Dự định ban đầu của Lucien là dùng khúc giao hưởng Định Mệnh phiên bản dương cầm kích phát cảm hứng của Victor, thậm chí để ông ấy trực tiếp bổ sung hoàn chỉnh giai điệu, hoàn thiện chi tiết xong thì soạn lại thành khúc nhạc giao hưởng. Như vậy sự kinh ngạc mà bản thân tạo ra chỉ giới hạn lại trong phạm vi số ít mấy người Victor, Lotter, Lane…, sẽ không bị đa số mọi người biết đến, khiến bản thân trở thành quái thái trong mắt bọn họ, từ đó gây ra sự chú ý của người khác. Suy cho cùng học nhạc mới chưa đến hai tháng mà có thể viết ra được nhạc khúc như vậy thì quả là có một không hai trong “lịch sử âm nhạc đại lục” mà Lucien từng xem qua.
Nhưng đến lúc này, Lucien đã không có cách nào thoái thác nên đành đồng ý mà không hề do dự: “Vâng, ngài Victor.”
Đúng như những gì Victor nói trước đó, thiên tài không cần lý do, hơn nữa trong việc này người khác cùng lắm là nghi ngờ bản thân sao chép chứ căn bản sẽ không nghĩ đến thân phận ma pháp sư của mình, hoặc là sẽ liên hệ bản thân mình với ma quỷ, ác ma…, bởi vì đó hầu như là hai việc hoàn toàn trái ngược.
Trong nhiều điển tịch tôn giáo ở thư viện âm nhạc đều hình dung âm nhạc là của cải quý báu mà Thần Chân Lý ban cho nhân loại, là vũ khí dùng để khích lệ mọi người tiến lên phía trước khi gặp khó khăn. Hơn nữa chỉ từng nghe ma pháp sư, ma quỷ “ban cho” mọi người sức mạnh lớn mạnh, giọng hát đẹp, kỹ xảo đàn tấu thành thạo chứ chưa từng có việc trực tiếp cho con người tài hoa âm nhạc để soạn ra nhạc khúc, đặc biệt khúc nhạc đó còn mang theo năng lượng tích cực kích động lòng người chiến đấu với khó khăn, chiến đấu với bóng tối.
Đồng thời Lucien thông qua việc đọc các du ký, điển tịch tôn giáo trong thời gian này kết hợp với việc tiếp xúc cùng Lotter, Phyllis, Herodotus đã mang máng phát hiện ra giáo hội và quý tộc có một lớp ngăn cách. Tuy mấy người Lotter vẫn thành kính, tràn đầy sự kính sợ đối với Thần Chân Lý, nhưng trong lời nói vô ý thường sẽ xuất hiện ý kiểu như “việc của tôn giáo thuộc về thần, việc của quý tộc thuộc về quốc vương”, ở Arthaud nơi có thần quyền lớn mạnh đã là như vậy thì các quốc gia khác sẽ thế nào?
Do đó Lucien phán đoán, giáo hội trong trường hợp không có chứng cứ thì không thể cứ nhìn thấy một người có địa vị sẽ lập tức thi triển thần thuật kiểm tra, đặc biệt là Hiệp Hội Âm Nhạc có quan hệ mật thiết với quý tộc và giáo hội.
Một điều duy nhất cần lo lắng đó là sau này khi được mời diễn, tham gia yến tiệc nếu gặp phải tình huống có nhân vật quan trọng đến, để phòng tránh thích khách thì khó tránh sẽ bị kiểm tra.
Nhưng nếu trước lúc đó đã là nhạc sĩ rất có thân phận, địa vị, danh tiếng thì việc phải kiểm tra đó chắc chắn sẽ trở thành hình thức bên ngoài, chỉ làm một cách hời hợt, rất dễ ứng phó. Dĩ nhiên nếu thực lực của bản thân nhân vật quan trọng đó rất lớn mạnh thì việc kiểm tra đó cũng sẽ rất đơn giản, thậm chí là không có.
Lane cầm lấy bút lông và một xấp giấy trắng từ trên bàn sách, đi đến trước mặt đàn dương cầm đưa cho Lucien.
