Anh Trai Nương Tựa

Chương 5.2

/333


Mà năm cô mười chín tuổi, cô bị rơi vào bẫy của tên buôn người, qua tay nhiều người, sau đó bị bán tới một vùng núi xa xôi.

Cái vùng núi kia vô cùng lạc hậu, nghèo khó, thiếu thốn đủ thứ.

 

Địa vị của con gái ở đây rất thấp, thậm chí có thể nói là không có địa vị.

 

Người của vùng núi dã man, thô tục.

 

Mà cô bị buộc gả cho một đứa con trai ngốc nghếch trong đó......

 

Không thể mơ tiếp

 

Không thể

 

Tỉnh lại, tỉnh lại nhanh lên

 

Hoắc Vũ cảm thấy rõ ràng đây chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng rất chân thật. Nhưng bất kể cô nỗ lực thế nào cũng không thể thoát ra khỏi đó.

 

Cô rất lo lắng, thậm chí tuyệt vọng.

 

Bởi vì trong giấc mơ, cô đã tiến vào điểm mấu chốt đầu tiên, là đêm động phòng hoa chúc.

 

Có lẽ đây là một đêm tốt đẹp nhất trong đời người, nhưng cô lại bị trói trên ghế, không trốn thoát được.

 

Cô gào rống, hét to lên, đau khổ giãy giụa nhưng không được.

 

Cô biết đây là lúc mà nguyên chủ Hoắc Vũ cảm thấy đau nhất.

Cô cũng không muốn phải trải qua một đêm như vậy......

 

Thời điểm Hoắc Vũ tuyệt vọng đến mức sắp từ bỏ thì một bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng đặt ở trên trán cô.

 

"Chắc là phát sốt, dì Trương, dì có thể đem thuốc cảm trong nhà lại đây không?"

 

Đây là một giọng nói lạnh lùng, truyền vào tai Hoắc Vũ rất rõ ràng, làm cả người cô cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong mộng.

 

"Tôi lập tức đi lấy ngay đây đại thiếu gia."

 

Đây là giọng nói của dì giúp việc nấu cơm trong nhà.

 

Từ trong đối thoại của bọn họ, Hoắc Vũ đoán có lẽ mình đang phát sốt.

 

Trận cảm mạo này đến quá đột ngột, tuy rằng cô đã tỉnh lại nhưng toàn bộ đầu óc vẫn là hỗn độn, vì giấc mơ vừa rồi mà trái tim của cô thẳng đến bây giờ vẫn còn đập rất mạnh.

 

Ít nhiều cũng nhờ giọng nói lạnh lùng kia của Hoắc Dữ Sâm mới kịp thời làm cô tỉnh dậy.

Bàn tay hơi lạnh kia nhẹ nhàng đặt ở trên trán cô, cũng làm cho đầu óc tỉnh táo vài phần, nhưng mà không bao lâu sau thì đôi tay này liền rời khỏi cái trán của cô.

 

Bởi vì sốt cao nên cả người Hoắc Vũ đều rất suy yếu, cũng không có sức lực gì, nhưng mà giờ khắc này không biết cô lấy sức lực từ đâu tới, dựa vào cảm giác của mình, nhanh nhẹn vươn tay ra nắm lấy bàn tay của Hoắc Dữ Sâm.

 

Hoắc Dữ Sâm bị Hoắc Vũ cầm chặt tay trái, hơi sửng sốt.

 

Tay Hoắc Vũ rất nóng.

 

Mà tay anh hơi lạnh. Lòng bàn tay truyền tới nhiệt độ nóng rực của cơ thể Hoắc Vũ làm anh cảm thấy không thoải mái.

 

Anh vừa định rút tay mình từ tay Hoắc Vũ ra thì Hoắc Vũ đã mở mắt.

 

Bởi vì sốt cao, đáy mắt cô có mấy tơ máu đỏ. Cô cứ như vậy nhìn anh, trên mặt mang theo sự yếu ớt cùng suy yếu rõ ràng.

Thanh âm cô mang theo vài phần khàn khàn, nhưng cũng không khó nghe, "Anh trai, anh đừng bỏ em lại một mình được không?"

 

Trong thanh âm đầy sự ỷ lại cùng quyến luyến.

 

Hoắc Dữ Sâm đang muốn rút tay ra lập tức dừng lại, cứ đứng nguyên một chỗ như vậy.

 

Hắn híp híp mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng mà nhìn Hoắc Vũ, "Em có biết em đang nói cái gì không?"

 

Cô như thế này không giống em gái hắn.

