Giọng nói nghiêm túc hơi già nua của Othello từ trong văn phòng truyền ra: “Ai?”
“Là tôi, Victor. Chủ tịch Othello, tôi có một vài việc muốn bàn bạc với ngài.” Victor thu lại nụ cười vừa nãy, trở lại vẻ ôn hòa và trầm tĩnh.
Giọng của Othello tĩnh mịch vài giây, nói với vẻ không có gì nghi ngờ: “Ha ha, Victor anh lo lắng về đánh giá của công chúa điện hạ đối với nhạc khúc của anh à? Vào đi, cửa không khóa.”
Tâm trạng của ông ấy hình như rất tốt, cười lên hai tiếng một cách hiếm thấy, rất có thể là đã nhận được biểu dương ở chỗ công chúa Natasha.
Đối với người chưa kích phát huyết mạch trở thành Kỵ Sĩ như ông ta mà nói, nếu muốn duy trì địa vị quý tộc của bản thân, sự an ổn của tài sản lãnh địa thì lựa chọn tốt nhất dĩ nhiên là nhận được sự yêu thích của đại công hoặc công chúa Natasha, người đã kế thừa tước vị bá tước Violet. Mà công chúa Natasha lại rất yêu thích âm nhạc, với vai trò là chủ tịch của Hiệp Hội Âm Nhạc, Othello có ưu thế rất lớn về mặt này.
Victor xoay tay nắm cửa bằng đồng, từ từ mở cửa ra, dẫn theo Lucien đi vào trong.
Othello ngồi phía sau bàn sách bằng gỗ màu đỏ, lễ phục màu đen thẳng tắp ngay ngắn, không có chút dấu vết nào của nước mưa, biểu cảm nghiêm túc trở nên dịu lại, sắc mặt hồng hào tràn đầy tinh thần. Trong tay cầm một cây bút lông đang viết xoẹt xoẹt gì đó trên một trang giấy, sau khi nghe thấy tiếng Victor đi đến thì vừa ngẩng đầu vừa nói: “Victor, công chúa điện hạ rất có hứng thú với những bản hòa tấu dương cầm mà anh mới soạn trong một năm gần đây, rất hiếu kỳ với nhạc cụ “dương cầm” hoàn toàn mới đó, đối với buổi hòa nhạc vào tối thứ bảy tuần sau cũng đầy mong đợi, anh đừng khiến nàng ấy thất vọng.”
“Ồ?” Sau khi nhìn thấy Victor, Othello dĩ nhiên cũng đã nhìn thấy Lucien đi theo phía sau ông ấy và nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa phòng lại, nhưng ông ta vẫn giữ lễ nghĩa quý tộc, không trực tiếp hỏi ngay mà chờ sự giới thiệu của Victor, có lẽ là vì hiện tại Lucien ăn mặc sạch sẽ tao nhã, ngoại hình anh tuấn trầm tĩnh dễ khiến cho người khác có cảm tình. Othello cũng không tỏ ra không vui, chỉ là có chút kỳ lạ: “Victor dẫn theo người trẻ tuổi lạ mặt này đến tìm mình làm gì?”
Ông ấy hiển nhiên đã quên mất bản thân từng gặp qua Lucien lúc mặc áo ngắn bằng vải lanh.
Tâm trạng Victor vui vẻ, tuy biết thương lượng chắc chắn sẽ khá khó khăn nhưng ông ấy tràn đầy ý chí chiến đấu và chuẩn bị tâm lý đối diện với thất bại: “Rất mừng vì nhận được sự yêu thích của công chúa điện hạ, tôi tràn đầy lòng tin đối với buổi hòa nhạc. Chủ tịch Othello, vị này là học trò của tôi Lucien Evans, anh ta đã soạn ra một nhạc khúc xuất sắc, tôi muốn nhờ ngài đánh giá một chút, ngài có quyền uy công nhận về mặt âm nhạc với đề tài nghiêm túc.
