Vào phòng, Nhất Hạnh tự dưng lại tỏ ra rất khách sáo, cũng không ngẩng đầu nhìn anh, chỉ chào bà nội anh, rồi ngồi xuống phía bên phải anh, hai gò má hơi ửng hồng, nhìn anh qua khóe mắt, chỉ thấy anh nhếch khóe môi cười trộm, nhưng tư thái thì rất bình tĩnh chững chạc. Cô cũng không hiểu nổi mình, chỉ là bàn bạc tìm một ngày đính hôn, cũng không phải kết hôn, sao lại thấy bất an đến vậy.
Người phục vụ mặc một bộ sườn xám màu đỏ bưng thêm đồ ăn vào, là những món ăn đơn giảnh xanh mát, người nhà Nhất Hạnh nhìn món ăn thanh đạm hài lòng, hai vị cao tuổi không thích thức ăn dầu mỡ, không nghĩ rằng anh lại biết để ý như vậy.
Trong lúc ăn cơm cũng nói qua về chuyện đính hôn, trước tiên là hai người lớn nhất, hai bà lựa ngày, lựa tới lựa lui, cuối cùng chọn là vào cuối mùa xuân, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là ý kiến của hai đương sự, cho nên cuối cùng vẫn hỏi tới Nhất Hạnh và Tử Diễn, cũng sắp qua năm mới, mặc dù đính hôn vào cuối mùa xuân, nhưng mà tính toán thời gian thì làm sớm hơn cũng có thể.
Dù sao cũng khá là nhanh, cô đã sớm không có cảm giác, huống chi nếu cô có nói, cũng chỉ sợ là vô ích.
“Vậy là đầu xuân đi, cứ như vậy.” Anh đồng ý cực nhanh, căn bản cũng không thèm nhìn tới ngày lành tháng tốt, chỉ một mực gật đầu. Cũng không thèm hỏi lại cô một tiếng.
Sau hôm đó, bỗng nhiên cảm thấy rất lạ, dường như cái gì cũng biến đổi, ví dụ, mỗi khi rảnh rỗi, số lần gặp mặt ăn cơm cũng từ từ gia tăng, cũng không biết anh cũng là người biết để tâm như vậy, suy nghĩ đủ mọi lý do kéo dài thời gian đưa cô về nhà, khiến cô cứ phải nổi giận suốt.
Lúc cùng Nhất Vận đi dạo phố, tại một cửa hàng bách hóa bỗng gặp Hứa Diệc Dương, cô chỉ thản nhiên tiếp đón, gần đây tâm tình khá tốt, lại gần năm mới, mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ, mối quan hệ cũ đã mất đi, miệng vết lương kia cũng chậm rãi khép lại.
Ngày mai là đêm giao thừa, năm mới thoắt cái sắp đến, đi cùng ba mẹ mua sắm đồ tân niên, không khí ngày một lạnh, vì mang theo khá nhiều tiền, nên hành trình mua sắm cũng thật dài, ngón tay như muốn đông cứng.
Lúc về nhà thì nhận được điện thoại của anh: “Em đang làm gì?” Gần đây hơi kì quái, mỗi khi gọi điện thoại đến, mở miệng là anh lại hỏi cô đang làm gì, số lần hỏi khá nhiều, nhưng câu trả lời của cô ít biến đổi, ngủ, ăn cơm, lên mạng, phơi nắng.
“Ăn cơm xong thì tới đây.”
Đêm giap thừa muốn ăn bữa cơm đoàn viên, sau khi ăn cơm cô tính ở nhà coi tivi, ban đêm ra ngoài rất lạnh, với lại ra ngoài cũng không biết làm gì.
Cầm di động trên tay do dự, anh lại nói thêm một câu: “Em không đi được, anh tới đón em.”
Cô chần chờ trong chốc lát: “Để sau đi.”
Anh “Ừ” một tiếng, lại cằn nhằn liên miên một lát mới cúp máy.
Lên lầu, mẹ cô hỏi: “Vừa rồi tiểu Lâm gọi?”
