” Bối Bối, đừng buồn nữa ta đi tìm Ngôn huynh. ” Trữ Dật Nhu lôi kéo Diệp Bối Bối đang thẩn thơ ngồi trên lớp, tiện thể lôi luôn Quách Tử Ny đi ra ngoài.
” À ưm ” Diệp Bối Bối vô hồn đáp, giờ cô cái gì cũng không quan tâm, không có anh cô thật khó chịu, đã hơn một tuần rồi anh chưa trở về.
Trữ Dật Nhu kéo cả hai đến trước cửa lớp của Ngôn Quang hô : ” Ngôn huynh, huynh đang ở nơi nào? Mau mau ra muội có chuyện muốn nói. ”
” Ồn ào, câm miệng lại đi. ” Từ bên trong cửa Ngôn Quang lạnh lùng đáp.
” Huynh, huynh sao vậy? Sao đột nhiên mắng muội. ” Trữ Dật Nhu cả kinh.
” Tôi bảo cô câm miệng đừng gọi tôi huynh huynh muội muội, mẹ kiếp nghe thật là điếng người. ” Ngôn Quang trào phúng nói.
” Ngôn… ” lần này Quách Tử Ny cũng cả kinh nhìn về phía Ngôn Quang.
” Tôi bảo câm miệng, còn muốn tôi nói bao lần nữa có tin là tôi xé rách miệng các cô không? ” Anh tức giận quát.
” Đi chúng ta đi, anh ấy tâm trạng không tốt. ” Diệp Bối Bối hồi hồn kéo cả hai người kia đi, dù hiện giờ cô không biết Ngôn Quang bực mình chuyện gì nhưng cô biết chắc bên trong có gì không đúng hôm qua rõ anh vẫn còn nói chuyện với các cô một cách vui vẻ, nhưng hôm nay lại thay đổi hoàn toàn thực sự có gì đó không đúng. Mà thôi cô không còn hơi đâu mà lo những chuyện này, điều cô lo nhất vẫn chính là Trữ Dật Thần.
” Ừ, chắc anh ấy đang buồn bực chuyện gì đó. ” Quách Tử Ny cũng gật gù khẳng định, tay nắm Trữ Dật Nhu kéo đi khi cô nàng vẫn còn cắn môi khuôn mặt đầy uất ức.
Chính bởi vì giờ này là giờ ăn trưa đại đa số học viên đều xuống nhà ăn, nên lớp chẳng có một học viên nào vì vậy khônh ai biết chuyện Ngôn Quang lớn tiếng với các cô.
Kì thực nếu không có ai anh hoàn toàn có thể nói chuyện một cách bình thường với các cô, giống như đỡ được ngày nào hay ngày đấy. Chỉ tiếc sáng nay đúng như dự định, chính là Khương Tú Liên gặp riêng anh, già vờ giả vịt chia rẽ nội bộ. Dù là tức giận cô ta phỉ báng mỉa mai các cô, nhưng anh đều nhịn xuống vì kế hoạch nên anh tuyệt đối sẽ không để bất kì người nào có thể ảnh hưởng anh.
Chính vì vậy anh chấp nhận lời đề nghị cô ta, cùng cô ta hợp tác, cho nên lúc nảy dù vắng người anh cũng phải làm vậy vì anh hoàn toàn biết rõ Khương Tú Liên có phái người đi theo dõi. Tay nắm chặt thành quyền, nắm chặt đến nỗi gân xanh cũng nổi lên anh cắn răng, thầm nghĩ : Bối Bối, Nhu muội, tiểu Ny anh xin lỗi, lần này các em phải chịu uỷ khuất rồi. Không làm vậy thì bọn họ tuyệt đối sẽ nâng cao cảnh giác chỉ chờ có vậy thôi. Các em ráng chịu đựng một chút nhé.
⇔ ta vĩnh viễn cũng là đường phân cách xinh đẹp nhất :v ⇔
Bình thường thì tuyệt đối sẽ không có gì lạ, nhưng Trữ Dật Nhu trăm triệu không ngờ suốt những ngày qua Ngôn Quang luôn nổi cáu với các cô, thẩm chí còn mỉa mai trào phúng các cô. Nhưng điều duy nhất cô suy nghĩ chính là anh tuyệt đối sẽ không vô cớ như vậy đi, chắc chắn là có gì đó bên trong.
Tất nhiên hiện tại cả học viện đều biết, Ngôn Quang chàng thiếu gia nhà họ Ngôn bỗng nhiên đổi tính không còn quan tâm bảo vệ ba cô nàng gia thế tầm thường kia nữa. Lời đồn quả là lời đồn một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền vạn vĩnh viễn không điểm dừng. Lời nói con người chính là đáng sợ nhất, những lời đồn đãi đó đều là do những người trong lòng có bài xích, hay ganh tỵ với các cô mà truyền ra ngoài.
