Buông nhau ra, hai người hơi thở gấp.
Hai khuôn mặt ẩm ướt lại tới gần nhau, Lãnh Tiểu Dã thấy rõ ràng con ngươi màu xanh lam của Hoàng Phủ Diệu Dương.
Đôi mắt của người đàn ông lúc nào cũng yên ả như biển lớn, thế mà bây giờ lại bắt đầu gợn sóng.
Nhìn có vẻ lạnh lẽo, nhưng thực ra, anh hờ hững như biển đêm, những người khác khó có thể nhìn thấy được ngọn lửa cháy rực của anh.
Nhưng cô, thì thấy.
Hít một hơi thật sâu, Lãnh Tiểu Dã hơi nghiêng đầu đón nhận nụ hôn của anh.
Lãnh Tiểu Dã cô có gì mà không dám làm?!
Nếu đã điên cường rồi, vậy thì điên cuồng hơn một chút cũng chả sao.
Ai nói chỉ đàn ông mới có dục vọng, đương nhiên cả phụ nữ cũng có.
Anh muốn cô, cô muốn anh, có lẽ Trầm Ninh đã nói đúng, bọn thật sự rất giống nhau.
Đôi môi hơi lạnh, thân nhiệt vì bị dính nước mưa nên cũng hơi thấp, nhưng trái tim thì cháy rực.
Nụ hôn như vậy lúc đầu chỉ kinh động tới thiên lôi địa hỏa, sau đó cháy lan ra cả đồng cỏ.
Quan tâm ở đâu, lúc nào, địa điểm làm gì....
Chỉ cần ôm lấy cô (anh), rồi hôn nhau nồng nhiệt là được.
Quần áo ướt đẫm dính vào nhau, dần dần tạo độ ấm giữa hai người.
Bàn tay anh nóng rực, cách một lớp quần áo, nhưng cũng có thể khiến cô đau vì bỏng, dường như muốn đốt bọn họ thành tro.
Thở hổn hển, đưa tay kéo cô qua ghế lái, để cô ngồi lên chân mình, Hoàng Phủ Diệu Dương càng hôn sâu, càng ôm chặt cô hơn.
Lực tay như vậy khiến xương cốt cô đau không thôi, dường như muốn nhét cô vào người, vào xương máu của mình... Như vậy mới hài lòng.
Áo long ướt đẫm đã được cởi ra, trên người cô chỉ còn lại chiếc áo thun mỏng.
Nhưng, anh không thích, anh không thích có bất cứ thứ gì ngăn cách cô.
Anh thích làn da mềm mại như tơ lụa của cô.
Duỗi bàn tay ra muốn tiến vào trong quần áo cô, nhưng chiếc áo thun dính vào người cản trở ngón tay anh.
Anh buồn bực nắm lấy cổ áo cô xé ra.
Cuối cùng, cũng chạm được làn da trắng như tuyết kia.
Dùng súng nhiều năm, bàn tay hơi thô ráp của anh không khách sáo chạm vào, nhẹ nhàng vuốt ve, làm cả người cô run lên.
Nhưng cuối cùng anh cũng hơi khó chịu, nâng người cô lên, anh cởi quần tây của mình ra.
Chờ đã! Đột nhiên cô kêu lên.
Tiếc thay, đã quá trễ.
Sao vậy?! Anh nghi ngờ hỏi.
Lãnh Tiểu Dã thở nhẹ một hơi, Không có gì.
Lúc nãy cô có mua ngừa thai TT, để trên xe anh, nhưng không phải xe này.
Bây giờ, lại không dùng được!
...
...
Ôm chặt cô, để cơ thể mỏng manh của cô nằm trong vòng tay mình, anh thì thầm bên tai cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng bá đạo.
Tiểu Dã, em là của anh, vĩnh viễn là của anh!
Cô yếu ớt dựa vào vai anh, không chịu yếu thế.
Em là của anh, vậy anh cũng phải là của em, chỉ có thể là của em mà thôi.
Anh khẽ nói, đôi tay càng ôm chặt cô.
Được.
...