Đặt giấy trắng trên giá nhạc phổ, Lucien cầm lấy bút lông vừa muốn viết thì bỗng nhiên hắt hơi liền mấy cái, thân thể yếu ớt cảm nhận được một luồng khí lạnh nên bất giác run rẩy, nước mưa trên đầu tóc xuôi theo động tác hắt hơi bắn tung tóe lên giấy, từng giọt nước lan ra.
Victor lúc này mới chú ý đến tình trạng của Lucien, khắp người đều ướt đẫm: “Lucien, cậu không che dù à?” Phyllis mặt hơi ửng đỏ, bởi vì áo ngắn bằng vải lanh của Lucien dính chặt vào trên thân thể, phô bày ra thân hình gầy còm nhưng khỏe đẹp do được rèn luyện trong mấy tháng gần đây của hắn.
“Có che nhưng mưa bên ngoài rất lớn, tôi lại chạy qua đây nữa.” Lucien không nói ra chuyện bản thân là dầm mưa chạy qua.
Victor lộ ra vẻ mừng vui và cảm động: “Lucien, trong phòng nghỉ của ta có mấy bộ y phục, chiều cao, cân nặng của cậu và ta cũng xấp xỉ, nhanh đi thay đi, xem ra cậu sắp bị ốm rồi.”
“Nhanh đi đi, Lucien, việc viết nhạc khúc cứ giao cho ta, ta thử xem bản thân có thể viết lại hoàn chỉnh hay không.” Lane cũng thúc giục Lucien, đón lấy cây bút lông từ trong tay hắn.
Trong động tác này, ngón tay của Lucien và Lane có tiếp xúc thoáng qua, Lucien phát hiện có chút gì đó kỳ lạ, nhiệt độ cơ thể của Lane lại còn lạnh hơn của một tên toàn thân ướt đẫm như hắn, giống như thể chất có chút hơi đặc biệt?
---
Ở căn phòng khác trong phòng nghỉ, Lucien lau khô tóc và cơ thể, sau khi thay chiếc áo lót màu trắng, áo khoác lễ phục màu đen, mặc cái quần ống hẹp màu đen và mang giày da của Victor, hắn lập tức có một cảm giác khô ráo sạch sẽ.
Sau đó Lucien nhìn vào gương chỉnh lại y phục, bất ngờ phát hiện bản thân là lần đầu tiên mặc một bộ lễ phục, tuy chiều cao bình thường nhưng tóc đen mắt đen, có mấy phần cảm giác khôi ngô thanh tú, nhưng không phải cảm giác nhu nhược đó mà là vẻ khôi ngô bình thản trầm ổn.
Lucien mở cửa phòng bước ra, Lane đang ghi chép lại bản nhạc nên đắm chìm trong âm nhạc, không có bất kỳ phản ứng gì. Còn Victor thì quay người lại nhìn Lucien từ đầu đến chân, gật gật đầu một cách hài lòng: “Được lắm, đúng là một chàng trai anh tuấn.”
Nhìn thấy Lucien như vậy, một chút nghi ngờ còn sót lại trong lòng Phyllis, Lotter và Herodotus cũng hoàn toàn biến mất.
Dùng tướng mạo để phán đoán người khác không phải là đặc quyền của người dân trái đất.
“Lucien, qua đây xem thử nhạc khúc ngài Lane viết trước đó có đúng hay không.” Victor gọi Lucien qua.
Khi Lucien đi ngang qua Lotter, hắn dùng nụ cười rất quý tộc, rất chuẩn mực, rất lễ nghĩa nói nhỏ: “Lucien, hi vọng sau này có thể thường xuyên cùng thảo luận âm nhạc với anh.”
“Được thôi.” Lucien cũng trả lời một cách lễ độ.
Phyllis nghe thấy đối thoại của hai người, hàm răng trắng bóc cắn nhẹ đôi môi đầy đặn, mang theo chút ửng đỏ nói thấp giọng: “Lucien, tôi xin lỗi anh về thành kiến trước đây, hi vọng sau này có thể hòa hợp với anh, cùng thảo luận âm nhạc.”
Tuy biểu hiện không chịu từ bỏ và nhạc khúc rung động lòng người của Lucien hôm nay làm chấn động sâu sắc tâm hồn của Phyllis, nhưng chưa đến mức khiến cô ta thích, vẻ ửng đỏ trên mặt cô ta đa phần là một loại cảm xúc e lệ rụt rè và do dự không quyết.