Dù bản thân là nhạc sĩ cảm tính, nhưng không có nghĩa Victor là người khép kín không giỏi giao lưu với người khác, không biết cách giao thiệp. Ông không trực tiếp nói ra việc mình muốn thay đổi danh sách nhạc khúc, mà là hơi tâng bốc chủ tịch Othello, khiến ông ta không có bất kỳ thành kiến hoặc chống đối nào khi xem nhạc khúc của Lucien.
Othello không cảm thấy kỳ lạ, nếu Lucien là đệ tử thật sự về âm nhạc của Victor, vậy thì ông ấy giới thiệu và tiến cử Lucien cho nhạc sĩ, người diễn tấu, nhà bình luận khác là việc rất bình thường. Thậm chí lý do đưa ra cũng là đánh giá nhạc khúc hoặc diễn tấu của học trò, do đó trên gương mặt nghiêm túc của Othello đang có tâm trạng tốt nở một nụ cười lịch sự: “Victor, anh thu nhận người học trò này lúc nào thế? Một năm gần đây anh đều đang chuẩn bị cho buổi hòa nhạc, ta lại chưa nghe nói việc này.”
Không hề giải thích, Victor chỉ cười đưa nhạc phổ cho Othello, định chờ ông ta xem xong rồi nói.
Othello nhận lấy nhạc phổ, biểu cảm lại trở nên nghiêm túc chăm chú nhìn nhạc phổ, trong đầu tự nhiên hiện ra giai điệu. Rất nhanh, nốt nhạc ngắn mà hùng hồn, khiến người ta không rũ bỏ được đã để lại cho ông ấy ấn tượng sâu sắc, ông ta có hơi nhíu mày, dùng nốt nhạc như vậy để bắt đầu toàn bộ chương nhạc hoàn toàn có thể dự kiến được sự mãnh liệt ở phía sau. Đây là điều mà ông ta chưa từng gặp trong cuộc đời âm nhạc mấy chục năm qua, hình như có thể ngửi thấy một mùi mà bản thân không thích, cũng chính là trào lưu âm nhạc dùng tình cảm của bản thân và các sự vật khác làm chủ đề bắt đầu mấy năm gần đây ở Arthaud.
Mặc dù có sở trường về đề tài nghiêm túc, nhưng sự nghiêm túc của Othello chỉ giới hạn ở chủ đề tôn giáo, thêm nữa là ông ta đã lớn tuổi nên đối với các sự vật mới tự nhiên sẽ có sự chống đối một cách vô thức.
Thế nhưng giai điệu chấn động mãnh liệt phía sau lại khiến Othello dường như có cảm giác tim mình sẽ ngừng đập, kéo dài cho đến khi xem xong chương nhạc thứ nhất mới dịu lại. Lúc này ông ta phát hiện lòng bàn tay của mình đầy mồ hôi, khiến cho mép tờ giấy nhạc phổ ẩm ướt nhăn nhúm, giống như đã trải qua một cuộc vật lộn chấn động lòng người vậy.
Đối với việc bài xích âm nhạc loại chủ đề này, sau khi khiến Othello nhớ lại chương nhạc thứ nhất, ông ta hận là không thể xé nát nhạc phổ này, không để nó lưu truyền ra ngoài, không để người khác bị nhiễm loại âm nhạc này.
Dù có ghét có căm giận hơn nữa thì Othello vẫn có đánh giá cực cao đối với giai điệu của chương nhạc thứ nhất, hai loại tâm trạng vật lộn trong lòng ông ta, khiến đôi mày mà ông ta nhíu lại vẫn chưa giãn ra.
Chờ đến khi xem xong tất cả chương nhạc, Othello trầm mặc lại, vì không biết nên đánh giá thế nào. Mấy năm gần đây “Âm Nhạc Bình Luận”, “Hòa Âm Đạo Báo” đối với âm nhạc chủ đề này luôn giữ thái độ chào đón, xu hướng âm nhạc của Arthaud dưới sự dẫn dắt của công chúa Natasha cũng là như vậy, thế nên không thể bình luận từ phương diện này.
