Hai người dính lấy nhau một lúc, rồi cũng tự động giãn ra, Lí Lê quay đầu nhìn Nhất Hạnh, vô cùng phấn chấn: “Chị, sau này nếu chị sinh con gái, chúng ta đính ước cho bọn trẻ nhé, nghe nói kết thông gia cho bọn trẻ rất hay.” Lời này giống như là trong bụng cô đang có một đứa bé, chỉ chờ đến ngày sinh ra là được, ngay cả Lâm Tử Diễn cũng phì cười, nhưng không ai nhận ra bởi thanh âm quá nhỏ, mới nghe còn tưởng là tiếng càu nhày, những người khác cũng cười nghẹn, Lí Lê còn hỏi: “Chị cảm thấy thế nào, nếu chị sinh con trai, thì để chúng nó làm anh em kết bái, chờ cho tới khi chị và Bát ca sinh con gái, lại đính ước kết thông gia.” Vừa nói vừa nhìn Lâm Tử Diễn: “Bát ca, anh thấy sao?” Lần đầu tiên, Lâm Tử Diễn bị gọi là Bát ca mà mặt vận tươi cười, sáng lạn, căn bản không thèm để ý tới cô đang đỏ bừng hai gò má, nói chuyện đầy hứng thú: “Chà, ý này được.”
Ngay cả ngẩng đầu Nhất Hạnh cũng không dám, vừa tức vừa thẹn, lời của anh với Lí Lê không phải là quá rõ ràng sao, nói chuyện sinh con mà xem như đang đi nặn tượng, tưởng sinh con dễ như vậy sao, nhào nặn, uốn nắn là được chắc, vả lại, bọn họ cũng chưa kết hôn, làm sao mà sinh con.
Cũng không biết cô đã đem mình biến thành cột rơm cháy như thế nào, lúc trở lại xe, trên gương mặt của cô vẫn còn cảm giác nóng bừng, đang vào mùa đông, thế là mở cửa kính xe ra, nhưng vẫn không làm tiêu tan hết cái nóng.
Anh nói chuyện với cô, câu được câu không, trong lòng cô tràn lên một nỗi căm tức, cũng không thèm để ý anh, nghiêng mặt qua một bên, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ xe.
Mãi cho đến khi cảm thấy anh nhét cái gì vào lòng bàn tay mình, cô mới quay đầu lại, mở lòng bàn tay ra, hóa ra là ngọc bội hổ con đã mua ban chiều, chưa kịp hỏi, anh đã nói: “Em lấy đi, không đủ anh lại mua thêm.” Nét cười trên mặt sảng khoái cực kỳ, trong mắt ánh lên vẻ gian xảo.
Rốt cục cô hiểu ra, hóa ra mua ngọc bội là có ý như vậy, thật sự là coi cô như heo mẹ, khó trách lão Thất nói tên của anh quả rất đúng nghĩa, Tử Diễn, Tử Diễn chính là sinh con nối dõi, một đứa là đủ rồi, còn muốn vào đứa, mà phải đợi cô đồng ý mới có thể, vậy mà dám một mình tự ý, cũng không quan tâm tới mặt mũi của cô.
Mảnh ngọc bội cầm trong tay, quả thật là loại ngọc tốt, có cảm giác lành lạnh trong lòng bàn tay, rất là thoải mái. Nhưng mà ngại tình cảnh mới vừa rồi, trong lòng lại đè nặng, cầm ngọc bội trả lại cho anh: “Em không cần, anh lấy lại đi.” Giọng đầy hờn dỗi.
Trên mặt anh ý cười không hề tiêu tán dù chỉ một giây, “Đó là để cho con gái của anh.” Vừa nghe, càng cảm thấy tức giận, thật lưu manh, hoa ngôn xảo ngữ, lúc thì nói con, lúc thì nói con gái, cô giận không thèm để ý tới anh.
Thấy cô không hề có động tĩnh, anh kéo cửa kính xe xuống, anh mới vươn tay kéo tay cô: “Nhất Hạnh, Nhất Hạnh, Ôi… Sao em không để ý tới anh?”
