Bây giờ nghĩ lại thì, lúc đó đúng là vui thật... Lãnh Tiểu Dã há miệng ăn miếng bít tết anh đút, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ. Xin lỗi anh... Lúc nãy em vui quá nên mới nói thôi, anh... Anh đừng để ý.
Tuổi thơ của anh không có gì vui vẻ đáng nói, thế mà cô lại nói trước mặt anh, đúng là, sao lại ngốc tới vậy chứ?!
Em nói rất vui. Hoàng Phủ Diệu Dương cười với cô, đặt đĩa không lên bàn, Ăn no chưa?
Ừm. Cô gật đầu.
Hoàng Phủ Diệu Dương ôm cô đứng dậy, Để anh chuẩn bị nước cho em tắm.
Không cần đâu, em tự làm được! Lãnh Tiểu Dã vội vàng giữ anh lại, đưa đĩa bít tết cho anh, đặt trước mặt anh, Anh mau ăn đi, lát nữa nguội rồi thì không ngon nữa đâu.
Nói xong, cô giơ tay lên, xoa đầu anh như một đứa trẻ.
Tiểu Dương Dương, ngoan, ăn ngon miệng nhé!
Hoàng Phủ Diệu Dương nhướng mày, cô bật cười, chạy vào phòng ngủ.
Đưa tay sờ vào mái tóc bị cô xoa rối bù, anh giơ môi cười, ngồi thẳng dậy, bắt đầu ăn cơm.
Bít tết đã hơi lạnh, nếu là trước kia, anh chắc chắn sẽ không ăn.
Nhưng bây giờ, anh không để ý những thứ này.
Chờ tới khi ăn xong bít tết, lão quản gia gõ cửa.
Ngài công tước vừa gọi tới, mời ngài lập tức trở về ngay.
Ngài công tước, đương nhiên chính là mẹ của Hoàng Phủ Diệu Dương nữ đại công tước Amanda.
Người đàn bà mạnh mẽ này thích người khác gọi mình là 'ngài công tước' vì muốn chứng minh mình không hề thua kém gì cánh đàn ông.
Hoàng Phủ Diệu Dương đăt cái nĩa trong tay xuống, Gọi lại nói với bà ấy, tôi bận lắm.
Lão quản gia nhẹ nhàng mở miệng, Thứ hai, hội nghị nghị sĩ sẽ bắt đầu, ngài chắc chắn phải có mặt.
Hoàng Phủ Diệu Dương hơi trầm ngâm, Sắp xếp chuyến bay cho tối mai đi.
Được, bá tước tiên sinh. Lão quản gia lên tiếng, dọn dẹp bộ đồ ăn rồi lui ra ngoài.
Hoàng Phủ Diệu Dương đứng lên, đi về phía phòng tắm.
Điện thoại di động trên bàn chợt vang lên.
Anh cầm di động, liếc nhìn dãy số trên màn hình, lập tức ngắt điện thoại.
Hai giây sau, điện thoại lại vang lên.
Anh mím môi, nhận điện thoại.
Chỉ vì một cô gái mà bỏ mặc tất cả công việc và việc nước, ngài thượng tướng Đặc Lôi Toa, ngài đã làm hết bổn phận của chức vụ rồi sao?
Trong điện thoại, giọng nói của nữ đại công tước không cay nghiệt nhưng mạnh mẽ.
Giọng nói của Hoàng Phủ Diệu Dương cũng lạnh lùng như vậy.
Thưa ngài công tước Đặc Lôi Toa, tuy chức vị của ngài cao hơn tôi, nhưng dựa theo quân hàm thì..., chúng ta ngang hàng với nhau, ngài không có quyền trách móc công việc của tôi. Nếu ngài không hài lòng với thái độ làm việc của tôi, ngài có thể đưa đơn bãi bỏ tôi với quốc hội.
Đưa tay xuống, anh trực tiếp cúp điện thoại, cắt đứt giọng nói của nữ đại công tước.
Lãnh Tiểu Dã tắm xong, mặc áo choàng ra khỏi phòng tắm, vốn muốn chuẩn bị nước cho anh tắm luôn, nhưng vừa đi ra cửa lại tình cờ nghe được anh tức giận nói chuyện điện thoại.