Còn nhạc sĩ quý tộc có danh vọng như bản thân cũng sẽ không bắt bẻ chi tiết nhạc khúc của một người trẻ tuổi mới bắt đầu sáng tác một cách mất thân phận.
Còn việc khen ngợi giai điệu của hắn, Othello lại càng sẽ không đi làm cái việc trái với tâm ý của bản thân.
Sự yên lặng khiến thời gian dường như trôi qua rất chậm, cuối cùng Othello đặt nhạc phổ xuống, mở lời một cách nghiêm túc và chậm rãi: “Ta rất vui mừng vì đã nhìn thấy một người trẻ tuổi rất có tài năng âm nhạc, nhưng mà Lucien à, âm nhạc là âm thanh mà người đời ca tụng Chúa, là sự tán dương tôn giáo thần thánh mà rộng lớn, ta hi vọng cậu có thể đem tài hoa và tâm tư của cậu đặt lên phương diện này nhiều hơn.”
“Cảm ơn sự đánh giá của ngài, chủ tịch Othello.” Lucien hoàn toàn không để trong lòng mà trả lời lễ phép, bản thân đi ca tụng Chúa thì thật là một chuyện cười lớn nhất lúc này.
Tuy Othello không nhắc đến một từ nào về nhạc khúc, nhưng Victor lại rất hài lòng, có thể khiến ông ta không phê bình nhạc khúc chính là một loại thái độ. Vì vậy ông ta giải thích ý nghĩa thật sự: “Có thể nhận được sự khen ngợi của ngài, tôi vui mừng thay cho Lucien, tin rằng ngài chủ tịch Othello chắc đã nhìn ra được giá trị của nhạc khúc này, tôi muốn trình bày nó cho tất cả mọi người ở trên buổi hòa nhạc của tôi.”
“Không được!” Othello không suy nghĩ, trực tiếp bác bỏ đề nghị của Victor, hai mắt nhìn chằm chằm Victor, sự áp bức đầy uy lực với vai trò quý tộc và chủ tịch trong một thời gian dài đã thể hiện một cách không hề nể tình.
Victor cũng nhìn Othello với vẻ không hề nhượng bộ: “Chủ tịch Othello, tại sao không được?”
Othello hơi kinh ngạc về thái độ cứng rắn của Victor, nhưng ông ta lập tức tự cho rằng đã “hiểu” suy nghĩ của Victor, muốn nhờ bản nhạc này giúp danh tiếng và địa vị của mình càng được nâng lên: “Đã đưa danh sách khúc nhạc cho công chúa điện hạ xem rồi, giờ mà đổi danh sách thì sẽ để lại ấn tượng hiệp hội làm việc không đáng tin cho nàng ấy. Victor, anh muốn dùng sự phát triển của hiệp hội để đổi lấy danh tiếng của bản thân phải không?”
Victor cười lên, tràn đầy ý chí chiến đấu: “Nếu có âm nhạc hay hơn mà không trình bày cho đại công bệ hạ, công chúa điện hạ thì mới khiến họ có ấn tượng sai lệch với hiệp hội đó. Chủ tịch Othello, nếu ngài không đồng ý thì tôi sẽ đi tìm nữ sĩ Silvia, khẩn cầu cô ấy chuyển nhạc phổ cho công chúa điện hạ, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu!”
“Anh!” Sự uy nghiêm của bản thân bị khiêu khích, Othello đứng dậy giống như một con sư tử đực, nhìn Victor một cách phẫn nộ.
Sau khi Victor thể hiện rõ thái độ cứng rắn của mình thì bắt đầu thuyết phục nhẹ nhàng hơn một chút: “Đại công bệ hạ, công chúa điện hạ không có thành kiến đối với âm nhạc chủ đề, thậm chí có thể nói là càng yêu thích, nên tôi tin rằng chủ tịch Othello ngài có thể tưởng tượng được phản ứng của họ sau khi nghe nhạc khúc này. Tại sao không để họ hài lòng hơn, vui vẻ hơn chứ? Việc này đối với chủ tịch Othello ngài cũng có lợi.”
