Chương 2.1: thờì gian đổi mới: 16-02-2014 15:00:02 số chữ: 3624
"Cô làm việc cho toàn soạn báo nào?" Cổ Tư kiệt muốn hỏi rõ ràng cái này.
"Tôi nói rồi, tôi là nhà thực hiện sản xuất của Đài truyền hình này, không tin thì anh xem đi. . . . . ." Trên cổ Doãn Tuyết Lâm đeo úp ngược thẻ công tác, thẻ công tác lại nhét vào trong túi áo, cô lập tức liền móc thẻ công tác trong túi cho anh xem, chứng minh trong sạch.
Cổ Tư Kiệt đưa tay kéo dây đeo trên cổ cô lại, đồng thời cũng đem cô kéo gần lại, cúi đầu nhìn bằng chứng phân biệt công việc của cô, đúng là giống như cô nói.
"Ối ối. . . . . ." Doãn Tuyết Lâm suýt nữa đứng không vững mà ngã xuống trên người của anh, thật may là cô cố hết sức giữ một khoảng cách, nếu không hậu quả khó có thể tưởng tượng được, anh dựa vào gần như vậy, động tác rất không tự nhiên, thực làm cho người ta luống cuống, cô cũng có thể cảm nhận được hô hấp của anh.
Rốt cuộc anh cũng buông tay ra, sắc mặt cô đỏ rực, nhanh chóng lui người lại, đem thẻ công tác nhét trở về túi, không nhịn được khẽ mắng: "Không có lễ độ."
"Chẳng lẽ cô trốn ở bên trong thì có lễ phép sao? Cô vẫn chưa trả lời tôi làm sao phải trốn? Hay là . . . . . Muốn trộm nhìn tôi?" Cổ Tư Kiệt liếc nhìn về khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, chế nhạo cô.
"Người nào. . . . . . Muốn nhìn trộm anh, tôi đúng là vậy . . . . . Chuyện này là bất đắc dĩ ." Doãn Tuyết Lâm giải thích.
"Có tình thế bất đắc dĩ gì?"
"Tôi vừa mới mua nước khoáng về, không kịp đi ra ngoài, anh đã đi vào rồi."
"Vậy cũng không cần phải tránh." Anh miễn cưỡng cười.
Cô không nói ra lời, anh nói không sai, là cô quá khẩn trương, nhất thời tính sai.
"Không nói câu nào hay hơn đi!" Hai tay anh đút vào túi quần phía sau, nghiêng người nhìn cô.
Mắt cô lóe lên cùng hắn bốn mắt giao tiếp, không nhịn được tâm hoảng loạn.
"Trốn tránh là không muốn gặp lại tôi sao?" Cổ Tư Kiệt thấp giọng hỏi cô.
"Ừ. . . . . ." Nàng nói quanh co, trước mặt anh không nói ra những lời nói quá tàn nhẫn, đầu tiên thì cô không muốn gặp lại anh không sai a!"Không. . . . . . Không phải rồi, phải . . . . . Anh yêu cầu không gian tĩnh lặng, tôi không thể làm gì khác hơn là trốn đi."
"Thì ra là không phải là không muốn cùng tôi quen biết nhau, vậy thì tốt."
Quen biết nhau? Cô chột dạ, cô đúng thật là không muốn cùng anh quen biết quá a!
Anh liếc nhìn nét mặt của cô, mặc dù cô chưa nói ra, nhưng anh cũng có thể đoán ra được mấy phần, cô nhận ra anh, nhưng cô cũng không muốn nhận thức anh.
Đáy lòng anh có một chút ít cảm giác mất mát, nhưng mà không quan hệ, cuối cùng anh đã gặp được cô, mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu, anh không muốn bỏ lỡ một cơ hội tốt, cô phải cho anh cơ hội, thử xem họ có thích hợp ở cùng một chỗ hay không.
"Tôi muốn hỏi anh. . . . . . Làm sao anh còn nhớ rõ tôi?" Cô cũng đã trưởng thành, sao anh còn nhận được cô chứ?
"Cái người này gương mặt không có gì thay đổi a!" Anh đột nhiên đứng thẳng dậy, hai tay véo véo mặt của nàng.