...
Ngoài xe, cơn mưa to tầm tã.
Những chiếc xe chạy vội trên đường, bọt nước văng lên khắp nơi.
Bên trong xe, hơi thở và thân nhiệt của hai người tạo nên một tầng hơi nước trên cửa kính, che phủ bóng người ôm nhau trong xe.
Đột nhiên một bàn tay nhỏ bé in lên cửa sổ, sau đó, một bàn tay cũng che lên.
Lãnh Tiểu Dã kìm nén tiếng rên, hai người cùng nhau tới đỉnh.
Cô mễm nhũn, không có chút năng lượng nào, nằm sắp lên người anh, ngay cả ngón tay cũng lười động đậy, còn anh thì như được uống thuốc bổ, tinh thần còn phấn chấn hơn cả khi nãy.
Hạ thấp ghế ngồi, lấy cái chăn dự phòng từ hộp giữ đồ sau ghế, đắp lên người cô, Hoàng Phủ Diệu Dương không buông cô ra , vẫn ôm cô như trước, Tiểu Dã, anh cảm thấy anh đã yêu em mất rồi.
Yêu bao nhiêu?
Cô giơ khóe môi lên, hỏi nhỏ.
Còn hơn cả bản thân anh.
Anh đáp.
Lãnh Tiểu Dã kẽh cười, Gạt người, không phải anh đã nói anh không biết yêu là gì sao?
Bây giờ anh đã biết rồi. Hoàng Phủ Diệu Dương nâng mặt cô lên, Anh yêu em, Lãnh Tiểu Dã, anh chắc chắn!
Lúc trước, anh thật sự không hiểu yêu một người là thế nào.
Nhưng từ khi gặp được cô, anh từ từ hiểu được.
Đó là một loại tình cảm phức tạp, đôi khi sẽ rất đau, đau đến nỗi dường như không thể hô hấp được, sắp chết tới nơi.
Đôi khi sẽ rất ngọt, ngọt ngào khi nhớ tới nụ cười của cô.
Đôi khi là chua chát, hận không thể bắt cô, giấu đi, không để cho bất cứ ai nhìn thấy cô, chỉ một mình có được cô.
...
Anh đã từng nói với cô 'một lần cuối cùng' rất nhiều, nhưng cuối cùng anh vẫn không dám làm gì cô.
Anh sống hai mươi ba năm trời, chưa từng tha cho một bất kỳ ai, duy chỉ có cô, nhìn cô luồn lên nhảy xuống trong thế giới của anh, giương oai khắp nơi, nhưng anh lại không có cách gì.
Nếu đó không phải là tình yêu, thì cái gì mới đúng đây?!
Tiểu Dã, em có yêu anh không?
Ừm... Lãnh Tiểu Dã nghiêm túc nhìn anh, Em... Em không biết, nhưng, em bảo đảm, tới khi nào em đã yêu anh rồi, em nhất định sẽ nói cho anh biết.
Nói xong, cô hơi căng thẳng, Anh... Anh sẽ không giận đó chứ?
Anh nhẹ nhàng lắc đầu.
Em sẽ yêu anh thôi, nhất định sẽ.
Hoàng Phủ Diệu Dương biết bây giờ mình không nên vội, không nên yêu cầu cao.
Từ lúc đầu bài xích, tới khi gần gũi với cô, anh đã từng bước tới gần cô.
Anh giơ tay lên, đặt lên ngực trái của cô, ngay trái tim cô, anh bá đạo nói.
Lãnh Tiểu Dã, chỗ này là của anh!
Anh không chỉ muốn mỗi cơ thể cô, anh còn muốn cả trái tim cô, cơ thể của cô là của anh, trái tim của cô anh cũng muốn, chỉ một mình anh thôi, không thể chia sẻ cho bất kỳ một người nào.
Anh là như vậy, hoặc là không cần, hoặc là chỉ của riêng anh.
Bị tay anh vờ vào, quả nho nhỏ của cô lập tức đứng thẳng dậy.
Lãnh Tiểu Dã đỏ mặt, đẩy tay anh ra.