Không có nhân vật lớn của tầng lớp cao quý tộc thì âm nhạc chủ đề bày tỏ tình cảm nội tâm sẽ không trở thành trào lưu chỉ trong mấy năm.
Sự phẫn nộ trên mặt Othello bắt đầu giảm bớt, bản thân đã già rồi, còn con trai và cháu trai không có ai có thể kích phát sức mạnh huyết mạch nên phải lót sẵn đường sau này cho chúng, để vinh hiển của gia tộc kế thừa xuống theo tước vị, hơn nữa nhìn thái độ của Victor thì dù bản thân không đồng ý ông ấy cũng sẽ thử cách khác.
Sau khi suy nghĩ ngắn, Othello nhìn Victor một cách nghiêm túc: “Hai ngày trước buổi hòa nhạc, ta muốn nghe các người luyện tập một lần, nếu không có vấn đề gì thì đến lúc đó ta sẽ đổi danh sách nhạc khúc.”
Sự kiên trì giành được thắng lợi, Victor không nén được huơ nhẹ nắm tay: “Sẽ theo như ý muốn của ngài, chủ tịch Othello.”
Othello nhìn Lucien một cái: “Không thể không nói, Victor anh có một học trò xuất sắc, tài hoa trong âm nhạc của anh ta không có gì sánh được. Tại sao anh ta không có chút danh tiếng gì trong hiệp hội vậy, với tài hoa của anh ta thì chắc đã sớm nổi tiếng rồi chứ?”
“Ba tháng trước, anh ta đến học nhạc với tôi…” Victor trả lời rất thành thật.
Othello nói với vẻ nghi hoặc: “Ba tháng?”
“Vâng, anh ta mới bắt đầu học âm nhạc chính quy được ba tháng.” Victor bỗng nhiên cảm thấy bản thân có chút mong đợi phản ứng của chủ tịch Othello, còn Lucien thì ngẩn ngơ một bên.
Miệng của Othello hơi mở ra, im lặng hồi lâu giống như một bức tượng đá, khí chất nghiêm túc bảo thủ trong biểu cảm này tỏ ra rất khôi hài.
“Anh chắc chắn? Victor, anh chắc chắn là anh ta soạn chứ?” Mấy phút sau, Othello hỏi giống như gào thét.
Victor gật đầu: “Tôi xem anh ta soạn ra từng chút từng chút, có bản thảo viết tay của một tháng trước làm chứng cứ, Joseph cũng chứng thực không có sao chép. Lucien sở dĩ có thể soạn ra được là do đến từ sự từng trải trong cuộc sống của anh ta…” Để tăng thêm sức thuyết phục, Victor biến sự chứng kiến của đám người Lotter, Phyllis thành của bản thân.
Othello giống như bị đánh đổ lòng tin vậy, ngồi lại lên ghế, ông ta với vẻ già nua một khi mất đi tự kiềm chế thì không ngừng nói nhỏ gì đó, giống như đang thương tiếc cho cuộc đời âm nhạc trong quá khứ của mình.
Sau một thời gian ông ta mới bình tĩnh lại, huơ tay bảo Victor và Lucien rời đi.
Ra khỏi văn phòng của Othello, Lucien nhìn thấy một người quen đi đến, là bảo vệ giáo hội Correa, tùy tùng Kỵ Sĩ bậc cao đã cùng hắn chiến đấu với chuột mắt đỏ.
Correa mặc giáp sắt màu bạc, biểu cảm nghiêm túc, dưới sự dẫn đường của Elena phụ trách tiếp đón đi đến trước mặt Lucien: “Lucien, mời anh trả lời, trưa hôm nay tại sao không đến thư viện của hiệp hội âm nhạc, bị ốm à?”
Elena dẫn người bảo vệ giáo hội này đến, vốn dĩ có hơi thấp thỏm, không biết hắn tại sao lại tìm Lucien nhưng nghe thấy câu hỏi này thì lập tức cảm thấy rất vô lý: “Giáo hội lại còn quản việc người khác không đến làm việc à?”
Victor cũng rất bất ngờ, việc bình thường như vậy mà cũng đến hỏi thăm ư? Người của giáo hội quá thừa rồi à?