Chỉ có Herodotus với tâm trạng phức tạp đứng ở một bên, đầu cúi thấp, nhìn mũi chân mà không nói gì.
Sau khi chấp nhận lời xin lỗi của Phyllis, Lucien đi đến bên mép cây dương cầm và thảo luận các vấn đề của nhạc khúc với Lane và Victor.
----
Ba giờ chiều, Phyllis nhìn xuyên qua màn mưa đã nhỏ hơn rất nhiều, từ cửa sổ nhìn thấy xe ngựa của nam tước Othello chạy vào hiệp hội.
Victor vừa ra hiệu Lucien sắp xếp lại xấp nhạc phổ, vừa nói rất vui vẻ: “Thực ra phần giai điệu mà cậu chưa thể soạn ra thì trong lúc diễn tấu đầy cảm xúc vừa nãy đã thể hiện ra gần hết rồi, do đó ta mới có thể bổ sung một phần lớn nhanh như vậy. Xem ra âm nhạc thật sự cần sự cộng hưởng của tâm trạng, mà sự thành kính và cảm ơn chính là một loại trong đó. Vì vậy nhạc khúc có chủ đề tôn giáo luôn rung động lòng người hơn so với nhạc khúc đơn thuần chỉ biểu hiện sự đẹp đẽ của âm nhạc.”
“Được rồi, tuy nhạc khúc này vẫn còn một phần chưa hoàn thiện, nhưng chỉ là một số vấn đề về mặt chi tiết nên có thể đem đến hiệp hội đăng ký rồi. Còn chỗ chủ tịch Othello, ta nghĩ ông ta không thể từ chối nhạc khúc hay như vậy đâu, tin rằng công chúa điện hạ cũng sẽ không để ý việc thay đổi danh sách nhạc khúc.”
Khúc đàn tấu vừa nãy của Lucien trong lúc tâm trạng xúc động phẫn nộ, không cam tâm đã bùng phát ra cảm xúc mà bản thân vẫn luôn đè nén trong lòng, đem tất cả sự nhung nhớ đối với người thân, sự đau khổ đối với tất cả quá khứ đã mất, những thất bại gặp phải và sự kháng cự với khó khăn cùng với những suy nghĩ không muốn từ bỏ, sẽ không từ bỏ hòa vào trong việc đàn tấu dương cầm. Nếu không phải do phần giai điệu cố ý để cho không hoàn thiện đó hắn chưa luyện tập qua thì sợ rằng Lucien sẽ đàn ra hết một hơi với vẻ thích thú tràn trề. Dù như vậy thì rất nhiều giai điệu cũng sẽ sản sinh một cách tự nhiên dưới đôi bàn tay, chúng không đủ tinh tế, không đủ hoàn thiện nhưng cũng đủ lấp đầy cảm hứng của Victor rồi.
Dưới sự hướng dẫn của Victor, Lucien theo ông ấy đến một căn phòng ở lầu ba, bên trong có một tiên sinh già đeo kính, đầu tóc bạc phơ đang ngồi. Ông ấy dùng đôi mắt màu xám nhạt nhìn Victor và Lucien một cái rồi nói một cách bình thường: “Victor, anh đã hoàn thành khúc nhạc giao hưởng của anh rồi à?”
“Joseph, không phải tôi, là cậu học trò này của tôi Lucien, cậu ta đã viết ra một tác phẩm xuất sắc nên tôi dẫn cậu ta đến đăng ký.” Sau khi Victor trả lời thì giới thiệu cho Lucien: “Vị này là ngài Joseph, là một nhà bình luận âm nhạc có thâm niên, đã nghe qua đại đa số các nhạc khúc bao gồm cả âm nhạc tinh linh, đồng thời cũng là một mục sư kiến tập. Ông ấy sẽ giám định sơ bộ nhạc khúc của cậu có phải là sao chép không, sau đó dùng sức mạnh của Chúa để lại ấn ký của thời gian ở trên đó, sau này giai điệu tương tự xuất hiện sau thời gian này thì sẽ đều bị xem là sao chép tác phẩm của cậu.”
Joseph nhìn Lucien rất lạ mặt, nói với vẻ nghi hoặc: “Theo anh học nhạc bao lâu rồi? Có thể viết ra tác phẩm nhanh như vậy thì thiên phú rất không tồi đó.” Sau đó ông ta nhận lấy nhạc phổ, đẩy đẩy kính, xem một cách chăm chú.