 

Làm con gái của Hoắc gia, cô nên kiêu ngạo và tự tin.

 

Giống như trước kia, kiêu căng, tùy hứng. Bởi vì con gái Hoắc gia có cái để kiêu ngạo.

 

Hai người đàn ông của Hoắc gia nỗ lực phấn đấu còn không phải là vì bản thân mình cùng với người nhà có một cuộc sống yên ổn sao?

 

Yếu ớt cùng sợ hãi, là những thứ không nên xuất hiện ở trên người cô.

 

Huống chi, hắn thân là anh trai của cô, sao có thể bỏ cô lại một mình?

Hoắc Vũ tuy rằng đã tỉnh táo lại, nhưng giấc mơ vừa rồi đã để lại bóng ma trong lòng cô, làm cô không nhịn được mà run rẩy.

 

Không phải vì lạnh, mà là vì sợ hãi.

 

Cô sợ hãi chính mình sẽ giẫm lên vết xe đổ đó, sợ hãi một lần nữa sẽ rơi vào bẫy của Hoắc Dư Khanh.

 

Cô sợ hào quang cường đại của nữ chủ, thứ làm cô không thể chống cự.

 

Vậy nên cô mới vội vàng cầm lấy thứ gì đó, để tạo sự an toàn cho bản thân.

 

Mà chủ nhân của bàn tay này tuy rằng rất lạnh lùng, nhưng trong đó lại chứa một lực lượng vô hình, là thứ duy nhất mà hiện tại cô có thể bắt lấy.

 

Cô giống như bắt được một lá chắn chắc chắn, gắt gao cầm chặt lấy bàn tay này, thậm chí cầm chặt đến mức để lại vết đỏ.

 

"Em biết. Nhưng mà anh, em rất sợ hãi."

 

Có thể là bởi vì sốt cao, cũng có thể là vì giấc mơ vừa rồi quá đáng sợ, cả người Hoắc Vũ so với ngày thường yếu ớt hơn rất nhiều.

Cô đáng thương nhìn hắn, giống như một đứa bé vẫn còn chưa cai sữa, vô cùng khát cầu sự bảo vệ cùng quan tâm.

 

Nếu đổi là trước đây, giờ phút này chắc chắn Hoắc Dữ Sâm đã sớm lạnh lùng ném tay đối phương ra.

 

Trên thực tế, anh không thích, cũng không có thói quen tiếp xúc chân tay với người khác như vậy.

 

Cũng không phải là do bệnh sạch sẽ. Chỉ là vì tính cách lạnh lùng của anh.

 

Nhưng mà giờ khắc này, anh đột nhiên nghĩ tới tài xế tiểu Vương của mình.

 

Cậu ta và anh có điểm giống nhau là đều có em gái. Nhưng quan hệ của hai anh em bọn họ tốt hơn rất nhiều so với anh và Hoắc Vũ.

 

Thời điểm Tiểu Vương nhắc tới em gái hắn, trên mặt đầy sự cưng chiều. Hơn nữa, ở trên xe, Tiểu Vương luôn ám chỉ anh nên quan tâm Hoắc Vũ thêm một chút.

 

Đại khái thì sự quan tâm anh dành Hoắc Vũ quá ít, anh thậm chí không biết rằng người từng kiêu ngạo đến mức lên trời như nhị tiểu thư Hoắc gia, giờ phút này đối mặt với mình vẻ mặt lại yếu ớt nói cô sợ hãi.

Là ở trường học gặp khó khăn?

 

Hay là xảy ra chuyện gì đó mà anh không biết?

 

Hoắc Dữ Sâm trong lúc nhất thời nghĩ tới rất nhiều lí do, nhưng tất cả suy nghĩ đó chỉ lướt qua rất nhanh liền biến mất.

 

Anh chậm rãi ngồi xuống giường Hoắc Vũ.

 

Giờ phút này tay hắn còn bị Hoắc Vũ gắt gao nắm chặt trong tay, nhưng anh cũng không định rút ra lần nữa.

 

Hoắc Dữ Sâm nhìn cặp mắt hạnh giống với mẹ của mình kia, lần đầu tiên nội tâm hiện lên một tia ôn nhu.

 

Cho dù sự ôn nhu này rất nhỏ, chắc cũng chỉ bằng một cái móng tay, nhưng đối với anh mà nói vẫn cực kỳ khó được.

 

Hoắc đại thiếu gia trước mặt mọi người không gì không làm được lần đầu tiên đối mặt với em gái của mình, có chút mất tự nhiên an ủi, "Đừng sợ, anh ở đây."

 

 


/333

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status