” Này nghe nói các cô ấy lợi dụng Ngôn phó học trưởng. ”
” Đúng, đúng chính vì lợi dụng lại bị phó học phát hiện nên hiện giờ cũng bỏ mặt các cô ta. ”
” Ha ha, đáng đời vậy mà lòng tham muốn một bước nhảy liền biến từ chim sẻ thành phượng hoàng. ”
” Đúng đó, chúng ta đã nói rồi các con nhỏ đó chỉ biết lừa gạt người thôi, thật may phó học trưởng quay đầu kịp lúc, nếu không thực sự các cô ta sẽ khiến cho nhà họ Ngôn của phó học trưởng gia phá nhân vong. ”
. . .
Ba người các cô đi đến đâu, cũng nghe lời đồn đãi, cũng nghe những tiếng xì xầm to nhỏ. Thậm chí ba người các cô trở lại như trước kia bị ném, bị khinh miệt, bị trào phúng đem ra làm trò cười.
Ngôn Quang từ xa có thể thấy nhưng anh hoàn toàn không giúp đỡ, hiện giờ anh chỉ có thể từ trong thâm tâm động lực các cô thôi.
” Ngôn, cậu tỉnh ngộ là đúng, đừng để Diệp Bối Bối cô ta lợi dụng cậu. ” Tiêu Minh Đông đứng bên ngoài xem kịch hay, vui sướng cười nói vỗ või vai Ngôn Quang.
Anh không đáp, cũng không mắng hay gì, chỉ cười lạnh trong lòng ngu ngốc, chính cậu mới bị lợi dụng, tôi đã sớm tỉnh ngộ nhưng cũng phải giả vờ nhập cuộc cùng các người.
” Đông, anh không được nói như vậy , em ấy làm em gái của em anh nên giúp em ấy ngăn cản họ đi, em ấy sẽ sửa lỗi thôi. ” Dù lời nói trong miệng Tống Nhã Phương nghe uỷ khuất đến đâu, bao dung che chở đến đâu thì vĩnh viễn lời nói của cô ta đều nói Diệp Bối Bối có tội.
” Em luôn là người tốt nhất, nhưng em đừng xen vào những chuyện đó để cô ta chịu khổ một chút cũng không sao? ” Tiêu Minh Đông ôm Tống Phương Nhã vào lòng khen ngợi cô ta và mỉa mai Diệp Bối Bối dường như không có ý định giúp đỡ.
Còn bên trong mớ hỗn độn cả ba người các cô sững sờ vì cái gì Ngôn Quang lại đổi tính?
” À ưm ” Diệp Bối Bối vô hồn đáp, giờ cô cái gì cũng không quan tâm, không có anh cô thật khó chịu, đã hơn một tuần rồi anh chưa trở về.
Trữ Dật Nhu kéo cả hai đến trước cửa lớp của Ngôn Quang hô : ” Ngôn huynh, huynh đang ở nơi nào? Mau mau ra muội có chuyện muốn nói. ”
” Ồn ào, câm miệng lại đi. ” Từ bên trong cửa Ngôn Quang lạnh lùng đáp.
” Huynh, huynh sao vậy? Sao đột nhiên mắng muội. ” Trữ Dật Nhu cả kinh.
” Tôi bảo cô câm miệng đừng gọi tôi huynh huynh muội muội, mẹ kiếp nghe thật là điếng người. ” Ngôn Quang trào phúng nói.
” Ngôn… ” lần này Quách Tử Ny cũng cả kinh nhìn về phía Ngôn Quang.
” Tôi bảo câm miệng, còn muốn tôi nói bao lần nữa có tin là tôi xé rách miệng các cô không? ” Anh tức giận quát.
” Đi chúng ta đi, anh ấy tâm trạng không tốt. ” Diệp Bối Bối hồi hồn kéo cả hai người kia đi, dù hiện giờ cô không biết Ngôn Quang bực mình chuyện gì nhưng cô biết chắc bên trong có gì không đúng hôm qua rõ anh vẫn còn nói chuyện với các cô một cách vui vẻ, nhưng hôm nay lại thay đổi hoàn toàn thực sự có gì đó không đúng. Mà thôi cô không còn hơi đâu mà lo những chuyện này, điều cô lo nhất vẫn chính là Trữ Dật Thần.
” Ừ, chắc anh ấy đang buồn bực chuyện gì đó. ” Quách Tử Ny cũng gật gù khẳng định, tay nắm Trữ Dật Nhu kéo đi khi cô nàng vẫn còn cắn môi khuôn mặt đầy uất ức.
Chính bởi vì giờ này là giờ ăn trưa đại đa số học viên đều xuống nhà ăn, nên lớp chẳng có một học viên nào vì vậy khônh ai biết chuyện Ngôn Quang lớn tiếng với các cô.