Cô gật đầu, không ngờ mẹ lại nói: “Ăn cơm xong con với tiểu Lâm ra ngoài chơi đi, trong nhà cũng không có gì vui.” Câu nói thật kinh người, cô còn đang suy nghĩ có nên ra ngoài không, sao lại có người thay cô quyết định rồi.
Lúc ăn bữa cơm đoàn viên mém tí là nghẹn, một đám người lần lượt hỏi Nhất Hạnh có đi ra ngoài mới “tiểu Lâm” hay không, giọng điệu như thể cô không thể không đi ra ngoài, tới mức cô hoài nghi liệu Lâm Tử Diễn có phải là con của nhà họ Tống hay không.
Ăn cơm xong cũng không tha cho cô, bà nội lại lần thứ mấy hỏi cô khi nào Tử Diễn tới đón cô. Cô gần như muốn khóc, buổi chiều cô đã nói “Để sau đi.” Có lẽ anh đã sớm gạt ý tưởng đó khỏi đầu, nếu anh không đến, chẳng lẽ cô phải tự gọi điện thoại cho anh nói: “Chúng ta đi chơi đi.”, đánh chết cô cũng không làm như vậy.
Cũng may chỉ ngồi một lát, anh lại gọi vào di động của cô: “Em có phải ở nhà không.”
“Không.”
“Vậy em xuống dưới đi.”
“Ừ.” Cúp máy, rốt cục có thể không cần chống chọi với bom đạn oanh tạc, cô cầm di động và ví tiền ra khỏi nhà.
Bên ngoài gió thổi rất lớn, co ro rụt người vào trong quần áo, cuốn khăn quàng quanh cổ, cô đi vội về phía cửa khu chung cư.
Xe của anh dừng ngay lối vào khu chung cư, hai bên đường đèn sáng rõ, cách một quãng thật xa đã thấy được cô. Mặc một cái áo chẽn màu trắng ngà, trên chae6n là một đôi giày thấp màu đen, trên cổ còn quần một cái khăng quàng màu đậm, anh biết cô luôn sợ lạnh, mỗi khi mùa đông đến, vừa ra khỏi cửa đã hận không thể mang theo chăn cuộn lấy người. Cô đi chậm dọc theo con đừng, miệng phả ra làn hơi trắng, hai tay giấu chặt vào túi áo, chóp mũi đông lạnh, giống như người tuyết với cái mũi cà rốt.
Buổi chiều anh tới nhà bác, bác và dượng đều có việc đi ra ngoài, trong nhà chỉ có Hứa Diệc Dương. Vốn tính tới nói cho nhà bác biết chuyện đính hôn, thấy Hứa Diệc Dương, anh lại không nói ra được. Tuy chỉ là một câu nói ngắn ngủi, nhưng lại ngại cho quan hệ ba người bọn họ lúc này, lần đầu tiên anh biết được cảm giác muốn nói nhưng lại khó xử không nói được gì.
Hai người đàn ông, lại là anh em họ, từ nhỏ đến lớn, cùng học với nhau, cùng nhau gặp rắc rối, cùng nhau bị phạt, mọi chuyện tốt xấu gì đều trải qua cùng nhau. Tuy nói chuyện tình cảm không có gì gọi là có thứ tự đến trước đến sau hay ai sai ai đúng, nhưng trong lòng anh vẫn có chút bối rối khó xử.
Nhưng vẫn là Hứa Diệc Dương mở lời, hỏi anh ngày đính hôn cụ thể. Hai người nói chuyện phiếm một lát, anh mới lên xe về khu chung cư của cô.
Bởi vì buổi chiều gọi điện, thật ra anh không xác định được cô có muốn đi ra ngoài không, nhưng vẫn nhịn không được, cho nên hỏi lại một lần, không dự đoán được là cô đồng ý rất nhanh.
Mở cửa xe vào trong ngồi, nghe anh nói: “Buổi chiều anh tới nhà bác, thuận tiện nói chuyện chúng ta đính hôn.”
Trong xe mở đĩa nhạc, giai điệu lên xuống uyển chuyển, trầm bổng, cô gật đầu, nhìn qua anh, cười cười: “Ừ.”
