Xe chạy về khách sạn, Hoàng Phủ Diệu Dương lên lầu một mình, mang một bộ quần áo xuống cho cô.
Lãnh Tiểu Dã ngồi trong xe mặc quần áo, rồi lên lầu với anh.
Lão quản gia đã chuẩn bị xong bữa tối cho hai người, bình tĩnh chờ hai người đi tới bàn ăn.
Tiểu thư, cục cảnh sát đã xử lý xong, xe đã lái về rồi, đang đậu ở bãi đậu xe, túi và điện thoại của ngài đều ở trên bàn. Lúc nãy, cô Trầm có gọi tới một cuộc, nhưng ngài không có ở đây, tôi sợ có chuyện gấp nên đã nhận thay ngài, cô ấy nói chờ tới khi ngài về thì sẽ gọi lại.
À... Cảm ơn
Lãnh Tiểu Dã đỏ mặt cảm ơn, dù quần áo không phải lão đưa cho, nhưng vô duyên vô cớ thay quần áo trên xe như vậy, thì ai cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Hình tương của Lãnh Tiểu Dã cô đã bị cái tên khốn kiếp này phá hỏng hết rồi.
Hai vị dùng chậm.
Lão quản gia ra khỏi cửa, Lãnh Tiểu Dã cầm điện thoại của mình lên, lúc ngồi vào bàn, còn nhỏ giọng oán hận.
Sao mình lại gặp một tên ma nhân tinh như vậy cơ chứ!
Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi đối diện nhún vai một cái.
Lãnh Tiểu Dã gọi vào số của Trầm Ninh.
Điện thoại đã thông, giọng nói của Trầm Ninh vô cùng bình tĩnh, Chắc tối nay tớ khồng cần phải đợi cửa cậu đâu nhỉ?
Lãnh Tiểu Dã lập tức hỏi lại, Sao vậy, cậu không muốn cho tớ về nhà à?
Tớ thì không vấn đề gì cả rồi, nếu ngài bá tước không ngại thì được. Trầm Ninh thản nhiên nói.
Tiểu Ninh chết tiệt, cậu đừng đắc ý, đợi tớ về tớ sẽ xử cậu thế nào.
Tốt nhất là ngài nên ngoan ngoãn ở lại đó để ngài bá tước chỉnh đốn lại đi. Trầm Ninh cười nhẹ một tiếng, Tuy tớ chẳng muốn phá rối tình yêu cuồng nhiệt của người nào đó đâu, nhưng tớ phải nhắc ngài một câu, sáng nay dì Hạ vừa gọi cho tớ, hỏi tại sao không gọi được cho câu, tớ nói với gì ấy, cậu đã ra ngoài vẽ tranh rồi, sóng ở đấy không tốt. Cậu nên gọi cho dì một cuộc đi.
Lãnh Tiểu Dã lè lưỡi, cả ngày nay cô chỉ lo hẹn hò với Hoàng Phủ Diệu Dương, quên mất chuyện phải gọi điện.
Ân huệ này nói cảm ơn không hết, nhất định sẽ mời cậu một bữa.
Được rồi, tớ cúp máy đây.
Cậu ở một mình nhớ cẩn thận một chút, mưa to như vậy, phải đóng cửa sổ lại đó.
Đợi cậu nhắc chắc tớ đã bị gió thổi đi mất rồi, được rồi, để đề phong bá tước đại nhân dùng giấm dìm chết tớ, cậu nên cúp điện thoại đi, chính cậu cũng phải quan tâm tới thân thể mình đấy nhé, cẩn thận phóng túng quá độ đó.
Cậu mới phóng túng quá độ, cút!
Lãnh Tiểu Dã cười mắng cúp điện thoại.
Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi đối diện, đưa tay cắt đĩa bít tết trước mặt cô.
Lãnh Tiểu Dã không dám để lâu nữa, lập tức gọi cho Hứa Hạ, Mẹ thân yêu, còn nhớ con không?
Hứa Hạ lập tức mắng, Con bé chết tiệt, còn biết gọi lại nữa đấy à, mẹ còn tưởng cơn mưa to đã xô con xuống sông Hoàng Phổ luôn rồi đó!