Đi tới trước mặt anh, cô đưa tay nắm chặt cánh tay anh, Có phải tại vì em không?
Hoàng Phủ Diệu Dương giơ tay lên, lau bọt nước trên mũi cô, Không liên quan gì tới em đâu, bọn anh lúc nào cũng như vậy.
Từ nhỏ tới lớn, bọn họ lúc nào cũng chiến tranh lạnh với nhau, anh cũng quen rồi.
Quan hệ của bọn họ chưa bao giờ thật sự giống mẹ con, mà chỉ giống kẻ địch.
Nhìn thấy tâm trạng anh không được tốt, Lãnh Tiểu Dã lùi ra sau một bên, sửa lại áo choàng tắm của mình, rồi hành lễ theo kiểu hoàng tộc châu Âu.
Thưa bá tước đại nhân tôn kính, nước tắm của ngài đã chuẩn bị xong, mời ngài đi tắm!
Hoàng Phủ Diệu Dương nghi ngờ nhìn cô, chỉ thấy cái đầu nhỏ của cô nghẹo sang một bên, nháy mắt với anh, dáng vẻ đáng yêu lại hoạt bát.
Này, Hoàng Phủ Diệu Dương! Thấy anh không cười, Lãnh Tiểu Dã không vui đứng thẳng dậy, Em đã cố gắng dễ thương nhất có thể rồi, vậy mà anh cũng chẳng thèm cho em một tí mặt mũi nào, cười một cái đi?!
Vẻ mặt Hoàng Phủ Diệu Dương đã thoải mái hơn, đi lên phía trước, cưng chiều sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào ngực.
Tiểu Dã, em chắc chắn là một thiên sứ.
Em không phải! Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên, Nói cho anh biết nhé, sau này không được dùng từ này để miêu tả em, ở bên đây, thiên sứ có nghĩa là đang mắng chửi người khác đấy.
Mắng chửi à? Anh nhíu mày, Vì sao?
Trong suy nghĩ của anh, thiên sứ chính là những thứ tốt đẹp.
Vậy mà dám nói đã hiểu hết văn hóa Trung Quốc rồi, cả chuyện này mà cũng không biết. Lãnh Tiểu Dã lườm anh, Thiên sứ không phải là cục phân rơi xuống trần gian à, nói vậy chẳng lẽ em chính là cục phân của thượng đế sao?!
Hoàng Phủ Diệu Dương run sợ một giây, rồi bật cười.
Lãnh Tiểu Dã cười rộ lên, đưa tay kéo tay anh, Được rồi được rồi, mau đi tắm đi!
Sau đó thì sao?
Sau đó, sau đó cái gì?
Như em nói đó, hai lần.
Sao em không nhớ gì nhỉ?
Chính miệng em nói thì em phải giữ lời.
Nhưng em có nói gì đâu! Lãnh Tiểu Dã đi vào phòng ngủ với anh, Tối nay anh ngủ ở phòng ngủ đi, em ngủ ở phòng khác.
Tiểu Dã! Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người bắt lấy cô, Ngày mai anh sẽ phải về nước rồi.
Cô hơi ngạc nhiên, nhưng cũng biết anh chắc chắn có việc phải làm, cô nở nụ cười, Vậy thì về thôi.
Anh nhíu mày, anh nói anh phải đi rồi, thế mà cô không luyến tiếc tí nào à?!
Mau đi tắm rửa sạch sẽ đi, xong rồi thì nói tiếp, nếu không lát nữa nước sẽ lạnh mất! Lãnh Tiểu Dã đẩy anh vào phòng tắm, giúp anh mở cửa ra, Mau đi tắm đi, trước khi tắm xong, anh không được phép đi ra đâu đấy.
Nhìn cánh cửa trước mặt, cô xoay người vào phòng ngủ, tìm kiếm trên bàn của phòng khách.
Rất nhanh, cô đã tìm được túi thuốc.
Lục cái hộp tránh thai T trong túi ra, cô nhanh chóng mở ra, xé một cái ra, nghĩ một chút, lại xé thêm cái nữa.
