Chương 1: thờì gian đổi mới: 16 -02-2014 15:00:02 số chữ: 3582 (2)
Cô hồi tưởng về những năm tháng ngây thơ, khóe môi không phải là tức giận, mà là không nhịn được cười.
Chỉ có đứa bé đã làm ra loại chuyện nhàm chán đó, đến hôm nay xấu xa trước mặt cô, đã không còn là tiểu soái ca như ngày xưa, anh đã là đại soái ca sẽ làm cho tất cả trái tim của nữ sinh trở nên điên cuồng, một loại sát thủ đẳng cấp siêu cấp.
"Ai!" Cô trong lúc vô tình phát ra tiếng thở dài, ngay cả bản thân mình cũng kinh ngạc, cô đây là đang than thở cái gì? !
Anh và Hà Mộ Tư có mập mờ, hôn ngang nhiên không dính dáng một chút nào đến chuyện của cô.
Cô cứ lặng lẽ đến, sau đó lặng lẽ rời đi, không mang đi một áng mây, cô chẳng qua chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời anh, cuộc đời của anh so với cô phong phú vả lại đặc sắc hơn nhiều.
Mấy năm này cô trải qua rất bình thường, chuyện yêu hai lần không có kết quả, công việc coi như ổn định, trong cuộc đời cũng không có kỳ tích hoặc vui mừng gì.
"Hiện trường giao cho mọi người phụ trách, nhiệm vụ chụp ảnh được làm hoàn mỹ nhất rồi, tôi đi trước." Doãn Tuyết Lâm dặn dò các phụ tá.
"Lâm tỷ, biểu diễn xuất sắc như vậy chị không xem xong mới đi à?" Một phụ tá hỏi cô.
"Không xem đâu." Không biết tại sao Doãn Tuyết Lâm phải trả lời dứt khoát như thế, giống như Cổ Tư Kiệt cũng chỉ là thần tượng trên màn ảnh, với cô cũng không có một chút quan hệ.
Nhưng mà điều này cũng là thực tế, cô và anh không có bất kỳ quan hệ gì cũng chính là duy trì mối quan hệ tốt nhất, nếu như cô đi khắp nơi rêu ra nói rằng cô biết Cổ Tư Kiệt, vậy trái lại có vẻ là lạ.
Nàng đi xuống bục cao, từ trên bậc thang khán đài đi xuống, rời đi.
Trên sân khấu Cổ Tư Kiệt tới phía sau khán đài thay quần áo, chuận bị cho một bài hát hết sức sôi động, trên sân khấu âm nhạc đã vang lên, nháy mắt đã thay quần áo bình thường.
"Kiệt, sau khi biểu diễn xong em có thể đến Lễ chúc mừng của anh không?" Hà Mộ Tư vừa tặng hoa vừa tặng nụ hôn, ý do vị tẫn(*) người còn chưa đi, quấn lấy Cổ Tư Kiệt.
(*)Ý do vị tẫn: Ý chưa thỏa mãn.
"Không có Lễ chúc mừng." Cổ Tư Kiệt không để ý tới cô ta, đi thẳng vào phòng thay quần áo.
"Nhưng ——" Hà Mộ tư bị phụ tá chặn ở cửa.
"Thật xin lỗi, chị Mộ Tư, Tư Kiệt luôn luôn yêu cầu riêng tư, người ngoài không thể vào trong phòng thay quần áo." Phụ tá có ý tốt khuyên giải.
Hà Mộ Tư cong môi lên, đôi tay vòng ở trước ngực, rất không hài lòng, nhưng mà vì cùng với Thiên Vương giữ hữu nghị, cô ta nhịn xuống, Cổ Tư Kiệt chính là người cô ta thích, sẽ để cho anh hoàn thành thật tốt buổi biểu diễn của anh, cô lại sẽ cùng anh duy trì liên lạc.
Cô hiểu tính cách Cổ Tư Kiệt không thích bị người ta dính lấy, không thông minh lại không đi, mà là lập tức rời đi.
Cổ Tư Kiệt cũng không để ý tới hướng đi của Hàn Mộ Tư, cô ta là người đại diện an bài làm nhân vật gây sốt, sau đó cá nhân anh và cô một chút dính líu cũng không có, chứ đừng nói là có cái gì mập mờ.