Lãnh Tiểu Dã đã biết trước sẽ như vậy, cô đưa điện thoại ra xa, đợi bà mắng xong, mới đặt điện thoại bên tai.
Mẹ đừng giận, giận sẽ có nếp nhăn đấy, tới lúc đó không còn đẹp đẽ nữa, ba sẽ ở ngoài luôn đó nha!
Thấy cô chỉ lo nói chuyện điện thoại, Hoàng Phủ Diệu Dương đi tới, đỡ cô dậy.
Lãnh Tiểu Dã không biết anh muốn làm gì, chỉ đứng dậy theo động tác của anh.
Nghiêng người tựa vào ghế, Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống chân mình, một tay ôm cô, tay còn lại đút bít tết cho cô.
Bên kia điện thoại, giọng nói của Hứa Hạ đã mềm đi đôi chút, Con không sao chứ?
Không có gì đâu mẹ! Lãnh Tiểu Dã há miệng ăn bít tết anh đút, Con đang ăn cơm, là một bữa bít tết siêu lớn đấy nhé.
Ăn với Tiểu Ninh à? Hứa Hạ hỏi.
A... Lãnh Tiểu Dã nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi bên cạnh, Đúng vậy, nếu không thì con còn ăn với được nữa chứ?
Mẹ, không con cố ý lừa mẹ đâu, còn chỉ đang suy nghĩ cho trái tim của mẹ thôi.
Nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương lại đút thêm một miếng bít tết, cô đưa tay cầm tay anh, đút vào miệng anh.
Vậy mẹ không làm phiền hai đứa nữa, các con dùng cơm ngon miệng, ngày mai mẹ sẽ gọi lại cho con.
Được rồi, nữ vương đại nhân, cha đã diễn tập xong rồi ạ?
Đúng rồi.
Vậy... Mẹ đang ở nhà một mình à?!
Bên kia điện thoại, Hứa Hạ xiên một miếng trái cây đút cho ồng chồng Lãnh Tử Duệ đang ngồi trước mặt mình, người kia nhẹ nhàng xua tay, ý bảo bà đừng nói.
Diễn tập xong, Lãnh Tử Duệ đã sắp xếp vài ngày nghỉ cho mình.
Ông muốn cho Lãnh Tiểu Dã một ngạc nhiên lớn.
Đột nhiên muốn đi Thượng Hải, còn nói cái gì mà muốn đi theo để chăm Trầm Ninh, chắc chắn cô đang giấu ông chuyện gì đó.
Nhìn cô từ nhỏ tới lớn, đôi mắt cô vừa động một cái, Lãnh Tử Duệ đã biết cô đang nghĩ gì.
Bây giờ Thượng Hải đang mưa rất to, sao Lãnh Tiểu Dã có thể ăn bít tết với Trầm Ninh được cơ chứ?
Không cần hỏi cũng biết chắc chắn là tên tiểu tử thúi kia.
Ông muốn xem, cái thằng nhóc bắt cóc con gái ông rốt cuộc là như thế nào.
Đương nhiên, ông không thể nói chuyện này với vợ mình được, nếu không, dựa vào tính cách của Hứa Hạ, bà nhất định sẽ giết luôn cái thằng nhóc kia.
Nên Lãnh Tử Duệ chỉ nói với Hứa Hạ muốn cho Tiểu Dã một ngạc nhiên, nhưng không nói cụ thể là thế nào.
Vì ông đã bày mưu tính kế, nên Hứa Hạ cũng không nói cho Lãnh Tiểu Dã biết.
Đúng vậy, người ba khốn kiếp kia của con, diễn tập xong cũng không thèm về nhà, mẹ đã quyết định trục xuất ông ta ra khỏi nhà luôn rồi.
Lãnh Tiểu Dã than nhẹ, Làm trò, mẹ không nỡ làm vậy đâu. Không nói nữa, mẹ đi nghỉ sớm một chút đi, con cúp máy trước, tạm biệt mẹ.
Cúp điện thoại, Lãnh Tiểu Dã thở phào một hơi.