“Nhìn anh vừa lái xe, vừa với tay an ủi em, rất nguy hiểm đó, sao em không để ý tới anh…”
“Trời, em thật sự không để ý tới anh à… Tống Nhất Hạnh, nói chuyện với em, em quay mặt lại cho anh…”
“Tống Nhất Hạnh, quay đầy lại anh dạy bảo lại em, là ai nói muốn giúp chồng dạy con, chưa kết hôn mà đã không để ý tới anh…”
“Haiz, Tống Nhất Hạnh…”
Thật vất vả mới đến khu phía dưới chung cư, cô đã sớm muốn đau hết cả cụng, quai hàm cũng có vẻ hơi đau, nhưng vẫn không muốn cười trước mặt anh, xe dừng liền vôi xuống, cầm lấy túi xách bỏ chạy, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói, chỉ sợ bản thân vừa nói ra sẽ bật cười, cho nên vừa bỏ đi vừa che miệng.
Anh chưa kịp xuống xe, nhìn thấy cô bỏ đi, còn vươn tay ôm lấy mặt, biết là cô đang để ý những lời nói lúc tiệc mừng, hoặc là mọi người trêu chọc quá đáng về chuyện sinh con, khiến cô bị chọc giận tới khóc, vội vàng cầm chìa khóa xe chạy theo cô, ngay cả kêu cô cũng không kịp lên tiếng, lúc đuổi theo cô, khi Nhất Hạnh đi tới lầu ba, nghĩ là anh đi rồi, cho nên cô mới nhịn không được mà nhỏ giọng cười.
Vừa định sải chân bước tiếp, cả người đã bị giật lại, thuận thế ngã vào trong lòng anh. Nét cười trên mặt còn chưa tản hết, hai người đối mặt nhau, một người cười, một người nét mặt trông kỳ quái. Một lúc sau, rốt cục anh hiểu ra, dùng thêm lực ở hai tay, vây ép cô ở chỗ góc rẽ hành lang khá sáng sủa, cười không hề tốt đẹp gì, mặt áp sát lại, môi gần như ngậm lấy vành tai của cô, thanh âm khàn khàn tê tê: “Tống Nhất Hạnh, tốt lắm, em thật lớn gan.”
Quá gần gũi, dường như là hai người đang dán lấy nhau, ngay cả hơi thở của nhau cũng cảm thấy, Nhất Hạnh đẩy anh, trong lòng lặng lẽ thầm oán: Chẳng lẽ ngay cả cười cô cũng không được.
Sớm đoán ra động tác của cô, càng đẩy, anh càng ép lại gần, phía dưới tầng lầu tối đen, tay anh thừa dịp cô không chú ý, trượt xuống thắt lưng cô, nghe được tiếng hít vào mạnh của cô.
“Có còn để ý tới anh không, còn dám cười anh không hả.”
Âm thanh yếu ớt như bị nghẹn lại: “Lâm Tử Diễn, anh tránh ra.”
“Phải cho em một bài học, không nghe lời sẽ bị phạt.”
“Anh muốn gì?”
“Phạm sai lầm thì phải sửa, thầy giáo cũng đã dạy, biết sai để sửa mới là trẻ ngoan, em có biết sửa đổi không?” Càng dựa lại gần, tay và môi ngày càng có hạnh kiểm xấu.
Mở miệng tính nói: “Em vốn vậy.” Đành lại biến thành “Em sửa.” mặc dù trong đầu cô vẫn còn mơ hồ, cô có sai gì đâu.
Đầu của anh chôn ở cần cổ của cô, nghe thấy cô đáp lại, chỉ “Ừ” một tiếng mơ hồ không rõ.
“Lâm Tử Diễn, anh tránh ra một chút.”
….
“Lâm Tử Diễn, anh làm gỉ vậy?”
“Lâm Tử Diễn, anh nói chuyện không có đạo lý gì cả.”
“Lâm Tử Diễn, anh tránh ra.”
Lúc anh tránh ra thì cô đang thở hồng hộc, biết cô sợ nhột, còn đưa tay chọc trên lưng eo cô. Cô phải hít vào một hơi thật lớn mới không phát ra tiếng cười, hành lang vẫn yên tĩnh, nhưng lỡ may gặp người quen thì làm sao. Lần trước ngoài ý muốn bị người ta thấy, lúc này nói cái gì cũng không tránh được bị hàng xóm trêu chọc chê cười.
Ban đầu là chỉ gắng gượng nén cười, nhưng càng tích lũy, hai vai càng rung lên, bên cạnh sườn càng thêm bủn rủn, cả người cô tựa vào tường, cũng không quên trừng mắt nhìn anh. Thật hận không thể dùng túi sách đập cho anh vài cái, như vậy mới hóa giải được cơn tức giận trong lòng.
Một bàn tay anh bị cô đẩy ra, tay kia lại rất nhanh vươn đến, nắm nhẹ cằm của cô lại buông ra, “Á, à, sao thế, sao lại sợ nhột như vậy.”