Ở nước ngoài anh đã từng có bạn gái, nhưng bởi vì tính cách không hợp nên rất nhanh liền thất bại, anh chắc chắn nguyên nhân không hợp là họ đều không phải là người trong lòng anh mong đợi.
Trong lòng anh sớm đã có một hình bóng khả ái, cô có một cái tên mỹ lệ Doãn Tuyết Lâm.
Sau khi về nước anh từng dựa theo địa chỉ trên sổ lưu niệm đến nhà cô tìm qua, phát hiện cô đã sớm chuyển nhà.
Anh không biết phải làm như thế nào mới có thể tìm được cô, anh rất muốn gặp cô một chút, không biết cô thay đổi ra sao?
Có lẽ cô không còn là dáng vẻ anh thích, nhưng vẫn là rất hy vọng có thể gặp mặt cô một lần.
"Tư Kiệt, nhanh, mười, chín, tám. . . . . ." Người ở hiện trường đang đọc giây rồi, đến lượt lên sân khấu.
Cổ Tư Kiệt không nghĩ nhiều nữa, hôm nay anh nên làm, chính là đem những gì hoàn mỹ nhất của anh biểu diễn hiện cho người hâm mộ.
Những thứ khác, anh sẽ giữ lại ở trong lòng.
Anh thay bộ âu phục cắt may vừa vặn, chạy lên trên sân khấu, tiếng võ tay của người hâm mộ vang lên rung cả trời, giọng ca của anh lại lần nữa chinh phục mọi người.
*
Chuyện cách ba ngày sau ——
"Tuyết Lâm, có chuyện như thế này phòng chụp ảnh phỏng vấn Cổ Tư Kiệt, cậu ta muốn yêu cầu một phòng thay đồ độc lập không muốn bị quấy rầy, cô đi xử lý một chút, đang lúc rảnh rỗi chuẩn bị cho cậu ta." Nữ Tổng giám đốc Đài truyền hình đích thân xuống dưới lầu, vừa lúc bắt gặp Tuyết Lâm nhàn rỗi không có việc gì ở trong phòng chụp ảnh, liền đem chuyện này ném cho cô.
Cổ Tư Kiệt đến sao? ! Doãn Tuyết Lâm sửng sốt.
"Có vấn đề gì sao?" Nữ Tổng giám đốc hỏi.
"Không có, tôi đi liền đây." Doãn Tuyết Lâm nhìn thấy những người khác của phòng sản xuất chế tác đang điều khiển bố trí hiện trường, người nổi tiếng viếng thăm như lâm đại địch(*), hiện trường đã đến khâu tập diễn trước, điều này có nghĩa Thiên Vương bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ giá lâm, cô không có thời gian do dự nữa.
(*)Như lâm đại địch: như gặp phải kẻ địch mạnh
Nàng đi trước kiểm tra, trong phòng thay đồ số ba không có ai, phòng thay quần áo lớn như thế này có thể chứa khoảng mười người, Thiên Vương chính là không giống với ai.
Ở ngoài cô treo bảng hiệu “Xin chớ làm phiền”, chuẩn bị xong rồi, giữa đường quay trở về hiện trường báo cáo với Tổng giám đốc.
"Số ba không ai ạ."
Tổng giám đốc gật đầu, lập tức gọi điện thoại."Đều đã sắp xếp xong xuôi rồi, thật cám ơn Thiên Vương không quản bận rộn trăm việc nhận lời đến Đài truyền hình chúng tôi phỏng vấn. . . . . . Dạ dạ. . . . . ."
Doãn Tuyết Lâm đoán bà ấy đang cùng đại diện của Cổ Tư Kiệt liên lạc, vì có thể nhìn thấy được địa vị của Cổ Tư Kiệt trong giới nghệ sĩ, ngay cả lão tổng của Đài truyền hình cũng đều phải kính trọng anh mấy phần.
Tổng giám đốc ngắt máy rất nhanh, dặn dò cô: “Thiên Vương muốn uống nước khoáng của Pháp, cô nhanh đi chuẩn bị đi, để ở phòng thay quần áo."
"Của Pháp. . . . . ." Uống sang như vậy!"Được, tôi đi mua ngay."
Doãn Tuyết Lâm quay đầu đi chuẩn bị, trong lòng cô lửa nóng cuồn cuộn, ngón tay khẽ run, anh muốn đến, biết đâu cô có cơ hội có thể giáp mặt gặp anh.
