CHƯƠNG 6
Sau khi Hoắc Vũ gặp cha mẹ ruột của mình, cô liền tùy tiện tìm một quán cà phê gần đó ngồi xuống, gọi cho mình một ly cà phê nhàn nhã hưởng thụ thời gian trôi.
Tiếng nhạc trong quán cà phê nhẹ nhàng vang lên. Nhưng nội tâm Hoắc Vũ lại không thể bình tĩnh trở lại.
Hoắc Dư Khanh quả thật rất ưu tú nhưng tính cách cô ta quá lạnh lùng. Cha mẹ Khương gi có lỗi với cô ta sao? Bọn họ thậm chí còn dưỡng dục cô suốt mười tám năm.
Cô ta hà tất phải coi bọn họ như vết nhơ trong cuộc đời mình như vậy? Cuối cùng lại giải quyết sự việc một cách tuyệt tình.
Bi kịch của cha mẹ Khương có thể nói là do một tay Hoắc Dư Khanh tạo thành. Chỉ một cái vung tay là có thể cứu mạng ba Khương, đối với Hoắc Dư Khanh mà nói là chuyện nhỏ không tốn sức gì. Nhưng cô ta ngay cả một chuyện nhỏ như vậy cũng không muốn giúp.
Hoắc Vũ lang thang không có mục tiêu suy nghĩ, ngồi ở quán cà phê chậm rãi uống hết ly cà phê đó.
Cà phê vừa miệng, lại có thể nâng cao tinh thần. Hoắc Vũ đoán có thể đêm nay mình sẽ mất ngủ.
Chờ cô uống xong cà phê đã là chuyện một giờ sau đó.
Vợ chồng Khương gia cũng đã sớm quét rác xong, kết thúc công việc.
Hoắc Vũ từ trong ví lấy ra chìa khóa xe, đứng lên, chuẩn bị lái xe về nhà.
Mà sau khi cô rời khỏi quán cà phê, lên xe, Hoắc Dữ Sâm mới quay đầu nhàn nhạt nói với tài xế, "Đến công ty."
Tài xế đã hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của ông chủ mình. Rõ ràng ông chủ năm nay mới 25 tuổi, nhưng tâm tư đã thâm trầm đến mức làm người ta hoàn toàn không thể thăm dò.
Bọn họ ở chỗ này đợi lâu như vậy cũng không thấy anh ra nói chuyện với nhị tiểu thư.
Anh cứ ở phía sau lẳng lặng nhìn, một bộ dáng như suy tư gì đó.
Bất quá việc này cũng không phải việc hắn nên suy đoán, hắn chỉ cần làm tốt chức trách tài xế của mình là được.
Tài xế khởi động ô tô, Rolls Royce chậm rãi tiến vào dòng xe ồn ào trên đường.
Bên trong xe một mảnh yên tĩnh. Hoắc Dữ Sâm ngồi ở phía sau đang nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng lui về phía sau, đột nhiên anh hỏi một câu, "Tiểu vương, tôi nhớ hình như anh có một người em gái?"
Ông chủ đột nhiên trực tiếp nhắc tới em gái hắn, cả người tiểu vương có chút thụ sủng nhược kinh
Hắn vội trả lời nói, "Đúng vậy, đại thiếu gia."
Tròng mắt màu đen của Hoắc Dữ Sâm xoay tròn, thâm thúy giống như dưới biển sâu ngàn dặm. Anh suy nghĩ một chút, hỏi một vấn đề, "Tính cách của em gái cậu sau khi lớn lên và lúc nhỏ có thay đổi nhiều không?"
Hình ảnh Hoắc Vũ trong trí nhớ của anh đã sớm mơ hồ, từ nhỏ đến lớn, anh đối với người em gái duy nhất của mình cũng không chú ý nhiều. Nhưng lần này về nước, Hoắc Dữ Sâm rõ ràng cảm giác được em gái của mình so với trước kia không giống nhau.
Cụ thể nơi nào không giống nhau, anh cũng không nói lên được.
Rốt cuộc thì sự hiểu biết của anh đối với Hoắc Vũ quá ít.
Tiểu vương không rõ ông chủ của mình đột nhiên nhắc tới vấn đề này làm gì, nhưng nếu anh đã hỏi như vậy, cậu ta cũng phải trả lời thật nghiêm túc.