Cô nghiến răng nghiến lợi, giọng hổn hển: “Lâm Tử Diễn, anh lưu manh.”
“Này, sao lại nói anh lưu manh, anh đang dạy dỗ em, có biết không, vợ không dạy, chồng không có tư cách, ai bảo hôm nay em gạt anh, anh là người em có thể lừa sao, anh là chồng em đó nha.”
Dù sao cô cũng không phản bác, chỉ đơn giản mím miệng, dùng ánh mắt muốn giết chết anh, trước kia sao cô không phát hiện anh lắm mồm như thế, từ sau khi ở bên cạnh anh, cô càng ngày càng không thể nói lại anh.
Được rồi, cứ liên tục cãi qua cãi lại không phải là biện pháp, dù sao cũng chỉ là anh nói nhăng nói cuội, vả lại đứng ở hành lang tối đen thế này cũng không có ý tứ, buổi tối cũng đã náo loạn một trận, cười một trận xong nên tinh thần bớt ủ rũ: “Em phải lên rồi, anh nhanh trở về đi.” Nói xong lướt qua anh: “Em đi lên.”
“Haiz, sao em có thể không quan tâm tới anh như vậy, hành lang tối đen, em để anh một mình ở đây, xảy ra chuyện ai tới cưới em?”
“Lâm Tử Diễn, một người đàn ông lớn như anh có thể xảy ra chuyện gì, mau đi về đi.” Nghe thấy anh thở dài một hơi, cũng không biết than thở cái gì, sau đó là tiếng bước chân đi xuống lầu, cô cố ý không quay đầu, nói xong trực tiếp đi lên lầu, khóe miệng khẽ nhếch, nở nụ cười.
Tới cửa ải gần cuối năm, trong công ty việc lớn việc nhỏ đều cố gắng hoàn thành, công việc một năm, rốt cục cũng tới thời gian nghỉ ngơi, phố xá đều được trang hoàng thật đẹp, không khí vui vẻ, người đi trên đường trong lòng cũng cảm thấy vui lây.
Trường học đã cho nghỉ, ba mẹ Nhất Hạnh cũng được về nhà, trong nhà trở nên náo nhiệt. Ngày mai tức là chủ nhật, lần trước lời mà Lâm Tử Diễn nói với cô nhưng thật ra không quên, cho nên lúc ăn cơm cô có nhắc lại với ba mẹ.
Ăn cơm xong, anh gọi vào điện thoại nhà Nhất Hạnh, ba của Nhất Hạnh là người nhận điện thoại, không biết nói cái gì, ba Nhất Hạnh vui vẻ cười ha ha một lúc, bỏ điện thoại xuống mới quay lại nói với mọi người: “Ngày mai chọn giờ, ăn cơm cùng với Tử Diễn, chọn một ngày định trước.”
Nhất Vận đã lâu không về nhà, cho nên vẫn không biết chuyện của Nhất Hạnh và Tử Diễn, nghe ông Tống nói như vậy, kêu lên: “Chị, rốt cục hai người cũng tu thành chính quả, nhưng mà chị à, thực là bội phục hai người quá đi, rõ ràng tốt đẹp như vậy, còn có tình cách chờ tới ba năm mới kết hôn.”
Nhất Hạnh đang uống nước, nghe Nhất Vận nói như vậy, lại thấy vẻ mặt em trai có vẻ rất trầm ngâm, bỗng nhiên quên mất muốn nói gì, cũng may là Nhất Vận không hỏi tiếp, cô tiếp tục uống nước, làm bộ không nghe thấy.
Buổi sáng thứ hai đi tới công ty, sửa sang lại một vài văn kiện quan trọng, hoàn thành nốt những công việc vụn vặt, buổi chiều có thể về nhà sớm, ngày mai công ty chính thức cho nghỉ đông.
Nghĩ buổi tối ăn cơm cùng với nhà họ Lâm, trong lòng không ngừng hồi hộp, được về nhà sớm, nhà mình cũng chỉ năm người, nhà họ Lâm cũng chỉ có Tử Diễn và bà nội, tổng cộng có bảy người, mà lại toàn là người quen, nhưng lúc ra khỏi công ty, cô vẫn rất lo lắng hồi hộp.