"Ách! Cũng mấy tuổi rồi, còn ngây thơ như vậy, tôi phải cẩn thận giải quyết chuyện cô núp ở phòng thay quần áo.” Anh thu tay về, ngón tay gõ cằm, không có ý tốt mà nói: "Tôi phải đi tìm cấp trên của cô nói một câu mới được."
"Không thể nào! Anh là nói thật hay là giả, anh muốn đi nói với bà ấy cái quái gì?" Cô nhìn anh giương mày rậm lên, bộ dạng cười đến xấu xa, nhất thời cũng không phân biệt rõ rốt cuộc là anh nói thật, hay là đang đùa.
"Nói cô đã trốn ở chỗ này." Anh cười đến xấu xa, đôi mắt vô cùng cá tính sâu không lường được.
"Không nên đâu, anh sẽ hại tôi bị cách chức đấy! Anh là Thiên Vương, tôi chỉ là một chế tác nhỏ." Sao có địch nổi một câu nói của anh? Lão tổng nổi tiếng là quỷ nịnh bợ.
"Nếu như cô sợ mất bát cơm. . . . . . Không bằng cô sớm đổi nghề đi, tôi mời cô làm truyền thông cho tôi." Cổ Tư Kiệt rèn sắt khi còn nóng, quyết định phải đem cô buộc ở bên cạnh, nắm chặt cơ hội khó được này.
"Cái gì?" Doãn Tuyết Lâm kinh ngạc mà muốn chết, cô hoàn toàn không có ý nghĩ đổi nghề.
"Mau trả lời đi, nếu không tôi đem chuyện cô trốn ở chỗ này nói ra, ông chủ của cô chỉ sợ cũng sẽ không giữ lại cô." Anh thúc giục.
"Anh. . . . . ." Đầu óc cô trống rỗng, không kịp tiếp chiêu nữa, không có cách nào đi sâu suy xét đề nghị của anh.
"Tôi rất xấu xa." Anh nói thay cô.
"Không sai." Cô phồng má, nhìn anh chí đắc ý mãn(*), dùng tình thế bắt buộc hãm hại cô.
(*)Chí đắc ý mãn: Chí hướng hoàn thành, ý nguyện được thỏa mãn.
"Dù sao cô làm việc ở Đài truyền hình này, đối với giới nghệ thuật cũng không xa lạ gì, nếu như làm tuyên truyền cho tôi chắc chắn có thể nhanh chóng hòa nhập tình hình." Giọng điệu anh nhàn nhạt, đáy lòng cũng rất kiên trì.
"Chẳng lẽ anh thật sự còn thiếu người tài sao?" Nếu chỉ là muốn trêu chọc cô, vậy thì thật sự hơi quá đáng.
"Đúng."
"Cho tôi thời gian suy nghĩ." Trước tiên cô chuồn đi rồi hay nói, ít nhất đừng để cho lão tổng biết chuyện cô trốn ở chỗ này.
"Không có thời gian, bây giờ cô phải cho tôi câu trả lời chắc chắn." Anh cũng không để cho cô chuồn mất.
"Tôi. . . . . . Không nghĩ sẽ giúp việc cho anh."
"Nói lý do."
"Tôi. . . . . ." Phải nói gì được? Cô còn đang suy nghĩ.
"Cô ghét tôi?" Anh lại thay cô trả lời.
"Đúng đúng đúng. . . . . . Anh nói đúng rồi." Cô gắng sức gật đầu, đồng ý anh nói, cũng lấy lý do vì cái này có thể giúp cô chạy thoát thân.
Cổ Tư Kiệt nheo mắt lại, nhìn bộ dạng mạnh mẽ gật đầu của cô, anh cảm giác mất mát nghiêm trọng hơn.
Có thể tưởng tượng, năm đó anh để lại cho cô ấn tượng rất xấu, anh muốn cô nhớ anh, nhưng không nghĩ đến cô sẽ vì vậy mà ghét anh.
Vậy làm sao có thể? Anh phải nhanh dịch chuyển bức thành này một chút, để cho cô biết tâm ý của anh không có cái chữ “Xấu” này.