Lại hỏi: “Đi đâu, trên đường nhất định là rất lạnh.”
Anh trầm tư một lát, hẹn cô đi ra ngoài thật ra chỉ muốn được gặp cô, rốt cuộc muốn đi đâu, làm cái gì, thật ra anh cũng không nghĩ tới.
“Đi coi phim đi.”
Tìm một chỗ dừng xe, mấy rạp chiếu phim chỉ còn toàn những bộ phim cũ, không gian bên trong lại lạnh toát, tối như mực, mà nhìn qua cũng chỉ có vài người, thật sự không có gì là thú vị, nên cả hai đi ra, hai người đi đọc theo ngã tư đường, tản bộ không có mục đích, đi một lát, cô cũng không lên tiếng gì.
Đón nhận ánh mắt tò mò của anh, cô càng nhe răng thêm.
Anh đi tới nắm tay cô, rất lạnh, hỏi: “Lạnh lắm à?”
Mặt của cô đã bị gió lạnh thổi tới đỏ âu, hít hít cái mũi, trong rất tội nghiệp: “Lạnh lắm.”
Anh đột nhiên kéo cô lại gần, ôm chặt vào lòng, trên mặt tản ra vẻ tươi cười: “A, khiến cho bà xã anh lạnh tới không được rồi, lạnh hỏng mất thì làm sao tìm được người thứ hai, hay chúng ta trở về đi?”
Quả thật đêm nay không nên ra ngoài, phim cũng không coi được, còn bị gió lạnh thổi lâu như vậy, cô cũng muốn về nhà lâu rồi, thật vất vả mới nghe anh nói trở về, tự nhiên liền gật đầu đáp ứng.
Ngồi ở trong xe, cô cũng không có nhìn kỹ bên ngoài, chờ đến lúc anh ngừng xe, mới phát hiện chỗ không đúng, mở cửa xe hỏi: “Lâm Tử Diễn, không phải anh nói về nhà à?”
“Thì là về nhà.”
“Đây không phải nhà của em, đây là nhà anh, anh dẫn em tới nhà anh thuê làm gì, anh mau đưa em về nhà.”
Trong mắt anh tràn đầy ý cười, nhẹ nhàng kéo tay cô, kéo cô ra khỏi xe: “Nhà của anh không phải nhà em sao, phân biệt như vậy làm gì?” Nói xong còn nhìn cô với biểu tình “em nói có phải hay không?”
“Không được, em muốn về.”
Cổ bỗng lành lạnh, không biết khi nào hạt tuyết lại đang rơi nhẹ, anh lại càng không buông tay: “Tuyết rơi rồi, lái xe ban đêm rất nguy hiểm, em cũng không lo lắng cho anh, một mình anh lái xe về có thể xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Để tự em về.” Lần trước ở nhà họ Lâm, tuy cuối cùng cũng không phát sinh chuyện gì, nhưng mà rốt cuộc cô cũng bối rối tới mức không dám gặp ai.
“Được rồi, em sợ cái gì, anh cũng không phải là sói, tuyết rơi rồi kìa, đứng lâu bị cảm, đi nhanh lên.”
Cô hoàn toàn không thể suy nghĩ nhiểu, không biết từ chối ra sao, kiên trì như thế nào, trên mặt truyền đến cảm giác lạnh lẽo, cuối cùng khẽ cắn môi: “Vậy khi nào anh đưa em về.”
Anh nhìn sắc trời: “Chờ tuyết ngừng rơi.” Lại nhanh chóng kéo tay cô: “Đi lên thôi.”
Cuối cùng vẫn là không cam lòng đi theo anh lên lầu, vào nhà anh thuê, đầu tiên là mở rèm phủ cửa sổ sát đất, đóng chặt cửa kiếng lại, ngồi ở trên sô pha nhìn bên ngoài cửa sổ, từng hạt tuyết nhỏ như trân châu rơi xuống không ngừng, càng lúc càng nhiều, từ hạt tuyết chậm rãi bay bay giữa không gian.