Đi tới một nhà hàng rất có tiếng trong nội thành, nhà hàng năm sao, toàn bộ nhà anh bố trí tới hơn năm mươi gian phòng, hành lang trải thảm đỏ, một bức vách lớn ở giữa đại sảnh làm trung gian, bố cục vách tường làm bằng me sứ, nửa trên màu men đỏ, bên dưới mang màu men trắng, đèn hướng dẫn kết thành chùm phía trên màu đỏ nhấp nháy, ngay cả ánh sáng và khí trời cũng nhuốm mày hồng đỏ.
Địa điểm anh ăn cơm là một phòng lầy hai, lúc nhà Nhất Hạnh tới, Tử Diễn và bà nội cũng đã tới và gọi món, cả bàn tràn đầy thức ăn, cho nên chỉ cần chờ mọi người tới đông đủ là có thể ăn.
Ngay cả ngẩng đầu Nhất Hạnh cũng không dám, vừa tức vừa thẹn, lời của anh với Lí Lê không phải là quá rõ ràng sao, nói chuyện sinh con mà xem như đang đi nặn tượng, tưởng sinh con dễ như vậy sao, nhào nặn, uốn nắn là được chắc, vả lại, bọn họ cũng chưa kết hôn, làm sao mà sinh con.
Cũng không biết cô đã đem mình biến thành cột rơm cháy như thế nào, lúc trở lại xe, trên gương mặt của cô vẫn còn cảm giác nóng bừng, đang vào mùa đông, thế là mở cửa kính xe ra, nhưng vẫn không làm tiêu tan hết cái nóng.
Anh nói chuyện với cô, câu được câu không, trong lòng cô tràn lên một nỗi căm tức, cũng không thèm để ý anh, nghiêng mặt qua một bên, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ xe.
Mãi cho đến khi cảm thấy anh nhét cái gì vào lòng bàn tay mình, cô mới quay đầu lại, mở lòng bàn tay ra, hóa ra là ngọc bội hổ con đã mua ban chiều, chưa kịp hỏi, anh đã nói: “Em lấy đi, không đủ anh lại mua thêm.” Nét cười trên mặt sảng khoái cực kỳ, trong mắt ánh lên vẻ gian xảo.
Rốt cục cô hiểu ra, hóa ra mua ngọc bội là có ý như vậy, thật sự là coi cô như heo mẹ, khó trách lão Thất nói tên của anh quả rất đúng nghĩa, Tử Diễn, Tử Diễn chính là sinh con nối dõi, một đứa là đủ rồi, còn muốn vào đứa, mà phải đợi cô đồng ý mới có thể, vậy mà dám một mình tự ý, cũng không quan tâm tới mặt mũi của cô.
Mảnh ngọc bội cầm trong tay, quả thật là loại ngọc tốt, có cảm giác lành lạnh trong lòng bàn tay, rất là thoải mái. Nhưng mà ngại tình cảnh mới vừa rồi, trong lòng lại đè nặng, cầm ngọc bội trả lại cho anh: “Em không cần, anh lấy lại đi.” Giọng đầy hờn dỗi.
Trên mặt anh ý cười không hề tiêu tán dù chỉ một giây, “Đó là để cho con gái của anh.” Vừa nghe, càng cảm thấy tức giận, thật lưu manh, hoa ngôn xảo ngữ, lúc thì nói con, lúc thì nói con gái, cô giận không thèm để ý tới anh.
Thấy cô không hề có động tĩnh, anh kéo cửa kính xe xuống, anh mới vươn tay kéo tay cô: “Nhất Hạnh, Nhất Hạnh, Ôi… Sao em không để ý tới anh?”
“Nhìn anh vừa lái xe, vừa với tay an ủi em, rất nguy hiểm đó, sao em không để ý tới anh…”
“Trời, em thật sự không để ý tới anh à… Tống Nhất Hạnh, nói chuyện với em, em quay mặt lại cho anh…”
“Tống Nhất Hạnh, quay đầy lại anh dạy bảo lại em, là ai nói muốn giúp chồng dạy con, chưa kết hôn mà đã không để ý tới anh…”
“Haiz, Tống Nhất Hạnh…”
Thật vất vả mới đến khu phía dưới chung cư, cô đã sớm muốn đau hết cả cụng, quai hàm cũng có vẻ hơi đau, nhưng vẫn không muốn cười trước mặt anh, xe dừng liền vôi xuống, cầm lấy túi xách bỏ chạy, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói, chỉ sợ bản thân vừa nói ra sẽ bật cười, cho nên vừa bỏ đi vừa che miệng.