Để anh thỏa man hai lần, chắc đủ rồi nhỉ?!
Nắm gói nhỏ trong tay, Lãnh Tiểu Dã đi về phòng ngủ, nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, cô vạch chăn lên chui vào.
Nhìn gói nhỏ trong tay, cô lén lút nhét dưới gối, sau đó nằm trong chăn đợi.
Chờ, chờ, chờ tới lúc cô không nhịn được nữa muốn đi gõ cửa gọi anh, cuối cùng Hoàng Phủ Diệu Dương cũng đi ra.
Nghe thấy tiếng động của anh, cô lập tức nhắm mặt lại, giả vờ ngủ.
Hoàng Phủ Diệu Dương đi ra phòng tắm, nhìn thấy chỉ mỗi cái đầu nhỏ nhắn của Lãnh Tiểu Dã lộ ra, anh nghi ngờ đi tới.
Lãnh Tiểu Dã nhắm mắt, giả vờ ngủ.
Đã chủ động bò lên giường rồi, chắc anh đã hiểu rồi chứ?
Chẳng lẽ còn muốn cô phải chủ động hiến thân nữa à?!
Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ xem như cô đang ngủ, giúp cô sửa chăn lại, mở đèn giường, tắt đèn lớn, rồi mới rón rén đi ra ngoài.
Anh có một vài tài liệu cần phải xử lý.
Đi luôn vậy à?!
Lãnh Tiểu Dã nghe tiếng chân anh đã gần tới cửa, cô thầm nghi ngờ, mở mắt lén lút liếc anh một cái.
Khẽ cắn môi, cố ý lật người, đem mình ra ngoài, nằm trên giường hừ hừ hai tiếng.
Hoàng Phủ Diệu Dương xoay mặt lại, thấy cô đã đá chăn ra ngoài, anh vội vàng đi tới giúp cô đắp chăn.
Cảm nhận được động tác của anh, Lãnh Tiểu Dã tức giận cắn răng.
Sao lại đắp chăn nữa?
Ngốc, không thấy em đang chủ động hiến thân à?!
Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương chú ý tới mép gối, đưa tay qua, muốn giúp cô sửa lại, nào ngờ lại bắt gặp hai gói nhỏ trong suốt.
Tuổi thơ của anh không có gì vui vẻ đáng nói, thế mà cô lại nói trước mặt anh, đúng là, sao lại ngốc tới vậy chứ?!
Em nói rất vui. Hoàng Phủ Diệu Dương cười với cô, đặt đĩa không lên bàn, Ăn no chưa?
Ừm. Cô gật đầu.
Hoàng Phủ Diệu Dương ôm cô đứng dậy, Để anh chuẩn bị nước cho em tắm.
Không cần đâu, em tự làm được! Lãnh Tiểu Dã vội vàng giữ anh lại, đưa đĩa bít tết cho anh, đặt trước mặt anh, Anh mau ăn đi, lát nữa nguội rồi thì không ngon nữa đâu.
Nói xong, cô giơ tay lên, xoa đầu anh như một đứa trẻ.
Tiểu Dương Dương, ngoan, ăn ngon miệng nhé!
Hoàng Phủ Diệu Dương nhướng mày, cô bật cười, chạy vào phòng ngủ.
Đưa tay sờ vào mái tóc bị cô xoa rối bù, anh giơ môi cười, ngồi thẳng dậy, bắt đầu ăn cơm.
Bít tết đã hơi lạnh, nếu là trước kia, anh chắc chắn sẽ không ăn.
Nhưng bây giờ, anh không để ý những thứ này.
Chờ tới khi ăn xong bít tết, lão quản gia gõ cửa.
Ngài công tước vừa gọi tới, mời ngài lập tức trở về ngay.
Ngài công tước, đương nhiên chính là mẹ của Hoàng Phủ Diệu Dương nữ đại công tước Amanda.
Người đàn bà mạnh mẽ này thích người khác gọi mình là 'ngài công tước' vì muốn chứng minh mình không hề thua kém gì cánh đàn ông.
Hoàng Phủ Diệu Dương đăt cái nĩa trong tay xuống, Gọi lại nói với bà ấy, tôi bận lắm.