Thành phố này đã nhiều năm không có tuyết rơi, tuy ngạc nhiên nhưng trong lòng nghĩ tới cái câu “Chờ tuyết ngừng rơi đưa em về” của anh thì hi vọng tan thành mây khói, xem tình hình này, không thể một chốc nữa là tuyết ngừng rơi được, nếu quả thật tuyết không ngừng rơi, chẳng lẽ đêm nay cô phải ở lại nơi này.
Anh đi tới thư phòng tìm gì đó, cô ngồi lại ở ghế sô pha, mở vài kênh, phần lớn nội dung là tiệc mừng năm mới, phông nền chủ yếu là một màu đỏ mang không khí ăn mừng hoan hỉ, tiết mục ca hát vui nhọn, đài nào cũng tưng bừng chào đón năm mới.
Sau đó cô coi tới tiết mục tiểu phẩm, ngồi một mình cười thành tiếng, anh từ trong phòng đi ra, trong tay cầm theo vật gì đó, thấy cô ngồi ở trên sô pha cười vui vẻ, đi vào xem, hóa ra là tiểu phẩm hài, anh còn sợ cô chán, cho nên vào thư phòng tìm mấy đĩa phim người ta đưa anh trước đây.
Hiện tại xem ra cũng vô dụng, mấy cái đĩa trong tay bỏ xuống sô pha, ngồi xuống cạnh cô, cùng cô xem tivi. Trước kia mỗi đêm giao thừa, anh đều ở nhà họ Lâm cùng với bà nội, tiết mục tivi sau giao thừa anh cũng không xem. Nhà họ Lâm cũng chỉ có bà nội, anh và dì Ngô, chỉ ba người, nhà rộng như vậy, đẹp tới mức nào cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Tiếng cười của cô vang lên bên tai lúc này, khi thanh khi nặng, anh liếc nhìn vài lần lại đem tầm mắt thu hồi lại, sợ chính mình không nhịn được, cho tới nay đều bắt nạt cô, ngay cả bản thân cũng cảm thấy mình vô lại, thật ra một người rất cô quạnh, trăn trở thầm nghĩ cô có thể ở bên cạnh mình, cho dù chỉ được nhìn cô, lòng cũng thấy hân hoan.
Quảng cáo giữa giờ, cô mới quay đầu, nhìn một đống đĩa trên sô pha, rảnh tay nên gom lại gần, nhấc lên xem rồi hỏi: “Đây là anh mua?”
“Không phải, lão Thất mang cho.”
Người phục vụ mặc một bộ sườn xám màu đỏ bưng thêm đồ ăn vào, là những món ăn đơn giảnh xanh mát, người nhà Nhất Hạnh nhìn món ăn thanh đạm hài lòng, hai vị cao tuổi không thích thức ăn dầu mỡ, không nghĩ rằng anh lại biết để ý như vậy.
Trong lúc ăn cơm cũng nói qua về chuyện đính hôn, trước tiên là hai người lớn nhất, hai bà lựa ngày, lựa tới lựa lui, cuối cùng chọn là vào cuối mùa xuân, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là ý kiến của hai đương sự, cho nên cuối cùng vẫn hỏi tới Nhất Hạnh và Tử Diễn, cũng sắp qua năm mới, mặc dù đính hôn vào cuối mùa xuân, nhưng mà tính toán thời gian thì làm sớm hơn cũng có thể.
Dù sao cũng khá là nhanh, cô đã sớm không có cảm giác, huống chi nếu cô có nói, cũng chỉ sợ là vô ích.
“Vậy là đầu xuân đi, cứ như vậy.” Anh đồng ý cực nhanh, căn bản cũng không thèm nhìn tới ngày lành tháng tốt, chỉ một mực gật đầu. Cũng không thèm hỏi lại cô một tiếng.
Sau hôm đó, bỗng nhiên cảm thấy rất lạ, dường như cái gì cũng biến đổi, ví dụ, mỗi khi rảnh rỗi, số lần gặp mặt ăn cơm cũng từ từ gia tăng, cũng không biết anh cũng là người biết để tâm như vậy, suy nghĩ đủ mọi lý do kéo dài thời gian đưa cô về nhà, khiến cô cứ phải nổi giận suốt.