“Cái đó, ba tháng.” Victor quẹt mồ hôi lạnh, tính luôn cả thời gian mà Lucien bắt đầu học chữ và tính tròn số lên.
Joseph “á” một tiếng, ngẩng đầu lên từ trong nhạc phổ: “Ba tháng?” Sau đó không dám tin lại vội vã vùi đầu xem nhạc phổ, mang theo thái độ vừa buồn cười vừa tức giận, Victor anh đang đùa tôi đấy à?
Victor không trả lời, chỉ đợi ở bên cạnh với một nụ cười, chờ ông ta xem xong.
Nụ cười trên mặt Joseph từ từ biến mất, dần dần trở nên trịnh trọng, sau đó gõ phách rồi ngân lên giai điệu mà không phát ra tiếng.
Biểu cảm của ông ta nhanh chóng trở nên phong phú, giống như chìm đắm trong thế giới âm nhạc, thậm chí tay còn không nhịn được mà nắm chặt, buông lỏng, múa may, co giật, giống như một nhà chỉ huy với phong cách mạnh mẽ vậy.
Bản thân ngân nga nhanh hơn rất nhiều so với diễn tấu chính thức, hơn mười phút sau, Joseph thở dài một hơi mang theo vẻ mừng vui thanh thản và vẻ hưng phấn như được cổ vũ, nói với Victor: “Đúng là một tác phẩm vĩ đại, khiến ta nhớ đến cuộc chiến đấu ở Hắc Ám Sơn Mạch, trợ giúp Kỵ Sĩ Đoàn chống lại sinh vật hắc ám, sinh vật tà ác hồi xưa, vào lúc vô cùng nguy hiểm đó, nếu bọn ta không nghĩ đến sự giáo huấn của Chúa mà từ bỏ bản thân trong bước đường cùng thì Victor anh sẽ không quen ta được rồi. Đây là một nhạc khúc vĩ đại, đối diện với tà ác không bao giờ thỏa hiệp và từ bỏ.”
“Chờ đã, anh nói là học trò của anh viết?” Joseph nhớ lại cuộc đối thoại vừa nãy, liền đứng bật dậy, mắt kính trượt xuống từ sống mũi, rớt lên bàn sách phát ra âm thanh vỡ vụn rất vang: “Cậu ta mới học nhạc ba tháng?!”
Biểu cảm của ông ấy kinh ngạc đến mức có hơi méo mó.
“Như anh thấy đó.” Victor kể lại những việc trải qua trong cuộc đời của Lucien dựa theo hiểu biết của bản thân, cuối cùng cũng khiến Joseph miễn cưỡng chấp nhận. Ông ta cầm kính lên, vung vẩy rồi nói: “Được rồi, sự xuất hiện của thiên tài luôn là để đánh vỡ những thường thức, lòng tin và mắt kính của chúng ta, chí ít thì ta cho rằng không phải sao chép, ngoài việc không có giai điệu của nhạc khúc nào giống với nó ra thì nó phù hợp với sự kiên định cố chấp và tinh thần phấn đấu mà cậu Lucien thể hiện ra.”
“Tuy nhiên, muốn để người khác không nghi ngờ chất vấn cậu thì Lucien cậu cứ cách một đến hai năm cần phải đưa ra một nhạc khúc không thua kém tác phẩm này bao nhiêu, còn bình thường cũng phải biểu hiện ra tài hoa phù hợp với thiên tài của cậu.” Do có kinh nghiệm của bản thân trước đó nên Joseph, người rất thích nhạc khúc này, cảm thấy sẽ không có tác phẩm âm nhạc nào hay hơn nó nữa rồi.
“Sau một hai năm, mình chắc là không ở nơi này nữa rồi, xem ra không cần chép bao nhiêu…” Lucien nhìn Joseph thi triển thần thuật sao chép nhạc phổ và đóng ấn ký thời gian.
Sau khi Joseph làm xong thì tùy tiện hỏi một câu: “Có tên nhạc khúc không? Hiện giờ đang thịnh hành việc đặt một cái tên cho nhạc khúc của chính mình.”
“Cứ gọi là Định Mệnh đi.”
...