Kì thực nếu không có ai anh hoàn toàn có thể nói chuyện một cách bình thường với các cô, giống như đỡ được ngày nào hay ngày đấy. Chỉ tiếc sáng nay đúng như dự định, chính là Khương Tú Liên gặp riêng anh, già vờ giả vịt chia rẽ nội bộ. Dù là tức giận cô ta phỉ báng mỉa mai các cô, nhưng anh đều nhịn xuống vì kế hoạch nên anh tuyệt đối sẽ không để bất kì người nào có thể ảnh hưởng anh.
Chính vì vậy anh chấp nhận lời đề nghị cô ta, cùng cô ta hợp tác, cho nên lúc nảy dù vắng người anh cũng phải làm vậy vì anh hoàn toàn biết rõ Khương Tú Liên có phái người đi theo dõi. Tay nắm chặt thành quyền, nắm chặt đến nỗi gân xanh cũng nổi lên anh cắn răng, thầm nghĩ : Bối Bối, Nhu muội, tiểu Ny anh xin lỗi, lần này các em phải chịu uỷ khuất rồi. Không làm vậy thì bọn họ tuyệt đối sẽ nâng cao cảnh giác chỉ chờ có vậy thôi. Các em ráng chịu đựng một chút nhé.
⇔ ta vĩnh viễn cũng là đường phân cách xinh đẹp nhất :v ⇔
Bình thường thì tuyệt đối sẽ không có gì lạ, nhưng Trữ Dật Nhu trăm triệu không ngờ suốt những ngày qua Ngôn Quang luôn nổi cáu với các cô, thẩm chí còn mỉa mai trào phúng các cô. Nhưng điều duy nhất cô suy nghĩ chính là anh tuyệt đối sẽ không vô cớ như vậy đi, chắc chắn là có gì đó bên trong.
Tất nhiên hiện tại cả học viện đều biết, Ngôn Quang chàng thiếu gia nhà họ Ngôn bỗng nhiên đổi tính không còn quan tâm bảo vệ ba cô nàng gia thế tầm thường kia nữa. Lời đồn quả là lời đồn một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền vạn vĩnh viễn không điểm dừng. Lời nói con người chính là đáng sợ nhất, những lời đồn đãi đó đều là do những người trong lòng có bài xích, hay ganh tỵ với các cô mà truyền ra ngoài.
” Này nghe nói các cô ấy lợi dụng Ngôn phó học trưởng. ”
” Đúng, đúng chính vì lợi dụng lại bị phó học phát hiện nên hiện giờ cũng bỏ mặt các cô ta. ”
” Ha ha, đáng đời vậy mà lòng tham muốn một bước nhảy liền biến từ chim sẻ thành phượng hoàng. ”
” Đúng đó, chúng ta đã nói rồi các con nhỏ đó chỉ biết lừa gạt người thôi, thật may phó học trưởng quay đầu kịp lúc, nếu không thực sự các cô ta sẽ khiến cho nhà họ Ngôn của phó học trưởng gia phá nhân vong. ”
. . .
Ba người các cô đi đến đâu, cũng nghe lời đồn đãi, cũng nghe những tiếng xì xầm to nhỏ. Thậm chí ba người các cô trở lại như trước kia bị ném, bị khinh miệt, bị trào phúng đem ra làm trò cười.
Ngôn Quang từ xa có thể thấy nhưng anh hoàn toàn không giúp đỡ, hiện giờ anh chỉ có thể từ trong thâm tâm động lực các cô thôi.
” Ngôn, cậu tỉnh ngộ là đúng, đừng để Diệp Bối Bối cô ta lợi dụng cậu. ” Tiêu Minh Đông đứng bên ngoài xem kịch hay, vui sướng cười nói vỗ või vai Ngôn Quang.
Anh không đáp, cũng không mắng hay gì, chỉ cười lạnh trong lòng ngu ngốc, chính cậu mới bị lợi dụng, tôi đã sớm tỉnh ngộ nhưng cũng phải giả vờ nhập cuộc cùng các người.
” Đông, anh không được nói như vậy , em ấy làm em gái của em anh nên giúp em ấy ngăn cản họ đi, em ấy sẽ sửa lỗi thôi. ” Dù lời nói trong miệng Tống Nhã Phương nghe uỷ khuất đến đâu, bao dung che chở đến đâu thì vĩnh viễn lời nói của cô ta đều nói Diệp Bối Bối có tội.
” Em luôn là người tốt nhất, nhưng em đừng xen vào những chuyện đó để cô ta chịu khổ một chút cũng không sao? ” Tiêu Minh Đông ôm Tống Phương Nhã vào lòng khen ngợi cô ta và mỉa mai Diệp Bối Bối dường như không có ý định giúp đỡ.
Còn bên trong mớ hỗn độn cả ba người các cô sững sờ vì cái gì Ngôn Quang lại đổi tính?
/73
|