Mau, anh lái xe đi, lát nữa về tới khách sạn, anh lấy giúp em một bộ quần áo xuống dưới, không được nói cho quản gia biết đâu đấy, ngượng chết đi được.
Xe rung tới nỗi quần áo cũng chưa mặc, nếu truyền ra ngoài, chắc chắn Trầm Ninh sẽ cười nhạo cô tới chết mất.
Nói xong, cô nhanh chóng bò khỏi người anh, quấn chăn lại, trốn ra ghế sau.
Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi thẳng dậy, nhìn sang bên cạnh.
Thấy cô bọc chăn, đỏ mặt, bò ra ghế sau, nhìn chẳng khác gì một động vật nhỏ đáng yêu.
Thấy anh nhìn mình, Lãnh Tiểu Dã lườm anh một cái.
Nhìn cái gì, lái xe đi chứ! Đưa tay xoa xoa mái tóc hơi ướt, Hoàng Phủ Diệu Dương cơi quần áo xem như là khô của mình đưa cho cô, Lau tóc đi, đừng để bị cảm.
Lãnh Tiểu Dã không nhận, Em không sao... anh mở máy sưởi lên là được rồi, mau mặc quần áo vào đi, bản thân mình còn chưa khỏe hẳn, còn làm màu làm gì!
Giọng nói của cô đầy khinh bỉ và quở trách, nhưng lại ra vẻ thân thiết.
Cảm giác thân thiết này, khiến tim anh cũng ấm áp theo.
Mặc lại áo vào, Hoàng Phủ Diệu Dương chuyển qua ghế lái.
Lãnh Tiểu Dã cầm áo khoác mình, sờ một chút, lấy ra một cây kẹo que.
Mở bịch ra, cắn cho mình một nửa, cô đưa anh nửa miếng còn lại tới bên miệng anh.
Đây, anh cũng có phần, mỗi người một nửa!
Anh cười cười, há miệng ăn nửa cây kẹo que còn lại.
Chiếc xe từ từ khởi động, lái vào trong cơn mưa to.
Hai khuôn mặt ẩm ướt lại tới gần nhau, Lãnh Tiểu Dã thấy rõ ràng con ngươi màu xanh lam của Hoàng Phủ Diệu Dương.
Đôi mắt của người đàn ông lúc nào cũng yên ả như biển lớn, thế mà bây giờ lại bắt đầu gợn sóng.
Nhìn có vẻ lạnh lẽo, nhưng thực ra, anh hờ hững như biển đêm, những người khác khó có thể nhìn thấy được ngọn lửa cháy rực của anh.
Nhưng cô, thì thấy.
Hít một hơi thật sâu, Lãnh Tiểu Dã hơi nghiêng đầu đón nhận nụ hôn của anh.
Lãnh Tiểu Dã cô có gì mà không dám làm?!
Nếu đã điên cường rồi, vậy thì điên cuồng hơn một chút cũng chả sao.
Ai nói chỉ đàn ông mới có dục vọng, đương nhiên cả phụ nữ cũng có.
Anh muốn cô, cô muốn anh, có lẽ Trầm Ninh đã nói đúng, bọn thật sự rất giống nhau.
Đôi môi hơi lạnh, thân nhiệt vì bị dính nước mưa nên cũng hơi thấp, nhưng trái tim thì cháy rực.
Nụ hôn như vậy lúc đầu chỉ kinh động tới thiên lôi địa hỏa, sau đó cháy lan ra cả đồng cỏ.
Quan tâm ở đâu, lúc nào, địa điểm làm gì....
Chỉ cần ôm lấy cô (anh), rồi hôn nhau nồng nhiệt là được.
Quần áo ướt đẫm dính vào nhau, dần dần tạo độ ấm giữa hai người.
Bàn tay anh nóng rực, cách một lớp quần áo, nhưng cũng có thể khiến cô đau vì bỏng, dường như muốn đốt bọn họ thành tro.
Thở hổn hển, đưa tay kéo cô qua ghế lái, để cô ngồi lên chân mình, Hoàng Phủ Diệu Dương càng hôn sâu, càng ôm chặt cô hơn.