Sau khi đăng ký xong, bỏ lại Joseph vẫn đang nhìn nhạc phổ với vẻ tán thưởng, Victor lại dẫn Lucien đến bên ngoài văn phòng của chủ tịch Othello.
“Có lẽ chút nữa biểu cảm của Othello sẽ không tốt hơn bao nhiêu so với Joseph.”
Lúc gõ cửa, Victor bỗng nhiên cười lên, mang theo sự nhẹ nhõm và hài hước mà mấy tháng trước chưa từng có.
Nhưng đến lúc này, Lucien đã không có cách nào thoái thác nên đành đồng ý mà không hề do dự: “Vâng, ngài Victor.”
Đúng như những gì Victor nói trước đó, thiên tài không cần lý do, hơn nữa trong việc này người khác cùng lắm là nghi ngờ bản thân sao chép chứ căn bản sẽ không nghĩ đến thân phận ma pháp sư của mình, hoặc là sẽ liên hệ bản thân mình với ma quỷ, ác ma…, bởi vì đó hầu như là hai việc hoàn toàn trái ngược.
Trong nhiều điển tịch tôn giáo ở thư viện âm nhạc đều hình dung âm nhạc là của cải quý báu mà Thần Chân Lý ban cho nhân loại, là vũ khí dùng để khích lệ mọi người tiến lên phía trước khi gặp khó khăn. Hơn nữa chỉ từng nghe ma pháp sư, ma quỷ “ban cho” mọi người sức mạnh lớn mạnh, giọng hát đẹp, kỹ xảo đàn tấu thành thạo chứ chưa từng có việc trực tiếp cho con người tài hoa âm nhạc để soạn ra nhạc khúc, đặc biệt khúc nhạc đó còn mang theo năng lượng tích cực kích động lòng người chiến đấu với khó khăn, chiến đấu với bóng tối.
Đồng thời Lucien thông qua việc đọc các du ký, điển tịch tôn giáo trong thời gian này kết hợp với việc tiếp xúc cùng Lotter, Phyllis, Herodotus đã mang máng phát hiện ra giáo hội và quý tộc có một lớp ngăn cách. Tuy mấy người Lotter vẫn thành kính, tràn đầy sự kính sợ đối với Thần Chân Lý, nhưng trong lời nói vô ý thường sẽ xuất hiện ý kiểu như “việc của tôn giáo thuộc về thần, việc của quý tộc thuộc về quốc vương”, ở Arthaud nơi có thần quyền lớn mạnh đã là như vậy thì các quốc gia khác sẽ thế nào?
Do đó Lucien phán đoán, giáo hội trong trường hợp không có chứng cứ thì không thể cứ nhìn thấy một người có địa vị sẽ lập tức thi triển thần thuật kiểm tra, đặc biệt là Hiệp Hội Âm Nhạc có quan hệ mật thiết với quý tộc và giáo hội.
Một điều duy nhất cần lo lắng đó là sau này khi được mời diễn, tham gia yến tiệc nếu gặp phải tình huống có nhân vật quan trọng đến, để phòng tránh thích khách thì khó tránh sẽ bị kiểm tra.
Nhưng nếu trước lúc đó đã là nhạc sĩ rất có thân phận, địa vị, danh tiếng thì việc phải kiểm tra đó chắc chắn sẽ trở thành hình thức bên ngoài, chỉ làm một cách hời hợt, rất dễ ứng phó. Dĩ nhiên nếu thực lực của bản thân nhân vật quan trọng đó rất lớn mạnh thì việc kiểm tra đó cũng sẽ rất đơn giản, thậm chí là không có.
Lane cầm lấy bút lông và một xấp giấy trắng từ trên bàn sách, đi đến trước mặt đàn dương cầm đưa cho Lucien.
Đặt giấy trắng trên giá nhạc phổ, Lucien cầm lấy bút lông vừa muốn viết thì bỗng nhiên hắt hơi liền mấy cái, thân thể yếu ớt cảm nhận được một luồng khí lạnh nên bất giác run rẩy, nước mưa trên đầu tóc xuôi theo động tác hắt hơi bắn tung tóe lên giấy, từng giọt nước lan ra.
Victor lúc này mới chú ý đến tình trạng của Lucien, khắp người đều ướt đẫm: “Lucien, cậu không che dù à?” Phyllis mặt hơi ửng đỏ, bởi vì áo ngắn bằng vải lanh của Lucien dính chặt vào trên thân thể, phô bày ra thân hình gầy còm nhưng khỏe đẹp do được rèn luyện trong mấy tháng gần đây của hắn.