“Là tôi, Victor. Chủ tịch Othello, tôi có một vài việc muốn bàn bạc với ngài.” Victor thu lại nụ cười vừa nãy, trở lại vẻ ôn hòa và trầm tĩnh.
Giọng của Othello tĩnh mịch vài giây, nói với vẻ không có gì nghi ngờ: “Ha ha, Victor anh lo lắng về đánh giá của công chúa điện hạ đối với nhạc khúc của anh à? Vào đi, cửa không khóa.”
Tâm trạng của ông ấy hình như rất tốt, cười lên hai tiếng một cách hiếm thấy, rất có thể là đã nhận được biểu dương ở chỗ công chúa Natasha.
Đối với người chưa kích phát huyết mạch trở thành Kỵ Sĩ như ông ta mà nói, nếu muốn duy trì địa vị quý tộc của bản thân, sự an ổn của tài sản lãnh địa thì lựa chọn tốt nhất dĩ nhiên là nhận được sự yêu thích của đại công hoặc công chúa Natasha, người đã kế thừa tước vị bá tước Violet. Mà công chúa Natasha lại rất yêu thích âm nhạc, với vai trò là chủ tịch của Hiệp Hội Âm Nhạc, Othello có ưu thế rất lớn về mặt này.
Victor xoay tay nắm cửa bằng đồng, từ từ mở cửa ra, dẫn theo Lucien đi vào trong.
Othello ngồi phía sau bàn sách bằng gỗ màu đỏ, lễ phục màu đen thẳng tắp ngay ngắn, không có chút dấu vết nào của nước mưa, biểu cảm nghiêm túc trở nên dịu lại, sắc mặt hồng hào tràn đầy tinh thần. Trong tay cầm một cây bút lông đang viết xoẹt xoẹt gì đó trên một trang giấy, sau khi nghe thấy tiếng Victor đi đến thì vừa ngẩng đầu vừa nói: “Victor, công chúa điện hạ rất có hứng thú với những bản hòa tấu dương cầm mà anh mới soạn trong một năm gần đây, rất hiếu kỳ với nhạc cụ “dương cầm” hoàn toàn mới đó, đối với buổi hòa nhạc vào tối thứ bảy tuần sau cũng đầy mong đợi, anh đừng khiến nàng ấy thất vọng.”
“Ồ?” Sau khi nhìn thấy Victor, Othello dĩ nhiên cũng đã nhìn thấy Lucien đi theo phía sau ông ấy và nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa phòng lại, nhưng ông ta vẫn giữ lễ nghĩa quý tộc, không trực tiếp hỏi ngay mà chờ sự giới thiệu của Victor, có lẽ là vì hiện tại Lucien ăn mặc sạch sẽ tao nhã, ngoại hình anh tuấn trầm tĩnh dễ khiến cho người khác có cảm tình. Othello cũng không tỏ ra không vui, chỉ là có chút kỳ lạ: “Victor dẫn theo người trẻ tuổi lạ mặt này đến tìm mình làm gì?”
Ông ấy hiển nhiên đã quên mất bản thân từng gặp qua Lucien lúc mặc áo ngắn bằng vải lanh.
Tâm trạng Victor vui vẻ, tuy biết thương lượng chắc chắn sẽ khá khó khăn nhưng ông ấy tràn đầy ý chí chiến đấu và chuẩn bị tâm lý đối diện với thất bại: “Rất mừng vì nhận được sự yêu thích của công chúa điện hạ, tôi tràn đầy lòng tin đối với buổi hòa nhạc. Chủ tịch Othello, vị này là học trò của tôi Lucien Evans, anh ta đã soạn ra một nhạc khúc xuất sắc, tôi muốn nhờ ngài đánh giá một chút, ngài có quyền uy công nhận về mặt âm nhạc với đề tài nghiêm túc.