Vừa nãy cô lỡ miệng nói ăn bít tết, may là chỉ có một mình mẹ cô, nếu không, cô chết chắc rồi.
Mẹ em rất thích anh, em đừng lo lắng như vậy. Hoàng Phủ Diệu Dương lại đút cho cô thêm một miếng bít tết.
Lãnh Tiểu Dã há miệng ăn, Đương nhiên mẹ em thì dễ dụ rồi, nhưng ba em thì khác, lúc còn nhỏ, hai anh em em cộng lại mà còn không chơi lại ông đấy.
Vì vậy, cô rất tự nhiên kể chuyện vui hồi nhỏ cho anh nghe.
Em và anh em là sinh đôi, lúc vừa sinh ra, mẹ em không thể phân biệt được ai là ai, còn thường xuyên cho anh em uống sữa, cứ lát lát lại đút anh ấy một lần.... Tới khi em đói quá bật khóc, bà còn nói em... Tiểu tử thúi, con ăn rồi còn muốn ăn nữa à....
Không chỉ như vậy, còn một chuyện nữa, lúc còn nhỏ, suýt nữa mẹ đã vứt em đi luôn rồi...
Chuyện đó cũng chẳng thấm vào đâu đâu..., có một lần rất buồn cười. Hình như lúc đó em ba bốn tuổi thì phải, lúc đó bọn em đã đi nhà trẻ rồi, qua ngày cá tháng tư, anh em được nghỉ một ngày, đi dạo phố với mẹ, mẹ em cũng không nhận ra anh ấy. Mãi tới khi tới trung tâm thương mại, kéo anh ấy đi thử một cái váy, lúc đó tên kia mới bị lộ đấy...
Ôm cô vào lòng, đút cô ăn bít tết, nghe cô kể chuyện hồi còn bé, Hoàng Phủ Diệu Dương thỉnh thoảng khẽ cười một tiếng.
Cô và anh khác nhau, nếu như tuổi thơ của anh chỉ là một màu xám, thì tuổi thơ của cô hoàn toàn ngược lại, muôn màu muôn vẻ.
Lãnh Tiểu Dã ngồi trong xe mặc quần áo, rồi lên lầu với anh.
Lão quản gia đã chuẩn bị xong bữa tối cho hai người, bình tĩnh chờ hai người đi tới bàn ăn.
Tiểu thư, cục cảnh sát đã xử lý xong, xe đã lái về rồi, đang đậu ở bãi đậu xe, túi và điện thoại của ngài đều ở trên bàn. Lúc nãy, cô Trầm có gọi tới một cuộc, nhưng ngài không có ở đây, tôi sợ có chuyện gấp nên đã nhận thay ngài, cô ấy nói chờ tới khi ngài về thì sẽ gọi lại.
À... Cảm ơn
Lãnh Tiểu Dã đỏ mặt cảm ơn, dù quần áo không phải lão đưa cho, nhưng vô duyên vô cớ thay quần áo trên xe như vậy, thì ai cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Hình tương của Lãnh Tiểu Dã cô đã bị cái tên khốn kiếp này phá hỏng hết rồi.
Hai vị dùng chậm.
Lão quản gia ra khỏi cửa, Lãnh Tiểu Dã cầm điện thoại của mình lên, lúc ngồi vào bàn, còn nhỏ giọng oán hận.
Sao mình lại gặp một tên ma nhân tinh như vậy cơ chứ!
Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi đối diện nhún vai một cái.
Lãnh Tiểu Dã gọi vào số của Trầm Ninh.
Điện thoại đã thông, giọng nói của Trầm Ninh vô cùng bình tĩnh, Chắc tối nay tớ khồng cần phải đợi cửa cậu đâu nhỉ?
Lãnh Tiểu Dã lập tức hỏi lại, Sao vậy, cậu không muốn cho tớ về nhà à?
Tớ thì không vấn đề gì cả rồi, nếu ngài bá tước không ngại thì được. Trầm Ninh thản nhiên nói.
Tiểu Ninh chết tiệt, cậu đừng đắc ý, đợi tớ về tớ sẽ xử cậu thế nào.