“Có che nhưng mưa bên ngoài rất lớn, tôi lại chạy qua đây nữa.” Lucien không nói ra chuyện bản thân là dầm mưa chạy qua.
Victor lộ ra vẻ mừng vui và cảm động: “Lucien, trong phòng nghỉ của ta có mấy bộ y phục, chiều cao, cân nặng của cậu và ta cũng xấp xỉ, nhanh đi thay đi, xem ra cậu sắp bị ốm rồi.”
“Nhanh đi đi, Lucien, việc viết nhạc khúc cứ giao cho ta, ta thử xem bản thân có thể viết lại hoàn chỉnh hay không.” Lane cũng thúc giục Lucien, đón lấy cây bút lông từ trong tay hắn.
Trong động tác này, ngón tay của Lucien và Lane có tiếp xúc thoáng qua, Lucien phát hiện có chút gì đó kỳ lạ, nhiệt độ cơ thể của Lane lại còn lạnh hơn của một tên toàn thân ướt đẫm như hắn, giống như thể chất có chút hơi đặc biệt?
---
Ở căn phòng khác trong phòng nghỉ, Lucien lau khô tóc và cơ thể, sau khi thay chiếc áo lót màu trắng, áo khoác lễ phục màu đen, mặc cái quần ống hẹp màu đen và mang giày da của Victor, hắn lập tức có một cảm giác khô ráo sạch sẽ.
Sau đó Lucien nhìn vào gương chỉnh lại y phục, bất ngờ phát hiện bản thân là lần đầu tiên mặc một bộ lễ phục, tuy chiều cao bình thường nhưng tóc đen mắt đen, có mấy phần cảm giác khôi ngô thanh tú, nhưng không phải cảm giác nhu nhược đó mà là vẻ khôi ngô bình thản trầm ổn.
Lucien mở cửa phòng bước ra, Lane đang ghi chép lại bản nhạc nên đắm chìm trong âm nhạc, không có bất kỳ phản ứng gì. Còn Victor thì quay người lại nhìn Lucien từ đầu đến chân, gật gật đầu một cách hài lòng: “Được lắm, đúng là một chàng trai anh tuấn.”
Nhìn thấy Lucien như vậy, một chút nghi ngờ còn sót lại trong lòng Phyllis, Lotter và Herodotus cũng hoàn toàn biến mất.
Dùng tướng mạo để phán đoán người khác không phải là đặc quyền của người dân trái đất.
“Lucien, qua đây xem thử nhạc khúc ngài Lane viết trước đó có đúng hay không.” Victor gọi Lucien qua.
Khi Lucien đi ngang qua Lotter, hắn dùng nụ cười rất quý tộc, rất chuẩn mực, rất lễ nghĩa nói nhỏ: “Lucien, hi vọng sau này có thể thường xuyên cùng thảo luận âm nhạc với anh.”
“Được thôi.” Lucien cũng trả lời một cách lễ độ.
Phyllis nghe thấy đối thoại của hai người, hàm răng trắng bóc cắn nhẹ đôi môi đầy đặn, mang theo chút ửng đỏ nói thấp giọng: “Lucien, tôi xin lỗi anh về thành kiến trước đây, hi vọng sau này có thể hòa hợp với anh, cùng thảo luận âm nhạc.”
Tuy biểu hiện không chịu từ bỏ và nhạc khúc rung động lòng người của Lucien hôm nay làm chấn động sâu sắc tâm hồn của Phyllis, nhưng chưa đến mức khiến cô ta thích, vẻ ửng đỏ trên mặt cô ta đa phần là một loại cảm xúc e lệ rụt rè và do dự không quyết.
Chỉ có Herodotus với tâm trạng phức tạp đứng ở một bên, đầu cúi thấp, nhìn mũi chân mà không nói gì.
Sau khi chấp nhận lời xin lỗi của Phyllis, Lucien đi đến bên mép cây dương cầm và thảo luận các vấn đề của nhạc khúc với Lane và Victor.
----
Ba giờ chiều, Phyllis nhìn xuyên qua màn mưa đã nhỏ hơn rất nhiều, từ cửa sổ nhìn thấy xe ngựa của nam tước Othello chạy vào hiệp hội.