Dù bản thân là nhạc sĩ cảm tính, nhưng không có nghĩa Victor là người khép kín không giỏi giao lưu với người khác, không biết cách giao thiệp. Ông không trực tiếp nói ra việc mình muốn thay đổi danh sách nhạc khúc, mà là hơi tâng bốc chủ tịch Othello, khiến ông ta không có bất kỳ thành kiến hoặc chống đối nào khi xem nhạc khúc của Lucien.
Othello không cảm thấy kỳ lạ, nếu Lucien là đệ tử thật sự về âm nhạc của Victor, vậy thì ông ấy giới thiệu và tiến cử Lucien cho nhạc sĩ, người diễn tấu, nhà bình luận khác là việc rất bình thường. Thậm chí lý do đưa ra cũng là đánh giá nhạc khúc hoặc diễn tấu của học trò, do đó trên gương mặt nghiêm túc của Othello đang có tâm trạng tốt nở một nụ cười lịch sự: “Victor, anh thu nhận người học trò này lúc nào thế? Một năm gần đây anh đều đang chuẩn bị cho buổi hòa nhạc, ta lại chưa nghe nói việc này.”
Không hề giải thích, Victor chỉ cười đưa nhạc phổ cho Othello, định chờ ông ta xem xong rồi nói.
Othello nhận lấy nhạc phổ, biểu cảm lại trở nên nghiêm túc chăm chú nhìn nhạc phổ, trong đầu tự nhiên hiện ra giai điệu. Rất nhanh, nốt nhạc ngắn mà hùng hồn, khiến người ta không rũ bỏ được đã để lại cho ông ấy ấn tượng sâu sắc, ông ta có hơi nhíu mày, dùng nốt nhạc như vậy để bắt đầu toàn bộ chương nhạc hoàn toàn có thể dự kiến được sự mãnh liệt ở phía sau. Đây là điều mà ông ta chưa từng gặp trong cuộc đời âm nhạc mấy chục năm qua, hình như có thể ngửi thấy một mùi mà bản thân không thích, cũng chính là trào lưu âm nhạc dùng tình cảm của bản thân và các sự vật khác làm chủ đề bắt đầu mấy năm gần đây ở Arthaud.
Mặc dù có sở trường về đề tài nghiêm túc, nhưng sự nghiêm túc của Othello chỉ giới hạn ở chủ đề tôn giáo, thêm nữa là ông ta đã lớn tuổi nên đối với các sự vật mới tự nhiên sẽ có sự chống đối một cách vô thức.
Thế nhưng giai điệu chấn động mãnh liệt phía sau lại khiến Othello dường như có cảm giác tim mình sẽ ngừng đập, kéo dài cho đến khi xem xong chương nhạc thứ nhất mới dịu lại. Lúc này ông ta phát hiện lòng bàn tay của mình đầy mồ hôi, khiến cho mép tờ giấy nhạc phổ ẩm ướt nhăn nhúm, giống như đã trải qua một cuộc vật lộn chấn động lòng người vậy.
Đối với việc bài xích âm nhạc loại chủ đề này, sau khi khiến Othello nhớ lại chương nhạc thứ nhất, ông ta hận là không thể xé nát nhạc phổ này, không để nó lưu truyền ra ngoài, không để người khác bị nhiễm loại âm nhạc này.
Dù có ghét có căm giận hơn nữa thì Othello vẫn có đánh giá cực cao đối với giai điệu của chương nhạc thứ nhất, hai loại tâm trạng vật lộn trong lòng ông ta, khiến đôi mày mà ông ta nhíu lại vẫn chưa giãn ra.
Chờ đến khi xem xong tất cả chương nhạc, Othello trầm mặc lại, vì không biết nên đánh giá thế nào. Mấy năm gần đây “Âm Nhạc Bình Luận”, “Hòa Âm Đạo Báo” đối với âm nhạc chủ đề này luôn giữ thái độ chào đón, xu hướng âm nhạc của Arthaud dưới sự dẫn dắt của công chúa Natasha cũng là như vậy, thế nên không thể bình luận từ phương diện này.
Còn nhạc sĩ quý tộc có danh vọng như bản thân cũng sẽ không bắt bẻ chi tiết nhạc khúc của một người trẻ tuổi mới bắt đầu sáng tác một cách mất thân phận.