Lúc cùng Nhất Vận đi dạo phố, tại một cửa hàng bách hóa bỗng gặp Hứa Diệc Dương, cô chỉ thản nhiên tiếp đón, gần đây tâm tình khá tốt, lại gần năm mới, mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ, mối quan hệ cũ đã mất đi, miệng vết lương kia cũng chậm rãi khép lại.
Ngày mai là đêm giao thừa, năm mới thoắt cái sắp đến, đi cùng ba mẹ mua sắm đồ tân niên, không khí ngày một lạnh, vì mang theo khá nhiều tiền, nên hành trình mua sắm cũng thật dài, ngón tay như muốn đông cứng.
Lúc về nhà thì nhận được điện thoại của anh: “Em đang làm gì?” Gần đây hơi kì quái, mỗi khi gọi điện thoại đến, mở miệng là anh lại hỏi cô đang làm gì, số lần hỏi khá nhiều, nhưng câu trả lời của cô ít biến đổi, ngủ, ăn cơm, lên mạng, phơi nắng.
“Ăn cơm xong thì tới đây.”
Đêm giap thừa muốn ăn bữa cơm đoàn viên, sau khi ăn cơm cô tính ở nhà coi tivi, ban đêm ra ngoài rất lạnh, với lại ra ngoài cũng không biết làm gì.
Cầm di động trên tay do dự, anh lại nói thêm một câu: “Em không đi được, anh tới đón em.”
Cô chần chờ trong chốc lát: “Để sau đi.”
Anh “Ừ” một tiếng, lại cằn nhằn liên miên một lát mới cúp máy.
Lên lầu, mẹ cô hỏi: “Vừa rồi tiểu Lâm gọi?”
Cô gật đầu, không ngờ mẹ lại nói: “Ăn cơm xong con với tiểu Lâm ra ngoài chơi đi, trong nhà cũng không có gì vui.” Câu nói thật kinh người, cô còn đang suy nghĩ có nên ra ngoài không, sao lại có người thay cô quyết định rồi.
Lúc ăn bữa cơm đoàn viên mém tí là nghẹn, một đám người lần lượt hỏi Nhất Hạnh có đi ra ngoài mới “tiểu Lâm” hay không, giọng điệu như thể cô không thể không đi ra ngoài, tới mức cô hoài nghi liệu Lâm Tử Diễn có phải là con của nhà họ Tống hay không.
Ăn cơm xong cũng không tha cho cô, bà nội lại lần thứ mấy hỏi cô khi nào Tử Diễn tới đón cô. Cô gần như muốn khóc, buổi chiều cô đã nói “Để sau đi.” Có lẽ anh đã sớm gạt ý tưởng đó khỏi đầu, nếu anh không đến, chẳng lẽ cô phải tự gọi điện thoại cho anh nói: “Chúng ta đi chơi đi.”, đánh chết cô cũng không làm như vậy.
Cũng may chỉ ngồi một lát, anh lại gọi vào di động của cô: “Em có phải ở nhà không.”
“Không.”
“Vậy em xuống dưới đi.”
“Ừ.” Cúp máy, rốt cục có thể không cần chống chọi với bom đạn oanh tạc, cô cầm di động và ví tiền ra khỏi nhà.
Bên ngoài gió thổi rất lớn, co ro rụt người vào trong quần áo, cuốn khăn quàng quanh cổ, cô đi vội về phía cửa khu chung cư.
Xe của anh dừng ngay lối vào khu chung cư, hai bên đường đèn sáng rõ, cách một quãng thật xa đã thấy được cô. Mặc một cái áo chẽn màu trắng ngà, trên chae6n là một đôi giày thấp màu đen, trên cổ còn quần một cái khăng quàng màu đậm, anh biết cô luôn sợ lạnh, mỗi khi mùa đông đến, vừa ra khỏi cửa đã hận không thể mang theo chăn cuộn lấy người. Cô đi chậm dọc theo con đừng, miệng phả ra làn hơi trắng, hai tay giấu chặt vào túi áo, chóp mũi đông lạnh, giống như người tuyết với cái mũi cà rốt.