Lực tay như vậy khiến xương cốt cô đau không thôi, dường như muốn nhét cô vào người, vào xương máu của mình... Như vậy mới hài lòng.
Áo long ướt đẫm đã được cởi ra, trên người cô chỉ còn lại chiếc áo thun mỏng.
Nhưng, anh không thích, anh không thích có bất cứ thứ gì ngăn cách cô.
Anh thích làn da mềm mại như tơ lụa của cô.
Duỗi bàn tay ra muốn tiến vào trong quần áo cô, nhưng chiếc áo thun dính vào người cản trở ngón tay anh.
Anh buồn bực nắm lấy cổ áo cô xé ra.
Cuối cùng, cũng chạm được làn da trắng như tuyết kia.
Dùng súng nhiều năm, bàn tay hơi thô ráp của anh không khách sáo chạm vào, nhẹ nhàng vuốt ve, làm cả người cô run lên.
Nhưng cuối cùng anh cũng hơi khó chịu, nâng người cô lên, anh cởi quần tây của mình ra.
Chờ đã! Đột nhiên cô kêu lên.
Tiếc thay, đã quá trễ.
Sao vậy?! Anh nghi ngờ hỏi.
Lãnh Tiểu Dã thở nhẹ một hơi, Không có gì.
Lúc nãy cô có mua ngừa thai TT, để trên xe anh, nhưng không phải xe này.
Bây giờ, lại không dùng được!
...
...
Ôm chặt cô, để cơ thể mỏng manh của cô nằm trong vòng tay mình, anh thì thầm bên tai cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng bá đạo.
Tiểu Dã, em là của anh, vĩnh viễn là của anh!
Cô yếu ớt dựa vào vai anh, không chịu yếu thế.
Em là của anh, vậy anh cũng phải là của em, chỉ có thể là của em mà thôi.
Anh khẽ nói, đôi tay càng ôm chặt cô.
Được.
...
...
Ngoài xe, cơn mưa to tầm tã.
Những chiếc xe chạy vội trên đường, bọt nước văng lên khắp nơi.
Bên trong xe, hơi thở và thân nhiệt của hai người tạo nên một tầng hơi nước trên cửa kính, che phủ bóng người ôm nhau trong xe.
Đột nhiên một bàn tay nhỏ bé in lên cửa sổ, sau đó, một bàn tay cũng che lên.
Lãnh Tiểu Dã kìm nén tiếng rên, hai người cùng nhau tới đỉnh.
Cô mễm nhũn, không có chút năng lượng nào, nằm sắp lên người anh, ngay cả ngón tay cũng lười động đậy, còn anh thì như được uống thuốc bổ, tinh thần còn phấn chấn hơn cả khi nãy.
Hạ thấp ghế ngồi, lấy cái chăn dự phòng từ hộp giữ đồ sau ghế, đắp lên người cô, Hoàng Phủ Diệu Dương không buông cô ra , vẫn ôm cô như trước, Tiểu Dã, anh cảm thấy anh đã yêu em mất rồi.
Yêu bao nhiêu?
Cô giơ khóe môi lên, hỏi nhỏ.
Còn hơn cả bản thân anh.
Anh đáp.
Lãnh Tiểu Dã kẽh cười, Gạt người, không phải anh đã nói anh không biết yêu là gì sao?
Bây giờ anh đã biết rồi. Hoàng Phủ Diệu Dương nâng mặt cô lên, Anh yêu em, Lãnh Tiểu Dã, anh chắc chắn!
Lúc trước, anh thật sự không hiểu yêu một người là thế nào.
Nhưng từ khi gặp được cô, anh từ từ hiểu được.
Đó là một loại tình cảm phức tạp, đôi khi sẽ rất đau, đau đến nỗi dường như không thể hô hấp được, sắp chết tới nơi.
Đôi khi sẽ rất ngọt, ngọt ngào khi nhớ tới nụ cười của cô.