Anh chưa kịp xuống xe, nhìn thấy cô bỏ đi, còn vươn tay ôm lấy mặt, biết là cô đang để ý những lời nói lúc tiệc mừng, hoặc là mọi người trêu chọc quá đáng về chuyện sinh con, khiến cô bị chọc giận tới khóc, vội vàng cầm chìa khóa xe chạy theo cô, ngay cả kêu cô cũng không kịp lên tiếng, lúc đuổi theo cô, khi Nhất Hạnh đi tới lầu ba, nghĩ là anh đi rồi, cho nên cô mới nhịn không được mà nhỏ giọng cười.
Vừa định sải chân bước tiếp, cả người đã bị giật lại, thuận thế ngã vào trong lòng anh. Nét cười trên mặt còn chưa tản hết, hai người đối mặt nhau, một người cười, một người nét mặt trông kỳ quái. Một lúc sau, rốt cục anh hiểu ra, dùng thêm lực ở hai tay, vây ép cô ở chỗ góc rẽ hành lang khá sáng sủa, cười không hề tốt đẹp gì, mặt áp sát lại, môi gần như ngậm lấy vành tai của cô, thanh âm khàn khàn tê tê: “Tống Nhất Hạnh, tốt lắm, em thật lớn gan.”
Quá gần gũi, dường như là hai người đang dán lấy nhau, ngay cả hơi thở của nhau cũng cảm thấy, Nhất Hạnh đẩy anh, trong lòng lặng lẽ thầm oán: Chẳng lẽ ngay cả cười cô cũng không được.
Sớm đoán ra động tác của cô, càng đẩy, anh càng ép lại gần, phía dưới tầng lầu tối đen, tay anh thừa dịp cô không chú ý, trượt xuống thắt lưng cô, nghe được tiếng hít vào mạnh của cô.
“Có còn để ý tới anh không, còn dám cười anh không hả.”
Âm thanh yếu ớt như bị nghẹn lại: “Lâm Tử Diễn, anh tránh ra.”
“Phải cho em một bài học, không nghe lời sẽ bị phạt.”
“Anh muốn gì?”
“Phạm sai lầm thì phải sửa, thầy giáo cũng đã dạy, biết sai để sửa mới là trẻ ngoan, em có biết sửa đổi không?” Càng dựa lại gần, tay và môi ngày càng có hạnh kiểm xấu.
Mở miệng tính nói: “Em vốn vậy.” Đành lại biến thành “Em sửa.” mặc dù trong đầu cô vẫn còn mơ hồ, cô có sai gì đâu.
Đầu của anh chôn ở cần cổ của cô, nghe thấy cô đáp lại, chỉ “Ừ” một tiếng mơ hồ không rõ.
“Lâm Tử Diễn, anh tránh ra một chút.”
….
“Lâm Tử Diễn, anh làm gỉ vậy?”
“Lâm Tử Diễn, anh nói chuyện không có đạo lý gì cả.”
“Lâm Tử Diễn, anh tránh ra.”
Lúc anh tránh ra thì cô đang thở hồng hộc, biết cô sợ nhột, còn đưa tay chọc trên lưng eo cô. Cô phải hít vào một hơi thật lớn mới không phát ra tiếng cười, hành lang vẫn yên tĩnh, nhưng lỡ may gặp người quen thì làm sao. Lần trước ngoài ý muốn bị người ta thấy, lúc này nói cái gì cũng không tránh được bị hàng xóm trêu chọc chê cười.
Ban đầu là chỉ gắng gượng nén cười, nhưng càng tích lũy, hai vai càng rung lên, bên cạnh sườn càng thêm bủn rủn, cả người cô tựa vào tường, cũng không quên trừng mắt nhìn anh. Thật hận không thể dùng túi sách đập cho anh vài cái, như vậy mới hóa giải được cơn tức giận trong lòng.
Một bàn tay anh bị cô đẩy ra, tay kia lại rất nhanh vươn đến, nắm nhẹ cằm của cô lại buông ra, “Á, à, sao thế, sao lại sợ nhột như vậy.”
Cô nghiến răng nghiến lợi, giọng hổn hển: “Lâm Tử Diễn, anh lưu manh.”
“Này, sao lại nói anh lưu manh, anh đang dạy dỗ em, có biết không, vợ không dạy, chồng không có tư cách, ai bảo hôm nay em gạt anh, anh là người em có thể lừa sao, anh là chồng em đó nha.”
Dù sao cô cũng không phản bác, chỉ đơn giản mím miệng, dùng ánh mắt muốn giết chết anh, trước kia sao cô không phát hiện anh lắm mồm như thế, từ sau khi ở bên cạnh anh, cô càng ngày càng không thể nói lại anh.