"Được rồi, quyết định như vậy đi." Anh tự ý quyết định.
Cô sửng sốt."Quyết định cái gì?"
"Ngày mai cô đến làm."
"Tôi không có nói muốn đi." Cô lại không đồng ý.
Ngay vào lúc này ngoài cửa phòng thay quần áo truyền đến tiếng gõ cửa ——
"Thiên Vương, xin hỏi anh thay quần áo xong chưa? Phòng chụp ảnh đều đã ở đây đợi lệnh rồi."
Doãn Tuyết Lâm nghe ra bên ngoài là tiếng của Tổng giám đốc.
"Anh. . . . . . Mau thay quần áo ra ngoài đi." Cô thấp giọng cầu xin anh nhanh một chút, đừng làm kéo dài thời gian làm cho cả phòng Nàng nhỏ giọng cầu xin hắn nhanh một chút, chớ Hư Háo thời gian làm cho mọi người phòng chụp ảnh chờ anh.
"Cô không đáp ứng, tôi sẽ không thay." Cổ Tư Kiệt tự nhiên mà dựa lưng ở ghế dựa, hai tay khoanh ở trước ngực chờ cô.
Cốc cốc cốc ——
Ngoài cửa nữ Tổng giám đốc dường như nghe được trong phòng thay quần áo có tiếng nói chuyện với nhau, nghi ngờ hỏi: "Thiên Vương, là có người nào ở bên trong nói chuyện với anh sao?"
Doãn Tuyết Lâm thật là muốn khóc, chắp tay trước ngực cầu xin anh, muốn anh ngàn vạn lần đừng nói cô ở trong này.
"Ở đây chỉ có một mình tôi, cho tôi thêm năm phút." Cổ Tư Kiệt nhịn cười, cất giọng nói với nữ Tổng giám đốc bên ngoài cửa.
Doãn Tuyết Lâm vỗ ngực một cái, cuối cùng anh còn có chút nhân tính, không để lộ ra chuyện cô ở bên trong.
"Này! Bảo bối, cô trả lời tôi nhanh một chút, hoặc là bây giờ cô xông ra? Đây chính là một con đường chết, lão tổng cô đang ở ngoài cửa, gặp phải ký giả còn thảm hại hơn, trắng cũng sẽ bị tô lên thành đen, họ sẽ nói cô và tôi một mình ở trong phòng thay đồ, cái đó nhất định có mập mờ, vậy là cô có tắm thế nào cũng không rửa sạch được." Giọng nói của Cổ Tư Kiệt nhẹ nhàng uy hiếp cô.
Doãn Tuyết Lâm sợ hãi trừng to đôi mắt, khó mà tiếp nhận anh gọi cô "Bảo bối" , sau đó nói ra với cô thực tế tàn khốc.
Nhưng anh cũng không nói sai a! Hiện tại cô đi ra ngoài đúng là chỉ còn đường chết, bây giờ cô không có lựa chọn nào khác.
"Anh cái người này thật xấu xa, dù sao anh cũng nên niệm tình chúng ta là người quen biết cũ, tha cho tôi một mạng." Cô khẽ run dùng âm lượng nhỏ nhất nói, hi vọng còn có thể cứu vãn không gian.
"Chính là niệm tình quan hệ của chúng ta là chỗ quen biết cũ, tôi mới cứu cô một mạng, nói lại làm tuyên truyềt, tôi sẽ bảo vệ cô toàn vẹn trở ra." Anh năm cằm xinh xắn của cô, nhẹ nhàng nói, kiên trì mà không nhượng bộ.
Toàn thân cô như có điện giật mà rung mình, lời anh nghe như vô tình, cặp mắt nhìn mà lại hữutình, trong nháy mắt cô có chút mê hoặc, một lòng không tự chủ được rơi vào trong ánh mắt của anh.
"Thế nào?" Anh hỏi.
"Được. . . . . . Đi!"
"Tự nguyện một chút."
"Được, tôi chuyển nghề làm tuyên truyền cho anh." Cô rời tay của anh đi, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Thế này mới ngoan." Cổ họng Cổ Tư Kiệt giật giật, phát ra tiếng cười thành công khe khẽ, đưa tay lên khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn không cam lòng của cô nói: “Ngoan ngoãn chờ tôi.”