Victor vừa ra hiệu Lucien sắp xếp lại xấp nhạc phổ, vừa nói rất vui vẻ: “Thực ra phần giai điệu mà cậu chưa thể soạn ra thì trong lúc diễn tấu đầy cảm xúc vừa nãy đã thể hiện ra gần hết rồi, do đó ta mới có thể bổ sung một phần lớn nhanh như vậy. Xem ra âm nhạc thật sự cần sự cộng hưởng của tâm trạng, mà sự thành kính và cảm ơn chính là một loại trong đó. Vì vậy nhạc khúc có chủ đề tôn giáo luôn rung động lòng người hơn so với nhạc khúc đơn thuần chỉ biểu hiện sự đẹp đẽ của âm nhạc.”
“Được rồi, tuy nhạc khúc này vẫn còn một phần chưa hoàn thiện, nhưng chỉ là một số vấn đề về mặt chi tiết nên có thể đem đến hiệp hội đăng ký rồi. Còn chỗ chủ tịch Othello, ta nghĩ ông ta không thể từ chối nhạc khúc hay như vậy đâu, tin rằng công chúa điện hạ cũng sẽ không để ý việc thay đổi danh sách nhạc khúc.”
Khúc đàn tấu vừa nãy của Lucien trong lúc tâm trạng xúc động phẫn nộ, không cam tâm đã bùng phát ra cảm xúc mà bản thân vẫn luôn đè nén trong lòng, đem tất cả sự nhung nhớ đối với người thân, sự đau khổ đối với tất cả quá khứ đã mất, những thất bại gặp phải và sự kháng cự với khó khăn cùng với những suy nghĩ không muốn từ bỏ, sẽ không từ bỏ hòa vào trong việc đàn tấu dương cầm. Nếu không phải do phần giai điệu cố ý để cho không hoàn thiện đó hắn chưa luyện tập qua thì sợ rằng Lucien sẽ đàn ra hết một hơi với vẻ thích thú tràn trề. Dù như vậy thì rất nhiều giai điệu cũng sẽ sản sinh một cách tự nhiên dưới đôi bàn tay, chúng không đủ tinh tế, không đủ hoàn thiện nhưng cũng đủ lấp đầy cảm hứng của Victor rồi.
Dưới sự hướng dẫn của Victor, Lucien theo ông ấy đến một căn phòng ở lầu ba, bên trong có một tiên sinh già đeo kính, đầu tóc bạc phơ đang ngồi. Ông ấy dùng đôi mắt màu xám nhạt nhìn Victor và Lucien một cái rồi nói một cách bình thường: “Victor, anh đã hoàn thành khúc nhạc giao hưởng của anh rồi à?”
“Joseph, không phải tôi, là cậu học trò này của tôi Lucien, cậu ta đã viết ra một tác phẩm xuất sắc nên tôi dẫn cậu ta đến đăng ký.” Sau khi Victor trả lời thì giới thiệu cho Lucien: “Vị này là ngài Joseph, là một nhà bình luận âm nhạc có thâm niên, đã nghe qua đại đa số các nhạc khúc bao gồm cả âm nhạc tinh linh, đồng thời cũng là một mục sư kiến tập. Ông ấy sẽ giám định sơ bộ nhạc khúc của cậu có phải là sao chép không, sau đó dùng sức mạnh của Chúa để lại ấn ký của thời gian ở trên đó, sau này giai điệu tương tự xuất hiện sau thời gian này thì sẽ đều bị xem là sao chép tác phẩm của cậu.”
Joseph nhìn Lucien rất lạ mặt, nói với vẻ nghi hoặc: “Theo anh học nhạc bao lâu rồi? Có thể viết ra tác phẩm nhanh như vậy thì thiên phú rất không tồi đó.” Sau đó ông ta nhận lấy nhạc phổ, đẩy đẩy kính, xem một cách chăm chú.
“Cái đó, ba tháng.” Victor quẹt mồ hôi lạnh, tính luôn cả thời gian mà Lucien bắt đầu học chữ và tính tròn số lên.
Joseph “á” một tiếng, ngẩng đầu lên từ trong nhạc phổ: “Ba tháng?” Sau đó không dám tin lại vội vã vùi đầu xem nhạc phổ, mang theo thái độ vừa buồn cười vừa tức giận, Victor anh đang đùa tôi đấy à?
