Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ gật đầu, Lập tức cho người điều tra ở Thượng Hải, Bắc Kinh, còn có cả Tứ Xuyên, xem có ai tên Lãnh Tiểu Dã hay không! Nếu như không có, chúng ta sẽ tiếp tục tìm kiếm trong phạm vi rộng.
Cho tới bây giờ, tuy anh không biết rõ thân phận của cô, nhưng ít nhất, anh biết đây là tên thật của cô.
Có rất nhiều chuyện có thể cải trang, nhưng cũng có nhiều chuyện không thể làm giả được.
Ví dụ như, khẩu vị.
Cô thường chọn rất nhiều món ăn, nhưng mỗi khi ăn, cô lại bất tri bất giác để lộ khẩu vị của mình, mà chút dấu vết nhỏ bé đó, chính là mấu chốt duy nhất của anh.
Trung Quốc quá lớn, muốn tìm một người, chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Căn cứ vào khẩu vị của cô, anh có thể thu nhỏ phạm vi tìm kiến, ngay cả khi cô không về Trung Quốc, anh cũng có thể điều tra được lai lịch của cô.
Nếu những thành phố này đã không có cô, anh sẽ tiếp tục tìm...
Nói chúng, anh nhất định sẽ tìm được cô!
Vâng, bá tước tiên sinh. Quản gia lần nữa mang bữa tối vào, Ngài mau ăn một chút, lát nữa chúng ta còn phải bay tới Trung Quốc nữa, Trung Quốc rất lớn, ngài cần phải ăn để có sức mà tìm tiểu thư chứ.
Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy tờ giấy và chiếc bông tai, cẩn thận bỏ vào túi áo.
Trợ lý vội vàng mang máy tính ra, quản gia đặt bữa tối lên.
Cầm lấy dao nĩa, anh chậm rãi dùng bữa.
Thấy anh rốt cuộc cũng chịu ăn cơm, lão quản gia thở phào nhẹ nhõm, lập tức quay người đi, cầm lấy điện thoại trên máy báy, gọi điện đến Trung Quốc.
Chờ đến khi Hoàng Phủ Diệu Dương ăn xong, máy bay đã đáp xuống New York.
Anh vừa xuống máy bay, đã có người nhanh chóng chạy tới nghênh đón anh, báo cáo với anh một số chuyện.
Chúng tôi đã điều tra máy bay vận tải kia, nhưng cũng không phát hiện thấy tiểu thư đâu, mấy lối ra cũng đã được điều tra, nhưng cũng chẳng thấy kết quả gì. Hắn ta nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương đứng trong nắng sớm bình mình, Bây giờ, chỉ có hai trường hợp, một là tiểu thư vẫn chưa về Mỹ, hai là tiểu thư không hề rời khỏi sân bay, chuyển tiếp chuyến bay khác.
Hoàng Phủ Diệu Dương híp mắt, nhìn ánh mắt trời, Hôm qua, có chuyến bay nào tới thẳng Trung Quốc không?
Có hai chuyến, một là tới HongKong, chuyến còn lại là tới Thượng Hải. Hắn đáp.
Nhíu mày suy nghĩ một chút, Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người đi lên máy bay.
Lập tức đi tới Thương hải.
Cứ như vậy, máy bay tư nhân chỉ ở lại New York một lát, rồi một lần nữa cất cánh bay tới Thượng Hải.
Máy bay rời đi không lâu, một nhân viên công tác sân bay lập tức lấy điện thoại ra, thông báo với Kiều.
Tiên sinh, máy bay của bá tước đã rời khỏi sân bay.
Có biết cậu ta sẽ đi đâu không? Kiều hỏi.
Thượng Hải, Trung Quốc.
Kiều nhíu mày cúp máy.
Đáng chết, sao cậu ta lại muốn tới đó?
Ông nâng tay nhìn đồng hồ.
Lúc này, chắc Lãnh Tiểu Dã đã tới Thượng Hải rồi, nhưng sao vẫn chưa gọi lại cho ông?
Vừa nghĩ tới, di động liền vang lên, một số điện thoại từ Thượng Hải gọi tới.
Hello, chú Kiều, con đã tới Thượng Hải an toàn.
Tiểu Dã! Giọng của Kiều không hề thoải mái, Chú vừa nhận được một tin, Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ ở lại sân bay 20 phút, sau đó đã bay tới Thượng Hải rồi.
Anh ta đã đi bao lâu rồi?