Buổi chiều anh tới nhà bác, bác và dượng đều có việc đi ra ngoài, trong nhà chỉ có Hứa Diệc Dương. Vốn tính tới nói cho nhà bác biết chuyện đính hôn, thấy Hứa Diệc Dương, anh lại không nói ra được. Tuy chỉ là một câu nói ngắn ngủi, nhưng lại ngại cho quan hệ ba người bọn họ lúc này, lần đầu tiên anh biết được cảm giác muốn nói nhưng lại khó xử không nói được gì.
Hai người đàn ông, lại là anh em họ, từ nhỏ đến lớn, cùng học với nhau, cùng nhau gặp rắc rối, cùng nhau bị phạt, mọi chuyện tốt xấu gì đều trải qua cùng nhau. Tuy nói chuyện tình cảm không có gì gọi là có thứ tự đến trước đến sau hay ai sai ai đúng, nhưng trong lòng anh vẫn có chút bối rối khó xử.
Nhưng vẫn là Hứa Diệc Dương mở lời, hỏi anh ngày đính hôn cụ thể. Hai người nói chuyện phiếm một lát, anh mới lên xe về khu chung cư của cô.
Bởi vì buổi chiều gọi điện, thật ra anh không xác định được cô có muốn đi ra ngoài không, nhưng vẫn nhịn không được, cho nên hỏi lại một lần, không dự đoán được là cô đồng ý rất nhanh.
Mở cửa xe vào trong ngồi, nghe anh nói: “Buổi chiều anh tới nhà bác, thuận tiện nói chuyện chúng ta đính hôn.”
Trong xe mở đĩa nhạc, giai điệu lên xuống uyển chuyển, trầm bổng, cô gật đầu, nhìn qua anh, cười cười: “Ừ.”
Lại hỏi: “Đi đâu, trên đường nhất định là rất lạnh.”
Anh trầm tư một lát, hẹn cô đi ra ngoài thật ra chỉ muốn được gặp cô, rốt cuộc muốn đi đâu, làm cái gì, thật ra anh cũng không nghĩ tới.
“Đi coi phim đi.”
Tìm một chỗ dừng xe, mấy rạp chiếu phim chỉ còn toàn những bộ phim cũ, không gian bên trong lại lạnh toát, tối như mực, mà nhìn qua cũng chỉ có vài người, thật sự không có gì là thú vị, nên cả hai đi ra, hai người đi đọc theo ngã tư đường, tản bộ không có mục đích, đi một lát, cô cũng không lên tiếng gì.
Đón nhận ánh mắt tò mò của anh, cô càng nhe răng thêm.
Anh đi tới nắm tay cô, rất lạnh, hỏi: “Lạnh lắm à?”
Mặt của cô đã bị gió lạnh thổi tới đỏ âu, hít hít cái mũi, trong rất tội nghiệp: “Lạnh lắm.”
Anh đột nhiên kéo cô lại gần, ôm chặt vào lòng, trên mặt tản ra vẻ tươi cười: “A, khiến cho bà xã anh lạnh tới không được rồi, lạnh hỏng mất thì làm sao tìm được người thứ hai, hay chúng ta trở về đi?”
Quả thật đêm nay không nên ra ngoài, phim cũng không coi được, còn bị gió lạnh thổi lâu như vậy, cô cũng muốn về nhà lâu rồi, thật vất vả mới nghe anh nói trở về, tự nhiên liền gật đầu đáp ứng.
Ngồi ở trong xe, cô cũng không có nhìn kỹ bên ngoài, chờ đến lúc anh ngừng xe, mới phát hiện chỗ không đúng, mở cửa xe hỏi: “Lâm Tử Diễn, không phải anh nói về nhà à?”
“Thì là về nhà.”
“Đây không phải nhà của em, đây là nhà anh, anh dẫn em tới nhà anh thuê làm gì, anh mau đưa em về nhà.”
Trong mắt anh tràn đầy ý cười, nhẹ nhàng kéo tay cô, kéo cô ra khỏi xe: “Nhà của anh không phải nhà em sao, phân biệt như vậy làm gì?” Nói xong còn nhìn cô với biểu tình “em nói có phải hay không?”