Lão quản gia nhẹ nhàng mở miệng, Thứ hai, hội nghị nghị sĩ sẽ bắt đầu, ngài chắc chắn phải có mặt.
Hoàng Phủ Diệu Dương hơi trầm ngâm, Sắp xếp chuyến bay cho tối mai đi.
Được, bá tước tiên sinh. Lão quản gia lên tiếng, dọn dẹp bộ đồ ăn rồi lui ra ngoài.
Hoàng Phủ Diệu Dương đứng lên, đi về phía phòng tắm.
Điện thoại di động trên bàn chợt vang lên.
Anh cầm di động, liếc nhìn dãy số trên màn hình, lập tức ngắt điện thoại.
Hai giây sau, điện thoại lại vang lên.
Anh mím môi, nhận điện thoại.
Chỉ vì một cô gái mà bỏ mặc tất cả công việc và việc nước, ngài thượng tướng Đặc Lôi Toa, ngài đã làm hết bổn phận của chức vụ rồi sao?
Trong điện thoại, giọng nói của nữ đại công tước không cay nghiệt nhưng mạnh mẽ.
Giọng nói của Hoàng Phủ Diệu Dương cũng lạnh lùng như vậy.
Thưa ngài công tước Đặc Lôi Toa, tuy chức vị của ngài cao hơn tôi, nhưng dựa theo quân hàm thì..., chúng ta ngang hàng với nhau, ngài không có quyền trách móc công việc của tôi. Nếu ngài không hài lòng với thái độ làm việc của tôi, ngài có thể đưa đơn bãi bỏ tôi với quốc hội.
Đưa tay xuống, anh trực tiếp cúp điện thoại, cắt đứt giọng nói của nữ đại công tước.
Lãnh Tiểu Dã tắm xong, mặc áo choàng ra khỏi phòng tắm, vốn muốn chuẩn bị nước cho anh tắm luôn, nhưng vừa đi ra cửa lại tình cờ nghe được anh tức giận nói chuyện điện thoại.
Đi tới trước mặt anh, cô đưa tay nắm chặt cánh tay anh, Có phải tại vì em không?
Hoàng Phủ Diệu Dương giơ tay lên, lau bọt nước trên mũi cô, Không liên quan gì tới em đâu, bọn anh lúc nào cũng như vậy.
Từ nhỏ tới lớn, bọn họ lúc nào cũng chiến tranh lạnh với nhau, anh cũng quen rồi.
Quan hệ của bọn họ chưa bao giờ thật sự giống mẹ con, mà chỉ giống kẻ địch.
Nhìn thấy tâm trạng anh không được tốt, Lãnh Tiểu Dã lùi ra sau một bên, sửa lại áo choàng tắm của mình, rồi hành lễ theo kiểu hoàng tộc châu Âu.
Thưa bá tước đại nhân tôn kính, nước tắm của ngài đã chuẩn bị xong, mời ngài đi tắm!
Hoàng Phủ Diệu Dương nghi ngờ nhìn cô, chỉ thấy cái đầu nhỏ của cô nghẹo sang một bên, nháy mắt với anh, dáng vẻ đáng yêu lại hoạt bát.
Này, Hoàng Phủ Diệu Dương! Thấy anh không cười, Lãnh Tiểu Dã không vui đứng thẳng dậy, Em đã cố gắng dễ thương nhất có thể rồi, vậy mà anh cũng chẳng thèm cho em một tí mặt mũi nào, cười một cái đi?!
Vẻ mặt Hoàng Phủ Diệu Dương đã thoải mái hơn, đi lên phía trước, cưng chiều sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào ngực.
Tiểu Dã, em chắc chắn là một thiên sứ.
Em không phải! Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên, Nói cho anh biết nhé, sau này không được dùng từ này để miêu tả em, ở bên đây, thiên sứ có nghĩa là đang mắng chửi người khác đấy.
Mắng chửi à? Anh nhíu mày, Vì sao?
Trong suy nghĩ của anh, thiên sứ chính là những thứ tốt đẹp.