Bây giờ... Kiều nhìn đồng hồ, Chắc cũng hơn một tiếng rồi.
Được, con biết rồi... Đừng lo lắng, con đã tới nhà ga rồi, sẽ chở về Bắc Kinh ngay thôi, đến lúc đó, dù anh ta có tới Thượng Hải cũng sẽ không thấy con đâu.
Cúp điện thoại, Lãnh Tiểu Dã nhìn điểm đỏ trên màn hình, dùng ngón tay gõ nhẹ vào.
Tiểu tử thúi, đuổi nhanh đó, nhưng tôi muốn xem, làm sao anh có thể tìm được tôi giữ biển người mênh mông thế này!
Thanh toán tiền điện thoại xong, Lãnh Tiểu Dã nhét máy tính vào túi, vươn tay chỉnh lại nón trên đầu, đi vào nhà ga, leo lên chuyến tàu tới Bắc Kinh.
Gầm mười giờ đi tàu, cuối cùng, Lãnh Tiểu Dã cũng đã trở về quê nhà.
Từ nhà ga đi ra, hít thở không khí mát mẻ, cô nhẹ ho khan một tiếng.
Đi tàu mấy chục tiếng thế này, cô đã mệt mỏi lắm rồi.
Tùy tiện mua vài thức ăn trên tay, cô không gọi điện cho ba mẹ, ném vé xe vào thùng rác, cô bắt chiếc taxi, đi khỏi nhà ga.
Chuyện này rất phức tạp, nếu để mẹ biết, cô mạo hiểm đi nằm vùng như vậy, nhất định sẽ mắng chết cô mất.
Xe taxi đi khỏi thành phố, tới một nơi dân cư xa hoa.
Lãnh Tiểu Dã thanh toán tiền xe, mở cửa bước ra, cúi đầu xem xét bản thân mình một chút, nghĩ một hồi, mới đi vào.
Đi nửa đường, cô dừng lại trước căn biệt thư ba tầng, cô lại đi hai bước, ấn chuông cửa.
Đơi chốc lát, không có ái.
Cô ngẩng đầu nhìn lên lầu, lại ấn tiếp.
Không phải xui tới vậy chứ, chẳng lẽ không có ai ở nhà?
Ngay lúc cô đang suy nghĩ lung tung, từ ban công lầu hai, một giọng nói lười biếng của phụ nữa truyền tới.
Tới đây, ai đó, thật là, mới sáng sớm tinh mơ!
Nghe được giọng của mẹ Hứa, Lãnh Tiểu Dã vươn tay sửa lại tóc, kéo cổ áo lại.
Một tiếng động nhỏ vang lên, cánh cửa bị mở ra.
Từ bên trong, một phụ nữ thân hình coa gầy, mái tóc rồi bù xõa tung trên vai, mặc một bộ áo xám bạc, ngũ quan sắc sảo xinh đẹp, lộ ra vài điểm mê người.
Người này, chính là mẹ ruột của Lãnh Tiểu Dã, từng là đàn chị trong giới ca hát, nữ vương Hứa Hạ.
Mặc dù đã là mẹ của hai đứa con, nhưng bà vẫn không hề già đi tí nào.
Nhìn qua chắc cũng như mới ba mươi tuổi, năm tháng không để lại dấu vết nào trên mặt bà, vẫn giữ mãi khi chất nữ vương.
Dáng hình cao gầy của Lãnh Tiểu Dã là được di truyền từ ba.
Bà mặc áo ngủ, đôi mắt lim dim nhìn ra cửa, Lãnh Tiểu Dã lập tức nhào tới, ôm bà một cái.
Trong lúc mẹ mình vẫn còn choáng váng, cô mở miệng nói.
Surprise (Ngạc nhiên chưa) nữ vương đại nhân thân yêu!
Tiểu Dã?! Nhìn thấy cô, Hứa Hạ lập tức thân thiết ôm cô, Sao con lại về đây?
Sao con lại không được về? Lãnh Tiểu Dã nhìn thoáng phòng khách, cười quyến rũ nói: Đây là nhà của con, còn có cả nữ vương đại nhân thân yêu của con nữa, nên tất nhiên, con phải trở về chứ sao!
Nịnh hót! Hứa Hạ nhẹ mắng một câu, trong giọng không hề có điểm trách cứ nào, vội vàng kéo cô vào nhà, Sao không gọi điện cho mẹ, để mẹ còn tới đón con nữa chứ, bắt xe ở sân bay có khó khăn lắm không?