“Không được, em muốn về.”
Cổ bỗng lành lạnh, không biết khi nào hạt tuyết lại đang rơi nhẹ, anh lại càng không buông tay: “Tuyết rơi rồi, lái xe ban đêm rất nguy hiểm, em cũng không lo lắng cho anh, một mình anh lái xe về có thể xảy ra chuyện gì thì sao?”
“Để tự em về.” Lần trước ở nhà họ Lâm, tuy cuối cùng cũng không phát sinh chuyện gì, nhưng mà rốt cuộc cô cũng bối rối tới mức không dám gặp ai.
“Được rồi, em sợ cái gì, anh cũng không phải là sói, tuyết rơi rồi kìa, đứng lâu bị cảm, đi nhanh lên.”
Cô hoàn toàn không thể suy nghĩ nhiểu, không biết từ chối ra sao, kiên trì như thế nào, trên mặt truyền đến cảm giác lạnh lẽo, cuối cùng khẽ cắn môi: “Vậy khi nào anh đưa em về.”
Anh nhìn sắc trời: “Chờ tuyết ngừng rơi.” Lại nhanh chóng kéo tay cô: “Đi lên thôi.”
Cuối cùng vẫn là không cam lòng đi theo anh lên lầu, vào nhà anh thuê, đầu tiên là mở rèm phủ cửa sổ sát đất, đóng chặt cửa kiếng lại, ngồi ở trên sô pha nhìn bên ngoài cửa sổ, từng hạt tuyết nhỏ như trân châu rơi xuống không ngừng, càng lúc càng nhiều, từ hạt tuyết chậm rãi bay bay giữa không gian.
Thành phố này đã nhiều năm không có tuyết rơi, tuy ngạc nhiên nhưng trong lòng nghĩ tới cái câu “Chờ tuyết ngừng rơi đưa em về” của anh thì hi vọng tan thành mây khói, xem tình hình này, không thể một chốc nữa là tuyết ngừng rơi được, nếu quả thật tuyết không ngừng rơi, chẳng lẽ đêm nay cô phải ở lại nơi này.
Anh đi tới thư phòng tìm gì đó, cô ngồi lại ở ghế sô pha, mở vài kênh, phần lớn nội dung là tiệc mừng năm mới, phông nền chủ yếu là một màu đỏ mang không khí ăn mừng hoan hỉ, tiết mục ca hát vui nhọn, đài nào cũng tưng bừng chào đón năm mới.
Sau đó cô coi tới tiết mục tiểu phẩm, ngồi một mình cười thành tiếng, anh từ trong phòng đi ra, trong tay cầm theo vật gì đó, thấy cô ngồi ở trên sô pha cười vui vẻ, đi vào xem, hóa ra là tiểu phẩm hài, anh còn sợ cô chán, cho nên vào thư phòng tìm mấy đĩa phim người ta đưa anh trước đây.
Hiện tại xem ra cũng vô dụng, mấy cái đĩa trong tay bỏ xuống sô pha, ngồi xuống cạnh cô, cùng cô xem tivi. Trước kia mỗi đêm giao thừa, anh đều ở nhà họ Lâm cùng với bà nội, tiết mục tivi sau giao thừa anh cũng không xem. Nhà họ Lâm cũng chỉ có bà nội, anh và dì Ngô, chỉ ba người, nhà rộng như vậy, đẹp tới mức nào cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Tiếng cười của cô vang lên bên tai lúc này, khi thanh khi nặng, anh liếc nhìn vài lần lại đem tầm mắt thu hồi lại, sợ chính mình không nhịn được, cho tới nay đều bắt nạt cô, ngay cả bản thân cũng cảm thấy mình vô lại, thật ra một người rất cô quạnh, trăn trở thầm nghĩ cô có thể ở bên cạnh mình, cho dù chỉ được nhìn cô, lòng cũng thấy hân hoan.
Quảng cáo giữa giờ, cô mới quay đầu, nhìn một đống đĩa trên sô pha, rảnh tay nên gom lại gần, nhấc lên xem rồi hỏi: “Đây là anh mua?”
“Không phải, lão Thất mang cho.”
/63
|