Tốt nhất là ngài nên ngoan ngoãn ở lại đó để ngài bá tước chỉnh đốn lại đi. Trầm Ninh cười nhẹ một tiếng, Tuy tớ chẳng muốn phá rối tình yêu cuồng nhiệt của người nào đó đâu, nhưng tớ phải nhắc ngài một câu, sáng nay dì Hạ vừa gọi cho tớ, hỏi tại sao không gọi được cho câu, tớ nói với gì ấy, cậu đã ra ngoài vẽ tranh rồi, sóng ở đấy không tốt. Cậu nên gọi cho dì một cuộc đi.
Lãnh Tiểu Dã lè lưỡi, cả ngày nay cô chỉ lo hẹn hò với Hoàng Phủ Diệu Dương, quên mất chuyện phải gọi điện.
Ân huệ này nói cảm ơn không hết, nhất định sẽ mời cậu một bữa.
Được rồi, tớ cúp máy đây.
Cậu ở một mình nhớ cẩn thận một chút, mưa to như vậy, phải đóng cửa sổ lại đó.
Đợi cậu nhắc chắc tớ đã bị gió thổi đi mất rồi, được rồi, để đề phong bá tước đại nhân dùng giấm dìm chết tớ, cậu nên cúp điện thoại đi, chính cậu cũng phải quan tâm tới thân thể mình đấy nhé, cẩn thận phóng túng quá độ đó.
Cậu mới phóng túng quá độ, cút!
Lãnh Tiểu Dã cười mắng cúp điện thoại.
Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi đối diện, đưa tay cắt đĩa bít tết trước mặt cô.
Lãnh Tiểu Dã không dám để lâu nữa, lập tức gọi cho Hứa Hạ, Mẹ thân yêu, còn nhớ con không?
Hứa Hạ lập tức mắng, Con bé chết tiệt, còn biết gọi lại nữa đấy à, mẹ còn tưởng cơn mưa to đã xô con xuống sông Hoàng Phổ luôn rồi đó!
Lãnh Tiểu Dã đã biết trước sẽ như vậy, cô đưa điện thoại ra xa, đợi bà mắng xong, mới đặt điện thoại bên tai.
Mẹ đừng giận, giận sẽ có nếp nhăn đấy, tới lúc đó không còn đẹp đẽ nữa, ba sẽ ở ngoài luôn đó nha!
Thấy cô chỉ lo nói chuyện điện thoại, Hoàng Phủ Diệu Dương đi tới, đỡ cô dậy.
Lãnh Tiểu Dã không biết anh muốn làm gì, chỉ đứng dậy theo động tác của anh.
Nghiêng người tựa vào ghế, Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống chân mình, một tay ôm cô, tay còn lại đút bít tết cho cô.
Bên kia điện thoại, giọng nói của Hứa Hạ đã mềm đi đôi chút, Con không sao chứ?
Không có gì đâu mẹ! Lãnh Tiểu Dã há miệng ăn bít tết anh đút, Con đang ăn cơm, là một bữa bít tết siêu lớn đấy nhé.
Ăn với Tiểu Ninh à? Hứa Hạ hỏi.
A... Lãnh Tiểu Dã nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi bên cạnh, Đúng vậy, nếu không thì con còn ăn với được nữa chứ?
Mẹ, không con cố ý lừa mẹ đâu, còn chỉ đang suy nghĩ cho trái tim của mẹ thôi.
Nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương lại đút thêm một miếng bít tết, cô đưa tay cầm tay anh, đút vào miệng anh.
Vậy mẹ không làm phiền hai đứa nữa, các con dùng cơm ngon miệng, ngày mai mẹ sẽ gọi lại cho con.
Được rồi, nữ vương đại nhân, cha đã diễn tập xong rồi ạ?
Đúng rồi.
Vậy... Mẹ đang ở nhà một mình à?!
Bên kia điện thoại, Hứa Hạ xiên một miếng trái cây đút cho ồng chồng Lãnh Tử Duệ đang ngồi trước mặt mình, người kia nhẹ nhàng xua tay, ý bảo bà đừng nói.