Không phải con sợ ảnh hưởng tới hình tượng của mẹ sao? Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn lên lầu, Mẹ, ba... Có ở nhà không?
Cho tới bây giờ, tuy anh không biết rõ thân phận của cô, nhưng ít nhất, anh biết đây là tên thật của cô.
Có rất nhiều chuyện có thể cải trang, nhưng cũng có nhiều chuyện không thể làm giả được.
Ví dụ như, khẩu vị.
Cô thường chọn rất nhiều món ăn, nhưng mỗi khi ăn, cô lại bất tri bất giác để lộ khẩu vị của mình, mà chút dấu vết nhỏ bé đó, chính là mấu chốt duy nhất của anh.
Trung Quốc quá lớn, muốn tìm một người, chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Căn cứ vào khẩu vị của cô, anh có thể thu nhỏ phạm vi tìm kiến, ngay cả khi cô không về Trung Quốc, anh cũng có thể điều tra được lai lịch của cô.
Nếu những thành phố này đã không có cô, anh sẽ tiếp tục tìm...
Nói chúng, anh nhất định sẽ tìm được cô!
Vâng, bá tước tiên sinh. Quản gia lần nữa mang bữa tối vào, Ngài mau ăn một chút, lát nữa chúng ta còn phải bay tới Trung Quốc nữa, Trung Quốc rất lớn, ngài cần phải ăn để có sức mà tìm tiểu thư chứ.
Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy tờ giấy và chiếc bông tai, cẩn thận bỏ vào túi áo.
Trợ lý vội vàng mang máy tính ra, quản gia đặt bữa tối lên.
Cầm lấy dao nĩa, anh chậm rãi dùng bữa.
Thấy anh rốt cuộc cũng chịu ăn cơm, lão quản gia thở phào nhẹ nhõm, lập tức quay người đi, cầm lấy điện thoại trên máy báy, gọi điện đến Trung Quốc.
Chờ đến khi Hoàng Phủ Diệu Dương ăn xong, máy bay đã đáp xuống New York.
Anh vừa xuống máy bay, đã có người nhanh chóng chạy tới nghênh đón anh, báo cáo với anh một số chuyện.
Chúng tôi đã điều tra máy bay vận tải kia, nhưng cũng không phát hiện thấy tiểu thư đâu, mấy lối ra cũng đã được điều tra, nhưng cũng chẳng thấy kết quả gì. Hắn ta nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương đứng trong nắng sớm bình mình, Bây giờ, chỉ có hai trường hợp, một là tiểu thư vẫn chưa về Mỹ, hai là tiểu thư không hề rời khỏi sân bay, chuyển tiếp chuyến bay khác.
Hoàng Phủ Diệu Dương híp mắt, nhìn ánh mắt trời, Hôm qua, có chuyến bay nào tới thẳng Trung Quốc không?
Có hai chuyến, một là tới HongKong, chuyến còn lại là tới Thượng Hải. Hắn đáp.
Nhíu mày suy nghĩ một chút, Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người đi lên máy bay.
Lập tức đi tới Thương hải.
Cứ như vậy, máy bay tư nhân chỉ ở lại New York một lát, rồi một lần nữa cất cánh bay tới Thượng Hải.
Máy bay rời đi không lâu, một nhân viên công tác sân bay lập tức lấy điện thoại ra, thông báo với Kiều.
Tiên sinh, máy bay của bá tước đã rời khỏi sân bay.
Có biết cậu ta sẽ đi đâu không? Kiều hỏi.
Thượng Hải, Trung Quốc.
Kiều nhíu mày cúp máy.
Đáng chết, sao cậu ta lại muốn tới đó?
Ông nâng tay nhìn đồng hồ.
Lúc này, chắc Lãnh Tiểu Dã đã tới Thượng Hải rồi, nhưng sao vẫn chưa gọi lại cho ông?
Vừa nghĩ tới, di động liền vang lên, một số điện thoại từ Thượng Hải gọi tới.
Hello, chú Kiều, con đã tới Thượng Hải an toàn.
Tiểu Dã! Giọng của Kiều không hề thoải mái, Chú vừa nhận được một tin, Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ ở lại sân bay 20 phút, sau đó đã bay tới Thượng Hải rồi.
Anh ta đã đi bao lâu rồi?
Bây giờ... Kiều nhìn đồng hồ, Chắc cũng hơn một tiếng rồi.