Còn việc khen ngợi giai điệu của hắn, Othello lại càng sẽ không đi làm cái việc trái với tâm ý của bản thân.
Sự yên lặng khiến thời gian dường như trôi qua rất chậm, cuối cùng Othello đặt nhạc phổ xuống, mở lời một cách nghiêm túc và chậm rãi: “Ta rất vui mừng vì đã nhìn thấy một người trẻ tuổi rất có tài năng âm nhạc, nhưng mà Lucien à, âm nhạc là âm thanh mà người đời ca tụng Chúa, là sự tán dương tôn giáo thần thánh mà rộng lớn, ta hi vọng cậu có thể đem tài hoa và tâm tư của cậu đặt lên phương diện này nhiều hơn.”
“Cảm ơn sự đánh giá của ngài, chủ tịch Othello.” Lucien hoàn toàn không để trong lòng mà trả lời lễ phép, bản thân đi ca tụng Chúa thì thật là một chuyện cười lớn nhất lúc này.
Tuy Othello không nhắc đến một từ nào về nhạc khúc, nhưng Victor lại rất hài lòng, có thể khiến ông ta không phê bình nhạc khúc chính là một loại thái độ. Vì vậy ông ta giải thích ý nghĩa thật sự: “Có thể nhận được sự khen ngợi của ngài, tôi vui mừng thay cho Lucien, tin rằng ngài chủ tịch Othello chắc đã nhìn ra được giá trị của nhạc khúc này, tôi muốn trình bày nó cho tất cả mọi người ở trên buổi hòa nhạc của tôi.”
“Không được!” Othello không suy nghĩ, trực tiếp bác bỏ đề nghị của Victor, hai mắt nhìn chằm chằm Victor, sự áp bức đầy uy lực với vai trò quý tộc và chủ tịch trong một thời gian dài đã thể hiện một cách không hề nể tình.
Victor cũng nhìn Othello với vẻ không hề nhượng bộ: “Chủ tịch Othello, tại sao không được?”
Othello hơi kinh ngạc về thái độ cứng rắn của Victor, nhưng ông ta lập tức tự cho rằng đã “hiểu” suy nghĩ của Victor, muốn nhờ bản nhạc này giúp danh tiếng và địa vị của mình càng được nâng lên: “Đã đưa danh sách khúc nhạc cho công chúa điện hạ xem rồi, giờ mà đổi danh sách thì sẽ để lại ấn tượng hiệp hội làm việc không đáng tin cho nàng ấy. Victor, anh muốn dùng sự phát triển của hiệp hội để đổi lấy danh tiếng của bản thân phải không?”
Victor cười lên, tràn đầy ý chí chiến đấu: “Nếu có âm nhạc hay hơn mà không trình bày cho đại công bệ hạ, công chúa điện hạ thì mới khiến họ có ấn tượng sai lệch với hiệp hội đó. Chủ tịch Othello, nếu ngài không đồng ý thì tôi sẽ đi tìm nữ sĩ Silvia, khẩn cầu cô ấy chuyển nhạc phổ cho công chúa điện hạ, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu!”
“Anh!” Sự uy nghiêm của bản thân bị khiêu khích, Othello đứng dậy giống như một con sư tử đực, nhìn Victor một cách phẫn nộ.
Sau khi Victor thể hiện rõ thái độ cứng rắn của mình thì bắt đầu thuyết phục nhẹ nhàng hơn một chút: “Đại công bệ hạ, công chúa điện hạ không có thành kiến đối với âm nhạc chủ đề, thậm chí có thể nói là càng yêu thích, nên tôi tin rằng chủ tịch Othello ngài có thể tưởng tượng được phản ứng của họ sau khi nghe nhạc khúc này. Tại sao không để họ hài lòng hơn, vui vẻ hơn chứ? Việc này đối với chủ tịch Othello ngài cũng có lợi.”
Không có nhân vật lớn của tầng lớp cao quý tộc thì âm nhạc chủ đề bày tỏ tình cảm nội tâm sẽ không trở thành trào lưu chỉ trong mấy năm.