Được rồi, cứ liên tục cãi qua cãi lại không phải là biện pháp, dù sao cũng chỉ là anh nói nhăng nói cuội, vả lại đứng ở hành lang tối đen thế này cũng không có ý tứ, buổi tối cũng đã náo loạn một trận, cười một trận xong nên tinh thần bớt ủ rũ: “Em phải lên rồi, anh nhanh trở về đi.” Nói xong lướt qua anh: “Em đi lên.”
“Haiz, sao em có thể không quan tâm tới anh như vậy, hành lang tối đen, em để anh một mình ở đây, xảy ra chuyện ai tới cưới em?”
“Lâm Tử Diễn, một người đàn ông lớn như anh có thể xảy ra chuyện gì, mau đi về đi.” Nghe thấy anh thở dài một hơi, cũng không biết than thở cái gì, sau đó là tiếng bước chân đi xuống lầu, cô cố ý không quay đầu, nói xong trực tiếp đi lên lầu, khóe miệng khẽ nhếch, nở nụ cười.
Tới cửa ải gần cuối năm, trong công ty việc lớn việc nhỏ đều cố gắng hoàn thành, công việc một năm, rốt cục cũng tới thời gian nghỉ ngơi, phố xá đều được trang hoàng thật đẹp, không khí vui vẻ, người đi trên đường trong lòng cũng cảm thấy vui lây.
Trường học đã cho nghỉ, ba mẹ Nhất Hạnh cũng được về nhà, trong nhà trở nên náo nhiệt. Ngày mai tức là chủ nhật, lần trước lời mà Lâm Tử Diễn nói với cô nhưng thật ra không quên, cho nên lúc ăn cơm cô có nhắc lại với ba mẹ.
Ăn cơm xong, anh gọi vào điện thoại nhà Nhất Hạnh, ba của Nhất Hạnh là người nhận điện thoại, không biết nói cái gì, ba Nhất Hạnh vui vẻ cười ha ha một lúc, bỏ điện thoại xuống mới quay lại nói với mọi người: “Ngày mai chọn giờ, ăn cơm cùng với Tử Diễn, chọn một ngày định trước.”
Nhất Vận đã lâu không về nhà, cho nên vẫn không biết chuyện của Nhất Hạnh và Tử Diễn, nghe ông Tống nói như vậy, kêu lên: “Chị, rốt cục hai người cũng tu thành chính quả, nhưng mà chị à, thực là bội phục hai người quá đi, rõ ràng tốt đẹp như vậy, còn có tình cách chờ tới ba năm mới kết hôn.”
Nhất Hạnh đang uống nước, nghe Nhất Vận nói như vậy, lại thấy vẻ mặt em trai có vẻ rất trầm ngâm, bỗng nhiên quên mất muốn nói gì, cũng may là Nhất Vận không hỏi tiếp, cô tiếp tục uống nước, làm bộ không nghe thấy.
Buổi sáng thứ hai đi tới công ty, sửa sang lại một vài văn kiện quan trọng, hoàn thành nốt những công việc vụn vặt, buổi chiều có thể về nhà sớm, ngày mai công ty chính thức cho nghỉ đông.
Nghĩ buổi tối ăn cơm cùng với nhà họ Lâm, trong lòng không ngừng hồi hộp, được về nhà sớm, nhà mình cũng chỉ năm người, nhà họ Lâm cũng chỉ có Tử Diễn và bà nội, tổng cộng có bảy người, mà lại toàn là người quen, nhưng lúc ra khỏi công ty, cô vẫn rất lo lắng hồi hộp.
Đi tới một nhà hàng rất có tiếng trong nội thành, nhà hàng năm sao, toàn bộ nhà anh bố trí tới hơn năm mươi gian phòng, hành lang trải thảm đỏ, một bức vách lớn ở giữa đại sảnh làm trung gian, bố cục vách tường làm bằng me sứ, nửa trên màu men đỏ, bên dưới mang màu men trắng, đèn hướng dẫn kết thành chùm phía trên màu đỏ nhấp nháy, ngay cả ánh sáng và khí trời cũng nhuốm mày hồng đỏ.
Địa điểm anh ăn cơm là một phòng lầy hai, lúc nhà Nhất Hạnh tới, Tử Diễn và bà nội cũng đã tới và gọi món, cả bàn tràn đầy thức ăn, cho nên chỉ cần chờ mọi người tới đông đủ là có thể ăn.
/63
|