Được, con biết rồi... Đừng lo lắng, con đã tới nhà ga rồi, sẽ chở về Bắc Kinh ngay thôi, đến lúc đó, dù anh ta có tới Thượng Hải cũng sẽ không thấy con đâu.
Cúp điện thoại, Lãnh Tiểu Dã nhìn điểm đỏ trên màn hình, dùng ngón tay gõ nhẹ vào.
Tiểu tử thúi, đuổi nhanh đó, nhưng tôi muốn xem, làm sao anh có thể tìm được tôi giữ biển người mênh mông thế này!
Thanh toán tiền điện thoại xong, Lãnh Tiểu Dã nhét máy tính vào túi, vươn tay chỉnh lại nón trên đầu, đi vào nhà ga, leo lên chuyến tàu tới Bắc Kinh.
Gầm mười giờ đi tàu, cuối cùng, Lãnh Tiểu Dã cũng đã trở về quê nhà.
Từ nhà ga đi ra, hít thở không khí mát mẻ, cô nhẹ ho khan một tiếng.
Đi tàu mấy chục tiếng thế này, cô đã mệt mỏi lắm rồi.
Tùy tiện mua vài thức ăn trên tay, cô không gọi điện cho ba mẹ, ném vé xe vào thùng rác, cô bắt chiếc taxi, đi khỏi nhà ga.
Chuyện này rất phức tạp, nếu để mẹ biết, cô mạo hiểm đi nằm vùng như vậy, nhất định sẽ mắng chết cô mất.
Xe taxi đi khỏi thành phố, tới một nơi dân cư xa hoa.
Lãnh Tiểu Dã thanh toán tiền xe, mở cửa bước ra, cúi đầu xem xét bản thân mình một chút, nghĩ một hồi, mới đi vào.
Đi nửa đường, cô dừng lại trước căn biệt thư ba tầng, cô lại đi hai bước, ấn chuông cửa.
Đơi chốc lát, không có ái.
Cô ngẩng đầu nhìn lên lầu, lại ấn tiếp.
Không phải xui tới vậy chứ, chẳng lẽ không có ai ở nhà?
Ngay lúc cô đang suy nghĩ lung tung, từ ban công lầu hai, một giọng nói lười biếng của phụ nữa truyền tới.
Tới đây, ai đó, thật là, mới sáng sớm tinh mơ!
Nghe được giọng của mẹ Hứa, Lãnh Tiểu Dã vươn tay sửa lại tóc, kéo cổ áo lại.
Một tiếng động nhỏ vang lên, cánh cửa bị mở ra.
Từ bên trong, một phụ nữ thân hình coa gầy, mái tóc rồi bù xõa tung trên vai, mặc một bộ áo xám bạc, ngũ quan sắc sảo xinh đẹp, lộ ra vài điểm mê người.
Người này, chính là mẹ ruột của Lãnh Tiểu Dã, từng là đàn chị trong giới ca hát, nữ vương Hứa Hạ.
Mặc dù đã là mẹ của hai đứa con, nhưng bà vẫn không hề già đi tí nào.
Nhìn qua chắc cũng như mới ba mươi tuổi, năm tháng không để lại dấu vết nào trên mặt bà, vẫn giữ mãi khi chất nữ vương.
Dáng hình cao gầy của Lãnh Tiểu Dã là được di truyền từ ba.
Bà mặc áo ngủ, đôi mắt lim dim nhìn ra cửa, Lãnh Tiểu Dã lập tức nhào tới, ôm bà một cái.
Trong lúc mẹ mình vẫn còn choáng váng, cô mở miệng nói.
Surprise (Ngạc nhiên chưa) nữ vương đại nhân thân yêu!
Tiểu Dã?! Nhìn thấy cô, Hứa Hạ lập tức thân thiết ôm cô, Sao con lại về đây?
Sao con lại không được về? Lãnh Tiểu Dã nhìn thoáng phòng khách, cười quyến rũ nói: Đây là nhà của con, còn có cả nữ vương đại nhân thân yêu của con nữa, nên tất nhiên, con phải trở về chứ sao!
Nịnh hót! Hứa Hạ nhẹ mắng một câu, trong giọng không hề có điểm trách cứ nào, vội vàng kéo cô vào nhà, Sao không gọi điện cho mẹ, để mẹ còn tới đón con nữa chứ, bắt xe ở sân bay có khó khăn lắm không?
Không phải con sợ ảnh hưởng tới hình tượng của mẹ sao? Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn lên lầu, Mẹ, ba... Có ở nhà không?
/208
|