Hắn cẩn thận tự hỏi một chút, sau khi kết hợp với tình huống thực tế của em gái mình, mới cẩn thận trả lời từng chữ, "Đó là điều đương nhiên. Tục ngữ nói con gái mười tám là thay đổi, sự thay đổi này không chỉ là thể hiện về vẻ ngoài, tính cách tất nhiên cũng sẽ có biến hóa."
Hoắc Dữ Sâm ồ một tiếng.
Tiểu vương nghĩ đến Hoắc Dữ Sâm bốn năm cũng chưa về nước, quan hệ cùng với em gái rất lạnh nhạt, không nhịn xuống được, lắm miệng nói một câu, "Đại thiếu gia, nhị tiểu thư còn chưa có thành niên, tính cách còn chưa có hoàn toàn định hình, nếu trong tính cách có phương diện nào đó bất ổn, có nhiều người chỉ dẫn một chút sẽ rất tốt."
Tính cách của một người không có khả năng sẽ thay đổi, có thể là ở trong một hoàn cảnh nào đó vô tri vô giác mà biến hóa. Đại thiếu gia hỏi vấn đề này, chắc là cảm thấy tính cách em gái mình khác trước quá nhiều đi.
Kỳ thật chủ yếu vẫn là do thời gian đại thiếu gia cùng em gái mình ở chung quá ít, cho nên mới cảm thấy em gái cùng trước kia rất khác.
Nếu quan tâm tới em gái của mình một chút thì vấn đề vừa rồi sẽ không xuất hiện.
Tiểu vương lời trong lời ngoài đều muốn Hoắc Dữ Sâm quan tâm Hoắc Vũ nhiều hơn một chút. Hoắc Dữ Sâm tất nhiên cũng nghe ra ý tứ của tiểu Vương.
Nhưng mà quan tâm sao?
Hoắc Dữ Sâm như suy tư điều gì mà híp híp mắt.
Hoắc Vũ về nhà không lâu thì cảm thấy có chút choáng váng, không biết có phải là cô ở nơi có máy sưởi lâu rồi nên khi ra ngoài gió lạnh đột nhiên thổi qua mới như vậy không.
Cô cũng không đem việc này để ở trong lòng. Vốn dĩ uống cà phê vào sẽ không dễ ngủ được, nhưng hiện tại vì đầu óc choáng váng, không thoải mái, cô dù sao cũng không có việc gì, liền lên giường sớm.
Sau khi nằm lên giường, Hoắc Vũ mơ mơ màng màng ngủ mất. Nhưng giấc ngủ này của cô lại không hề yên ổn.
Trong chốc lát cả người cô lúc thì như rơi vào l ng băng, lúc lại như bị thiêu cháy trong một lò lửa lớn.
Lúc lạnh lúc nóng, cực kì không thoải mái.
Trên trán Hoắc Vũ đầy mồ hôi, nhưng cả người cô như bị bóng đè, không thể tránh thoát được, cũng không có cách để tỉnh lại.
Ở trong mơ, cô không có quyền lựa chọn, hoàn toàn phải trải qua cuộc sống mười tám năm qua của nữ phụ Hoắc Vũ.
Bắt đầu từ lúc tuổi còn nhỏ, rồi lớn lên một chút một.
Mười tám năm qua, cô như một tiểu công chúa vô lo vô nghĩ, tuy rằng cha mẹ đều có sự nghiệp của mình, đối với cô cũng không quan tâm nhiều, nhưng bởi vì cô là con gái Hoắc gia, cho nên cuộc sống luôn thuận buồm xuôi gió, muốn gì được đó.
Cô kiêu căng, tùy hứng. Bởi vì cô có cái để kiêu ngạo.
Cô cứ như vậy mà hạnh phúc lớn lên.
Nhưng mà hết thảy mọi sự tốt đẹp đều vào cái năm cô mười tám tuổi ấy đột nhiên biến mất.
Trải qua một hồi tai nạn xe cộ, làm cuộc sống của cô đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Cô sẽ không bao giờ là tiểu công chúa cao cao tại thượng của Hoắc gia nữa, bởi vì cô căn bản không phải là con gái của Hoắc gia Mà chỉ là con của hai người công nhân quét rác
Cô sẽ phải trở về "nhà" của mình. Mà Hoắc Dư Khanh sẽ trở thành tiểu thư Hoắc gia.
Cô đã chiếm lấy ví trí thuộc về Hoắc Dư Khanh, do đó bị Hoắc Dư Khanh coi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, hận không thể làm cho cô biến mất.
/333
|