ngựa của ngài... Lão quản gia nhớ lại từng chi tiết cụ thể, thuật lại với anh, Chúng tôi cùng đi tới chuồng ngựa, nhưng lúc đến gần chuồng, cô ấy chợt dừng lại, nhìn Arthur nói, Nó nhất định rất nhớ nhà ... Khi đó, tôi mới nói với tiểu thư, Bá tước tiên sinh cũng rất cô đơn, mới giữ lại Arthur nếu tiểu thư ở lại cùng, ngài có đưa Arthur trở về hay không cũng rất khó nói...

Cô ấy còn nói gì nữa? Hoàng Phủ Diệu Dương hỏi.

Tiểu thư... không nói gì thêm, chỉ thở dài một hơi, rồi đi tới chuồng ngựa, sau đó, cô ây lại chủ động yêu cầu muốn cưỡi ngựa, lúc đầu, tôi vốn định cho cô ấy cưỡi Công Chúa, nhưng cô ấy một mực muốn cưỡi Tia Chớp, tôi hết cách, đành để mặc tiểu thư cưỡi Tia Chớp đi.

Nói tới đây, lão hối hận khom người, Đây đều là lỗi của tôi, tôi nên sớm nhận ra tiểu thư muốn rời đi.

Một gã trợ lý đi tới, cầm theo một chiếc máy tính xách tay đặt trên bàn, Bá tước tiên sinh, tôi đã tìm thấy video của tiểu thư rồi.

Hoàng Phủ Diệu Dương đưa ngón tay qua, nhẹ nhàng nhấn vào nút Enter.

Trên màn hình, một bóng dáng con ngựa xuất hiện, đúng là Tia Chớp rồi.

Trên lưng ngựa, Lãnh Tiểu Dã vui vẻ cưỡi phi lên hàng rào.

Đây là đoạn video theo dõi được chụp ở hàng rào, cô cũng không chậm chạp, lập tức nhảy ra khỏi rào chắn, Lãnh Tiểu Dã giang hai cánh tay, ngồi thẳng trên lưng ngựa.

Wa! Tia Chớp, bây giờ chúng ta đã được tự do rồi!

Một âm thanh mập mờ từ trong máy tính truyền ra.

Vì khi quay hình, âm thanh có vẻ mơ hồ không rõ, nhưng nhìn động tác và biểu tình trên mặt cô, anh có thấy được cô đang vô cùng vui sướng.

Sau đó, cô tiếp tục đi về phía trước.

Quay lại đi, Lãnh Tiểu Dã.

Quay lại, nhìn một cái đi.

Quay đầu lại, tôi sẽ tha thứ cho em!

Hoàng Phủ Diệu Dương thầm nói trong lòng.

Con ngươi màu lam nhìn chằm chằm màn hình, bàn tay nắm chặt chiếc bông tai ruby.

Hoàng Phủ Diệu Dương dùng sức, chiếc bông tai đâm vào tay anh, thậm chí, cả bàn tay anh đã không ngừng ẩm ướt.

Lão quản gia nhìn thấy anh vô cùng căng thẳng, nhưng không biết vì sao anh lại nhưu vậy.

Nhíu mày, lão nhìn vào màn hình.

Trên màn hình, Lãnh Tiểu Dã cưỡi Tia Chớp đi càng lúc càng xa, đến nỗi, sắp đi khõi phạm vi theo dõi.

Nếu đi xa hơn nữa, cô sẽ chạy khỏi phạm vi theo dõi mất.

Ngay lúc đó, cô đột nhiên vươn tay, kéo cương lại.

Tốc độ của Tia Chớp đã giảm bớt, Lãnh Tiểu Dã quay mặt lại, nhìn phủ Bá tước.

Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay gõ cuống phím cách, trong hình, bóng dáng cô dừng lại, khoảng cách đã rất xa, thậm chí, anh không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô.

Nhưng anh có thể nhìn ra được, cô đang quay đầu lại, nhìn khắp nơi xung quanh.

Đáy mắt Hoàng Phủ Diệu Dương hiện lên một niềm vui sướng.

Quả nhiên, cô không thể bỏ đi như vậy được.

Đưa ngón tay qau, nhẹ nhàng vỗ vễ khuôn mặt mơ hồ của cô trên màn hình, hoàng Phủ Diệu Dương hít một hơi thật sâu.

Tiểu Dã, tôi nhất định sẽ tìm được em!

Lão quản gia nhìn thấy hình ảnh trên màn hình dừng lại, rồi quay sang nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, lão thấy rõ, vẻ mặt anh đã hòa dịu rất nhiều.

Đột nhiên, lão chợt nhận ra điều gì đó.

Mím môi, lão quản gia cẩn thận mở miệng: Tôi nghĩ... Chắc hẳn tiểu thư cũng rất luyến tiếc, nhưng, cô ấy chỉ không thích bị trói buộc mà thôi.

Hoàng Phủ Diệu Dương không lên tiếng.

Lão quản gia nhìn sắc mặt anh rồi nói tiếp, Lúc đầu, Arthur cũng rất khó thuần phục đó thôi, nhưng cuối cùng cũng bị ngài thu phục, nhưng tiểu thư là người, con người, chính là động vật phức tạp nhất, nên sẽ rất khó đả động tới.

Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay phải lên, Lần trước, tôi nhớ có đưa ông thực đơn mà cô ấy thích, ông còn nhớ chứ?

Vâng, bá tước tiên sinh. Lão quản gia nói.

Thân là quản gia, đây vốn là chuyện của lão, phải nhớ được thực đơn mà chủ nhân mình thích.

Có món gì? Hoàng Phủ Diệu Dương nói.

Lúc đó, tất cả các món ăn trên bàn đều là ẩm thực Trung Quốc, có điều, hình như Tiểu Dã thích nhất món ăn Bắc Kinh, Thượng Hải, còn có cả món Tứ Xuyên nữa. Quản gia đáp.

/208

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status