Vậy mà dám nói đã hiểu hết văn hóa Trung Quốc rồi, cả chuyện này mà cũng không biết. Lãnh Tiểu Dã lườm anh, Thiên sứ không phải là cục phân rơi xuống trần gian à, nói vậy chẳng lẽ em chính là cục phân của thượng đế sao?!
Hoàng Phủ Diệu Dương run sợ một giây, rồi bật cười.
Lãnh Tiểu Dã cười rộ lên, đưa tay kéo tay anh, Được rồi được rồi, mau đi tắm đi!
Sau đó thì sao?
Sau đó, sau đó cái gì?
Như em nói đó, hai lần.
Sao em không nhớ gì nhỉ?
Chính miệng em nói thì em phải giữ lời.
Nhưng em có nói gì đâu! Lãnh Tiểu Dã đi vào phòng ngủ với anh, Tối nay anh ngủ ở phòng ngủ đi, em ngủ ở phòng khác.
Tiểu Dã! Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người bắt lấy cô, Ngày mai anh sẽ phải về nước rồi.
Cô hơi ngạc nhiên, nhưng cũng biết anh chắc chắn có việc phải làm, cô nở nụ cười, Vậy thì về thôi.
Anh nhíu mày, anh nói anh phải đi rồi, thế mà cô không luyến tiếc tí nào à?!
Mau đi tắm rửa sạch sẽ đi, xong rồi thì nói tiếp, nếu không lát nữa nước sẽ lạnh mất! Lãnh Tiểu Dã đẩy anh vào phòng tắm, giúp anh mở cửa ra, Mau đi tắm đi, trước khi tắm xong, anh không được phép đi ra đâu đấy.
Nhìn cánh cửa trước mặt, cô xoay người vào phòng ngủ, tìm kiếm trên bàn của phòng khách.
Rất nhanh, cô đã tìm được túi thuốc.
Lục cái hộp tránh thai T trong túi ra, cô nhanh chóng mở ra, xé một cái ra, nghĩ một chút, lại xé thêm cái nữa.
Để anh thỏa man hai lần, chắc đủ rồi nhỉ?!
Nắm gói nhỏ trong tay, Lãnh Tiểu Dã đi về phòng ngủ, nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, cô vạch chăn lên chui vào.
Nhìn gói nhỏ trong tay, cô lén lút nhét dưới gối, sau đó nằm trong chăn đợi.
Chờ, chờ, chờ tới lúc cô không nhịn được nữa muốn đi gõ cửa gọi anh, cuối cùng Hoàng Phủ Diệu Dương cũng đi ra.
Nghe thấy tiếng động của anh, cô lập tức nhắm mặt lại, giả vờ ngủ.
Hoàng Phủ Diệu Dương đi ra phòng tắm, nhìn thấy chỉ mỗi cái đầu nhỏ nhắn của Lãnh Tiểu Dã lộ ra, anh nghi ngờ đi tới.
Lãnh Tiểu Dã nhắm mắt, giả vờ ngủ.
Đã chủ động bò lên giường rồi, chắc anh đã hiểu rồi chứ?
Chẳng lẽ còn muốn cô phải chủ động hiến thân nữa à?!
Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ xem như cô đang ngủ, giúp cô sửa chăn lại, mở đèn giường, tắt đèn lớn, rồi mới rón rén đi ra ngoài.
Anh có một vài tài liệu cần phải xử lý.
Đi luôn vậy à?!
Lãnh Tiểu Dã nghe tiếng chân anh đã gần tới cửa, cô thầm nghi ngờ, mở mắt lén lút liếc anh một cái.
Khẽ cắn môi, cố ý lật người, đem mình ra ngoài, nằm trên giường hừ hừ hai tiếng.
Hoàng Phủ Diệu Dương xoay mặt lại, thấy cô đã đá chăn ra ngoài, anh vội vàng đi tới giúp cô đắp chăn.
Cảm nhận được động tác của anh, Lãnh Tiểu Dã tức giận cắn răng.
Sao lại đắp chăn nữa?
Ngốc, không thấy em đang chủ động hiến thân à?!
Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương chú ý tới mép gối, đưa tay qua, muốn giúp cô sửa lại, nào ngờ lại bắt gặp hai gói nhỏ trong suốt.
/208
|