Sự phẫn nộ trên mặt Othello bắt đầu giảm bớt, bản thân đã già rồi, còn con trai và cháu trai không có ai có thể kích phát sức mạnh huyết mạch nên phải lót sẵn đường sau này cho chúng, để vinh hiển của gia tộc kế thừa xuống theo tước vị, hơn nữa nhìn thái độ của Victor thì dù bản thân không đồng ý ông ấy cũng sẽ thử cách khác.
Sau khi suy nghĩ ngắn, Othello nhìn Victor một cách nghiêm túc: “Hai ngày trước buổi hòa nhạc, ta muốn nghe các người luyện tập một lần, nếu không có vấn đề gì thì đến lúc đó ta sẽ đổi danh sách nhạc khúc.”
Sự kiên trì giành được thắng lợi, Victor không nén được huơ nhẹ nắm tay: “Sẽ theo như ý muốn của ngài, chủ tịch Othello.”
Othello nhìn Lucien một cái: “Không thể không nói, Victor anh có một học trò xuất sắc, tài hoa trong âm nhạc của anh ta không có gì sánh được. Tại sao anh ta không có chút danh tiếng gì trong hiệp hội vậy, với tài hoa của anh ta thì chắc đã sớm nổi tiếng rồi chứ?”
“Ba tháng trước, anh ta đến học nhạc với tôi…” Victor trả lời rất thành thật.
Othello nói với vẻ nghi hoặc: “Ba tháng?”
“Vâng, anh ta mới bắt đầu học âm nhạc chính quy được ba tháng.” Victor bỗng nhiên cảm thấy bản thân có chút mong đợi phản ứng của chủ tịch Othello, còn Lucien thì ngẩn ngơ một bên.
Miệng của Othello hơi mở ra, im lặng hồi lâu giống như một bức tượng đá, khí chất nghiêm túc bảo thủ trong biểu cảm này tỏ ra rất khôi hài.
“Anh chắc chắn? Victor, anh chắc chắn là anh ta soạn chứ?” Mấy phút sau, Othello hỏi giống như gào thét.
Victor gật đầu: “Tôi xem anh ta soạn ra từng chút từng chút, có bản thảo viết tay của một tháng trước làm chứng cứ, Joseph cũng chứng thực không có sao chép. Lucien sở dĩ có thể soạn ra được là do đến từ sự từng trải trong cuộc sống của anh ta…” Để tăng thêm sức thuyết phục, Victor biến sự chứng kiến của đám người Lotter, Phyllis thành của bản thân.
Othello giống như bị đánh đổ lòng tin vậy, ngồi lại lên ghế, ông ta với vẻ già nua một khi mất đi tự kiềm chế thì không ngừng nói nhỏ gì đó, giống như đang thương tiếc cho cuộc đời âm nhạc trong quá khứ của mình.
Sau một thời gian ông ta mới bình tĩnh lại, huơ tay bảo Victor và Lucien rời đi.
Ra khỏi văn phòng của Othello, Lucien nhìn thấy một người quen đi đến, là bảo vệ giáo hội Correa, tùy tùng Kỵ Sĩ bậc cao đã cùng hắn chiến đấu với chuột mắt đỏ.
Correa mặc giáp sắt màu bạc, biểu cảm nghiêm túc, dưới sự dẫn đường của Elena phụ trách tiếp đón đi đến trước mặt Lucien: “Lucien, mời anh trả lời, trưa hôm nay tại sao không đến thư viện của hiệp hội âm nhạc, bị ốm à?”
Elena dẫn người bảo vệ giáo hội này đến, vốn dĩ có hơi thấp thỏm, không biết hắn tại sao lại tìm Lucien nhưng nghe thấy câu hỏi này thì lập tức cảm thấy rất vô lý: “Giáo hội lại còn quản việc người khác không đến làm việc à?”
Victor cũng rất bất ngờ, việc bình thường như vậy mà cũng đến hỏi thăm ư? Người của giáo hội quá thừa rồi à?
/95
|