Đôi khi là chua chát, hận không thể bắt cô, giấu đi, không để cho bất cứ ai nhìn thấy cô, chỉ một mình có được cô.
...
Anh đã từng nói với cô 'một lần cuối cùng' rất nhiều, nhưng cuối cùng anh vẫn không dám làm gì cô.
Anh sống hai mươi ba năm trời, chưa từng tha cho một bất kỳ ai, duy chỉ có cô, nhìn cô luồn lên nhảy xuống trong thế giới của anh, giương oai khắp nơi, nhưng anh lại không có cách gì.
Nếu đó không phải là tình yêu, thì cái gì mới đúng đây?!
Tiểu Dã, em có yêu anh không?
Ừm... Lãnh Tiểu Dã nghiêm túc nhìn anh, Em... Em không biết, nhưng, em bảo đảm, tới khi nào em đã yêu anh rồi, em nhất định sẽ nói cho anh biết.
Nói xong, cô hơi căng thẳng, Anh... Anh sẽ không giận đó chứ?
Anh nhẹ nhàng lắc đầu.
Em sẽ yêu anh thôi, nhất định sẽ.
Hoàng Phủ Diệu Dương biết bây giờ mình không nên vội, không nên yêu cầu cao.
Từ lúc đầu bài xích, tới khi gần gũi với cô, anh đã từng bước tới gần cô.
Anh giơ tay lên, đặt lên ngực trái của cô, ngay trái tim cô, anh bá đạo nói.
Lãnh Tiểu Dã, chỗ này là của anh!
Anh không chỉ muốn mỗi cơ thể cô, anh còn muốn cả trái tim cô, cơ thể của cô là của anh, trái tim của cô anh cũng muốn, chỉ một mình anh thôi, không thể chia sẻ cho bất kỳ một người nào.
Anh là như vậy, hoặc là không cần, hoặc là chỉ của riêng anh.
Bị tay anh vờ vào, quả nho nhỏ của cô lập tức đứng thẳng dậy.
Lãnh Tiểu Dã đỏ mặt, đẩy tay anh ra.
Mau, anh lái xe đi, lát nữa về tới khách sạn, anh lấy giúp em một bộ quần áo xuống dưới, không được nói cho quản gia biết đâu đấy, ngượng chết đi được.
Xe rung tới nỗi quần áo cũng chưa mặc, nếu truyền ra ngoài, chắc chắn Trầm Ninh sẽ cười nhạo cô tới chết mất.
Nói xong, cô nhanh chóng bò khỏi người anh, quấn chăn lại, trốn ra ghế sau.
Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi thẳng dậy, nhìn sang bên cạnh.
Thấy cô bọc chăn, đỏ mặt, bò ra ghế sau, nhìn chẳng khác gì một động vật nhỏ đáng yêu.
Thấy anh nhìn mình, Lãnh Tiểu Dã lườm anh một cái.
Nhìn cái gì, lái xe đi chứ! Đưa tay xoa xoa mái tóc hơi ướt, Hoàng Phủ Diệu Dương cơi quần áo xem như là khô của mình đưa cho cô, Lau tóc đi, đừng để bị cảm.
Lãnh Tiểu Dã không nhận, Em không sao... anh mở máy sưởi lên là được rồi, mau mặc quần áo vào đi, bản thân mình còn chưa khỏe hẳn, còn làm màu làm gì!
Giọng nói của cô đầy khinh bỉ và quở trách, nhưng lại ra vẻ thân thiết.
Cảm giác thân thiết này, khiến tim anh cũng ấm áp theo.
Mặc lại áo vào, Hoàng Phủ Diệu Dương chuyển qua ghế lái.
Lãnh Tiểu Dã cầm áo khoác mình, sờ một chút, lấy ra một cây kẹo que.
Mở bịch ra, cắn cho mình một nửa, cô đưa anh nửa miếng còn lại tới bên miệng anh.
Đây, anh cũng có phần, mỗi người một nửa!
Anh cười cười, há miệng ăn nửa cây kẹo que còn lại.
Chiếc xe từ từ khởi động, lái vào trong cơn mưa to.
/208
|