Victor không trả lời, chỉ đợi ở bên cạnh với một nụ cười, chờ ông ta xem xong.
Nụ cười trên mặt Joseph từ từ biến mất, dần dần trở nên trịnh trọng, sau đó gõ phách rồi ngân lên giai điệu mà không phát ra tiếng.
Biểu cảm của ông ta nhanh chóng trở nên phong phú, giống như chìm đắm trong thế giới âm nhạc, thậm chí tay còn không nhịn được mà nắm chặt, buông lỏng, múa may, co giật, giống như một nhà chỉ huy với phong cách mạnh mẽ vậy.
Bản thân ngân nga nhanh hơn rất nhiều so với diễn tấu chính thức, hơn mười phút sau, Joseph thở dài một hơi mang theo vẻ mừng vui thanh thản và vẻ hưng phấn như được cổ vũ, nói với Victor: “Đúng là một tác phẩm vĩ đại, khiến ta nhớ đến cuộc chiến đấu ở Hắc Ám Sơn Mạch, trợ giúp Kỵ Sĩ Đoàn chống lại sinh vật hắc ám, sinh vật tà ác hồi xưa, vào lúc vô cùng nguy hiểm đó, nếu bọn ta không nghĩ đến sự giáo huấn của Chúa mà từ bỏ bản thân trong bước đường cùng thì Victor anh sẽ không quen ta được rồi. Đây là một nhạc khúc vĩ đại, đối diện với tà ác không bao giờ thỏa hiệp và từ bỏ.”
“Chờ đã, anh nói là học trò của anh viết?” Joseph nhớ lại cuộc đối thoại vừa nãy, liền đứng bật dậy, mắt kính trượt xuống từ sống mũi, rớt lên bàn sách phát ra âm thanh vỡ vụn rất vang: “Cậu ta mới học nhạc ba tháng?!”
Biểu cảm của ông ấy kinh ngạc đến mức có hơi méo mó.
“Như anh thấy đó.” Victor kể lại những việc trải qua trong cuộc đời của Lucien dựa theo hiểu biết của bản thân, cuối cùng cũng khiến Joseph miễn cưỡng chấp nhận. Ông ta cầm kính lên, vung vẩy rồi nói: “Được rồi, sự xuất hiện của thiên tài luôn là để đánh vỡ những thường thức, lòng tin và mắt kính của chúng ta, chí ít thì ta cho rằng không phải sao chép, ngoài việc không có giai điệu của nhạc khúc nào giống với nó ra thì nó phù hợp với sự kiên định cố chấp và tinh thần phấn đấu mà cậu Lucien thể hiện ra.”
“Tuy nhiên, muốn để người khác không nghi ngờ chất vấn cậu thì Lucien cậu cứ cách một đến hai năm cần phải đưa ra một nhạc khúc không thua kém tác phẩm này bao nhiêu, còn bình thường cũng phải biểu hiện ra tài hoa phù hợp với thiên tài của cậu.” Do có kinh nghiệm của bản thân trước đó nên Joseph, người rất thích nhạc khúc này, cảm thấy sẽ không có tác phẩm âm nhạc nào hay hơn nó nữa rồi.
“Sau một hai năm, mình chắc là không ở nơi này nữa rồi, xem ra không cần chép bao nhiêu…” Lucien nhìn Joseph thi triển thần thuật sao chép nhạc phổ và đóng ấn ký thời gian.
Sau khi Joseph làm xong thì tùy tiện hỏi một câu: “Có tên nhạc khúc không? Hiện giờ đang thịnh hành việc đặt một cái tên cho nhạc khúc của chính mình.”
“Cứ gọi là Định Mệnh đi.”
...
Sau khi đăng ký xong, bỏ lại Joseph vẫn đang nhìn nhạc phổ với vẻ tán thưởng, Victor lại dẫn Lucien đến bên ngoài văn phòng của chủ tịch Othello.
“Có lẽ chút nữa biểu cảm của Othello sẽ không tốt hơn bao nhiêu so với Joseph.”
Lúc gõ cửa, Victor bỗng nhiên cười lên, mang theo sự nhẹ nhõm và hài hước mà mấy tháng trước chưa từng có.
/95
|