Diễn tập xong, Lãnh Tử Duệ đã sắp xếp vài ngày nghỉ cho mình.
Ông muốn cho Lãnh Tiểu Dã một ngạc nhiên lớn.
Đột nhiên muốn đi Thượng Hải, còn nói cái gì mà muốn đi theo để chăm Trầm Ninh, chắc chắn cô đang giấu ông chuyện gì đó.
Nhìn cô từ nhỏ tới lớn, đôi mắt cô vừa động một cái, Lãnh Tử Duệ đã biết cô đang nghĩ gì.
Bây giờ Thượng Hải đang mưa rất to, sao Lãnh Tiểu Dã có thể ăn bít tết với Trầm Ninh được cơ chứ?
Không cần hỏi cũng biết chắc chắn là tên tiểu tử thúi kia.
Ông muốn xem, cái thằng nhóc bắt cóc con gái ông rốt cuộc là như thế nào.
Đương nhiên, ông không thể nói chuyện này với vợ mình được, nếu không, dựa vào tính cách của Hứa Hạ, bà nhất định sẽ giết luôn cái thằng nhóc kia.
Nên Lãnh Tử Duệ chỉ nói với Hứa Hạ muốn cho Tiểu Dã một ngạc nhiên, nhưng không nói cụ thể là thế nào.
Vì ông đã bày mưu tính kế, nên Hứa Hạ cũng không nói cho Lãnh Tiểu Dã biết.
Đúng vậy, người ba khốn kiếp kia của con, diễn tập xong cũng không thèm về nhà, mẹ đã quyết định trục xuất ông ta ra khỏi nhà luôn rồi.
Lãnh Tiểu Dã than nhẹ, Làm trò, mẹ không nỡ làm vậy đâu. Không nói nữa, mẹ đi nghỉ sớm một chút đi, con cúp máy trước, tạm biệt mẹ.
Cúp điện thoại, Lãnh Tiểu Dã thở phào một hơi.
Vừa nãy cô lỡ miệng nói ăn bít tết, may là chỉ có một mình mẹ cô, nếu không, cô chết chắc rồi.
Mẹ em rất thích anh, em đừng lo lắng như vậy. Hoàng Phủ Diệu Dương lại đút cho cô thêm một miếng bít tết.
Lãnh Tiểu Dã há miệng ăn, Đương nhiên mẹ em thì dễ dụ rồi, nhưng ba em thì khác, lúc còn nhỏ, hai anh em em cộng lại mà còn không chơi lại ông đấy.
Vì vậy, cô rất tự nhiên kể chuyện vui hồi nhỏ cho anh nghe.
Em và anh em là sinh đôi, lúc vừa sinh ra, mẹ em không thể phân biệt được ai là ai, còn thường xuyên cho anh em uống sữa, cứ lát lát lại đút anh ấy một lần.... Tới khi em đói quá bật khóc, bà còn nói em... Tiểu tử thúi, con ăn rồi còn muốn ăn nữa à....
Không chỉ như vậy, còn một chuyện nữa, lúc còn nhỏ, suýt nữa mẹ đã vứt em đi luôn rồi...
Chuyện đó cũng chẳng thấm vào đâu đâu..., có một lần rất buồn cười. Hình như lúc đó em ba bốn tuổi thì phải, lúc đó bọn em đã đi nhà trẻ rồi, qua ngày cá tháng tư, anh em được nghỉ một ngày, đi dạo phố với mẹ, mẹ em cũng không nhận ra anh ấy. Mãi tới khi tới trung tâm thương mại, kéo anh ấy đi thử một cái váy, lúc đó tên kia mới bị lộ đấy...
Ôm cô vào lòng, đút cô ăn bít tết, nghe cô kể chuyện hồi còn bé, Hoàng Phủ Diệu Dương thỉnh thoảng khẽ cười một tiếng.
Cô và anh khác nhau, nếu như tuổi thơ của anh chỉ là một màu xám, thì tuổi thơ của cô hoàn toàn ngược lại, muôn màu muôn vẻ.
/208
|