Không, hay là đừng gặp đi!
Công việc của cô thường xuyên phải chạy tới chạy lui, làm người quản lý, quản lý đạo cụ. . . . . . Bình thường cô vì để thuận tiện cho công việc đều là buộc tóc đuôi ngựa, trên người mặc một cái quần jean, một cái áo T-shirt, một đôi giày thể thao, bộ dáng thô lỗ so sánh với những nữ minh tinh mộng ảo kia, cô quả là giống như một đốc công.
Nàng vò vò đầu, trong lòng có chút rối ren mà chạy đến của hàng tiện lợi bên ngoài Đài truyền hình, mua mọt chục chai nước khoáng Thiên Vương chỉ định, vội vàng trả tiền, ôm nước khoáng lại chạy về Đài truyền hình.
Trong phòng chụp hình đàn Piano sáng bóng đã đưa tới, cô thả chậm bước chân, thầm nghĩ không phải là Thiên Vương muốn ở hiện trường thanh tú thể hiện tài năng đánh đàn chứ?
"Hiện trường hoàn thành." Đạo diễn điều khiển nhân viên lui ra.
Doãn Tuyết Lâm không ở lại lâu, vội vàng đi vào phòng thay quần áo số ba đem nước khoáng của Pháp đặt ở trên bàn trang điểm, còn chưa kịp lấy hơi, chợt nghe âm thanh của một đám người đến gần, có một âm thanh trầm thấp dễ nghe đang nói——
"Ta không hóa trang, kiểu tóc chuẩn bị một chút thì trực tiếp lên sân khấu."
Là Cổ Tư Kiệt, anh tới rồi.
Doãn Tuyết Lâm nhìn thấy dáng vẻ kinh hoàng của mình trong gương, bây giờ cô ra của nhất định sẽ gặp phải anh, làm sao bây giờ?
"Vâng, Thiên vương nói thế nào đều được, người điều chỉnh ánh sáng của chúng tôi hạng nhất, hoàn toàn có thể lấy được hình ảnh đẹp nhất." Tổng giám đốc trả lời, và phòng thay quần áo mở cửa ra. . . . . .
Doãn Tuyết Lâm hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ nhiều, không có lựa chọn khác, cả người cô chui vào trong một phòng thay quần áo, khóa lại mà trốn, tính toán tới chuyện tránh không gặp mặt.
Trong lúc nhất thời, trong phòng thay đồ náo nhiệt, cả âm thanh máy sấy phát ra, tiếng mọi người nói chuyện với nhau. . . . . . Doãn Tuyết Lâm cho rằng mình trốn rất kỹ, sẽ không có người phát hiện ra cô, cẩn thận ngồi xuống dưới đất, chờ Cổ Tư Kiệt xử lý xong hậu trường, cô sẽ lặng lẽ mà rời đi.
Mười phút sau, máy sấy dừng lại, Doãn Tuyết Lâm cho là mình an toàn rồi.
"Tư Kiệt, đây là trang phục anh chỉ định, anh thay quần áo đi, chúng tôi đi ra ngoài trước." Stylist nói.
"Ừ." Cổ Tư Kiệt gật đầu.
Người đại diện của anh cùng toàn bộ nhân viên lui xuống, lúc này phòng thay quần áo hoàn toàn yên tĩnh.
Cổ Tư Kiệt mở chai nước khoáng trên bàn uống.
Trái tim của Doãn Tuyết Lâm sắp không chịu nổi rồi, cầu nguyện anh thay xong trang phục nhanh lên một chút.
Cổ Tư Kiệt để nửa chai nước khoáng còn thừa xuống, theo thói quen anh sẽ kiểm tra tình hình xung quanh có thật sự không có ai.
Không có biện pháp khác, vì lý do an toàn, phòng Cẩu Tử(*) rình trộm, anh mở từng cái cửa một trong phòng thay quần áo, phát hiện có một cái cửa đang khóa lại.
(*)Cẩu Tử: có thể hiểu là paparazzi, phóng viên lá cải
Không có chuyện gì vì sao lại khóa lại? Anh đi vào trong phòng thay đồ bên cạnh, nhảy lên một cái, hai tay vịn lên trên, nhìn sang phía phòng thay quần áo đang khóa, có một cô gái núp ở góc.