Cô tức giận lườm anh.
Anh vẫn cười, cầm quần áo vào trong phòng thay đồ.
Tâm tư cô rối bời bước đi thong thả chờ đợi, không có cách nào tưởng tượng ở nơi này trong thời gian ngắn ngủi đã phát sinh chuyện, cô bằng lòng làm tuyên truyền cho Thiên Vương Châu Á, mà giờ phút này anh đang ở trong phòng thay đồ thay quần áo.
Giữa họ chỉ cách nhau một cánh cửa, loáng thoáng có thể nghe được âm thanh chạm nhau khi anh mặc cởi quần áo, mỗi dây thần kinh của cô kéo căng, cuối cùng cô cùng anh gần gũi như thế. . . . . . Nếu cô cũng là người hâm mộ của anh, nhất định sẽ điên cuồng thét chói tai đấy!
Oh! Nhưng cô không phải, cô không phải là người hâm mộ của anh, cũng không phải là thành viên của hội người hâm mộ theo đuổi ngôi sao, nhưng mà tại sao cô cũng nghĩ muốn xúc động mà hét lên?
Cô cũng sùng bái anh hoặc là cô cũng ái mộ anh?
Không không, hắn xấu xa muốn chết, lần sau cô có cơ hội, nhất định phải cho thêm vào nước khoáng của anh một con ếch.
Bất chợt cô nhìn đến trên bàn trang điểm khuôn mặt của mình phản chiếu ở trong gương, cô lại có thể cười đến mức tệ hơn so với anh.
Thật sự không thể chấp nhận được! Nhưng cô đã đồng ý phải làm việc giúp người xấu xa kia, muốn thay người xấu công việc, sau này làm sao được.
"Nghĩ gì vậy?" Cổ Tư Kiệt thay xong quần áo đi ra ngoài phòng thay đồ, nhìn thấy Doãn Tuyết Lâm ngơ ngác đứng trước gương, cố ý vỗ vào vai của cô một cái.
"Hù dọa. . . . . . Làm tôi hoảng sợ." Cô chột dạ xoay người đối mặt với anh.
Anh đưa đồ thay ra đưa cho cô, còn ném sang một ánh sáng lóe lên của chìa khóa xe hơi.
Cô đần độn không hiểu mà nhận ở trên tay.
"Đem quần áo đặt vào trong túi cầm tay, chìa khóa xe của tôi cô phải cầm chắc, chờ một lát tôi đi ra ngoài trước, tôi sẽ bảo tất cả mọi người bên ngoài rời đi." Anh nói.
Cô còn chưa kịp thích ứng anh đã đưa đến rồi, cầm quần áo bỏ vào túi cầm tay cô biết, nhưng ——
"Cái chìa khóa xe này. . . . . . Muốn làm gì vậy?"
"Tín vật."
"Cái gì?"
"Giao hẹn không phải đều phải có tín vật? Bây giờ co cầm tín vật của tôi, chính là đồng ý đi theo tôi rồi." Anh đi về phía cửa.
Cô đuổi theo anh, níu lấy cánh tay của anh, vẻ mặt đau khổ nói: "Nhưng mà. . . . . . Lát nữa tôi còn làm việc."
"Đó là chuyện của cô vậy nên tôi không xen vào, tóm lại tôi tiếp nhận phỏng vấn xong, thì cô đến bãi đậu xe đợi tôi...chúng ta sẽ cùng đi." Anh quay đầu lại cười với cô.
Cô buông tay ra, nhìn anh đi ra ngoài, nghe được anh ở bên ngoài cửa nói với người ta: "Trước khi tôi trở về, không cần có bất kỳ người nào đến gần sử dụng phòng thay quần áo."
"Dạ dạ, không thành vấn đề." Tổng giám đốc đang trả lời anh.
Cô nghe rất nhiều tiếng bước chân đi xa, nhìn chìa khóa xe anh giao xe của anh cho cô, cô đã là lục thần vô chủ(*).
(*)Lục vô thần chủ: Hoang mang lo sợ, không làm chủ được tinh thần.
/4
|