Gan con chó này thật to! Khiến người ta giật mình, Cẩu Tử thật là vô khổng bất nhập(*), khó lòng phòng bị!
(*)Vô khổng bất nhập: Chỗ nào cũng có
"Này! Cô muốn tự mình ra ngoài, hay là muốn tôi tóm cô ra ngoài?" Anh từ trên tức giận phun xuống, đối với Cẩu Tử luôn luôn không có tính nhẫn nại gì.
"Không cần đâu!" Thảm rồi, bị phát hiện rồi. Doãn Tuyết Lâm ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đang hoảng hốt nhìn về phía anh, cô tuyệt đối không nghĩ tới sẽ như vậy, cô trốn ở chỗ này bị bắt gặp, rất dễ dàng sẽ bị hiểu làm thành rình trộm xằng bậy, ngộ nhỡ Tổng giám đốc biết được, thì cô sẽ vạn kiếp bất phục(*).
(*)Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được
"Cô. . . . . ." Cổ Tư Kiệt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bày ra vẻ điềm tĩnh lại vô tội, tim của anh chấn động, bộ dáng cô giống như bóng dáng khả ái kia trong lòng của anh. . . . . . Oh! Nghĩ đi đâu vậy, cô ta là Cẩu Tử."Đi ra ngoài cho tôi."
"Đó." Doãn Tuyết Lâm biết vậy chẳng làm, nhắm mắt đứng dậy, mở khóa, đi ra ngoài.
Cổ Tư Kiệt nhảy xuống, đi ra ngoài chất vấn: "Cô là người của tòa soạn báo nào?"
"Tôi không phải, tôi là người chế tác sản xuất ở đây." Đầu cô cúi đầu thật thấp.
"Làm trò, đâu có thể có nhà chế tác sản xuất sẽ trốn ở chỗ này?" Vẻ mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị đem cô nhìn từ đầu đến chân.
"Thật xin lỗi." Cô không dám ngẩng đầu.
"Ngẩng mặt lên nói thật đi, nếu không tôi sẽ không khách khí." Anh muốn nhận rõ khuôn mặt của cô.
"Tôi. . . . . . Đã nói xin lỗi rồi." Nàng bất đắc dĩ nâng lên mắt, chống lại đôi mắt đầy giận dữ của anh.
Nhìn gần anh mới phát hiện, anh so với trên màn hình càng thêm ma mỵ chói mắt, cặp lông mày rậm kia nhíu chặt, ánh mắt không buông tha người, gương mặt lạnh lung tàn bạo, tài hoa của anh quả là làm cho người ta mục huyễn thần mê(*).
(*)Mục huyễn thần mê: hoa mắt chóng mặt
"Tôi chưa có nói đồng ý." Cổ Tư Kiệt càng nhìn tiểu cẩu tử này càng cảm thấy dung mạo của cô giống với Doãn Tuyết Lâm, đôi mắt đẹp như sao, tướng mạo thanh linh, thấy nhìn thế nào cũng giống, mặc dù dáng vẻ có thành thục hơn, nhưng mà vẫn say mê hấp dẫn như vậy.
"Tôi bất kể cậu có chấp nhận hay không. . . . . . Một câu xin lỗi cậu thiếu tôi nhiều năm như vậy, tôi cũng không có so đo, tôi không cho thêm vào nước khoáng của cậu ếch cùng gián, cậu nên cảm ơn tôi." Doãn Tuyết Lâm nghĩ thầm bất cứ giá nào, cũng bị anh phát hiện, thì cứ nói thẳng đi!
Trong mắt Cổ Tư Kiệt lửa giận từ từ tiêu tán, lần nữa nhìn quét cô từ đầu đến chân một lần, trong nháy mắt kinh hỷ(kinh ngạc vui mừng) chiếm giữ trong đầu anh.
"Cô. . . . . . Không phải là Doãn Tuyết lâm chứ?" Anh lớn mật hỏi.
"Không phải là?" Doãn Tuyết Lâm bất đắc dĩ nhún vai.
Môi của anh giương lên nụ cười vui sướng, chốc lát ánh mắt đều không thể từ trên mặt của cô dời đi.
Không quản được cô có phải là không phải Cẩu Tử hay không, đáy lòng anh có một âm thanh đang nói ——
Anh chờ chính là giờ khắc này!
/4
|