-Này….
Khang Kỳ Bách mang theo một tập tài liệu, thảy trước mặt Nhiếp Ân.
Cô cầm tài liệu lên xem, khẽ mỉm cười, vẻ hài lòng đong đầy trong mắt:
-Anh cũng giỏi thật. Những thứ này mà cũng moi ra được.
Năm năm trước, trong giới từng xôn xao một vụ lớn. Có một khách hàng thuê nhóm sát thủ Manila sang Trung Quốc giết người. Mục tiêu là một cô gái trẻ có tên là Diệp Tâm. Sau đó toàn bộ nhóm sát thủ Manila đều không có tông tích. Lại có tin bọn chúng đã bị một tổ chức sát thủ trong nước theo đơn đặt hàng của nhân vật bí ẩn nào đó trừ khử. Khang Kỳ Bách xuất thân là sát thủ, tra những thông tin này cũng không phải chuyện khó với anh ta.
-Anh xác định thông tin này là chính xác? Khách hàng thuê người giết Diệp Tâm là….
-Thông tin tôi lấy về, cô tin hay không là tùy.
-Này….
Anh ta vẫn giữ thái độ lạnh lùng như trước. Khinh thường cô là người lừa đảo. vậy anh ta hiện là gì?
-Anh đang là chồng của em đấy- Nhiếp Ân bỗng ngả người vào lòng Khang Kỳ Bách, tay ôm chặt lấy anh- Sao lại lạnh lùng với em vậy chứ? Anh yêu….không lẽ anh đang có người con gái khác? Anh muốn bỏ em sao?
Khang Kỳ Bách nhìn xung quanh với vẻ mặt đầy cảnh giác. Đến khi nhận ra bốn phía đều vắng lặng, anh ta mới đẩy Nhiếp Ân ra, giọng lạnh như băng:
-Cô Nhiếp…Đừng đùa….
-Em thích đùa đấy thì sao? -Nhiếp Ân ngẩng mặt lên, khiêu khích-Anh lạnh lùng như vậy, làm sao giống anh chàng yêu vợ, thương con như mạng được. Anh….
-Cô….
Nhiếp Ân bỗng nhón chân, hôn lên môi Khang Kỳ Bách. Lòng cô hả hê kỳ lạ. Lúc nào cũng mặt lạnh, thế mà khi cô hôn, anh ta cứng người, rõ ràng cũng không có ý từ chối. Dám nói là không xao lòng, không thích cô không?
Đàn ông khốn kiếp, gã nào cũng dễ dàng bị dục vọng khống chế. Dù có yêu hay không, vẫn muốn…vẫn không từ chối khi có người đẹp chủ động bày tỏ tình cảm với mình.
-Anh đi đi…Anh đi theo cô ta luôn đi. Để tôi và Lạc Lạc tự sinh tự diệt. Anh đi đi….
Lừa đảo lật mặt nhanh như máy. Khang Kỳ Bách còn chưa hết kinh ngạc khi Nhiếp Ân bất thình lình đẩy mạnh vào người anh, còn khóc thét lên.
Khi anh quay lại, Hân Hân đang đứng đó. Cô có vẻ rất ngại ngùng, còn Khang Kỳ Bách hoàn toàn bị động. Trong ba người, anh không có khả năng lừa đảo nhất, chỉ đóng vai trò hỗ trợ, không quan trọng lắm trong vở kịch mà hai người kia đảm nhận vai chính xuất xắc, diễn xuất ấn tượng, chẳng thể đoán ra diễn biến tiếp theo.
….-Chị à….Thật ra….
Hân Hân tìm thấy Nhiếp Ân trong vườn hoa. Cô ấy đang khóc. Hân Hân cũng không biết phải nên an ủi thế nào.
-Anh ta còn gặp gỡ người yêu cũ -Nhiếp Ân lau nước mắt- Chị chỉ làm ầm lên cho anh ta sợ thôi. Cái cô kia cũng thấy, ai là quan trọng trong lòng anh ấy mà.
Hân Hân không có kinh nghiệm trong những chuyện vợ chồng giận hờn đó. Ngày xưa cô quen Thẩm Thanh Dương, anh dịu dàng và chiều ý cô, xem Hân Hân như báu vật, không có lần nào làm cô phải buồn khổ. Hôm nay….
-Đàn ông thật ra chị thấy ai cũng vậy.Em phải biết làm cho họ thấy, ai là quan trọng nhất. Chị và cô người yêu cũ, đương nhiên anh ta cũng biết cân nhắc mà.
-Chị à….Anh….
-Em không cần biện hộ hay lý giải gì cho hắn nữa. Ngay cả cậu chủ mà chị nghĩ là đàng hoàng cũng không như vẻ bề ngoài đâu.
-Ý chị là….
Hân Hân chợt buột miệng. Hân Hân vẫn “giả vờ thao thao” bất tuyệt, kể ngay:
-Anh ta có mấy lần dẫn vài cô gái về đây, cử chỉ có vẻ thân mật lắm. Nhưng nghe nói mẹ anh ta lại thích một cô gái khác, muốn cậu chủ kết hôn để củng cố quyền lực cho công ty.
-Dạ….
Điều này thì Hân Hân hiểu rõ. Khi còn làm việc trong Nghiêm thị, cô đã nghe mọi người xôn xao tin đồn này rồi.
-Chuyện cậu chủ bỏ qua một bên đi -Nhiếp Ận chuyển đề tài- Còn em….Sao lại phải một mình dẫn Đào Đào đi lang thang khắp nơi vậy? Em xinh đẹp như vậy, nấu ăn ngon, thằng ngốc nào lại bỏ rơi hai mẹ con?
Hân Hân lắc đầu, cố gắng che giấu. Nhiếp Ân không hỏi tới nữa nhưng đã có hướng chậm rãi tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch của mình.
-Đàn ông nhiều tên khốn nạn lắm. Em xinh đẹp như vậy còn bị bỏ rơi thì biết bọn họ còn thích người như thế nào nữa. -Nhiếp Ân vỗ vai cô, thở dài rồi chợt quyết định tung con bài tẩy- Nhưng em phải nói thật cho chị biết. Em và cậu chủ…có quan hệ gì trước đây không?
Hân Hân cứng đờ người. Nhiếp Ân không bỏ sót biểu hiện nào trên khuôn mặt cô, tiếp tục tấn công:
-Chị thấy thái độ em khi nhìn thấy cậu chủ lạ lắm. Hôm trước rõ ràng đã muốn nhờ chồng chị giúp vụ Đào Đào, lần sau gặp mặt cậu chủ rồi lại đòi về quê.-Cô dịu giọng- Chị em mình đều là phụ nữ. Chị thương em lắm. Em cũng biết chị thời gian qua là người thế nào mà. Đừng giấu chị nữa. Nói cho chị thử xem Hân Hân, xem chị có giúp được gì cho em không?
Hân Hân thẫn thờ không quyết. Nhưng suốt ngần ấy thời gian cô đã chịu đựng. Gần đây còn bị nỗi lo lắng bị Nghiêm Thành phát hiện thân thế của Đào Đào khiến cô ăn không ngon, ngủ không yên.
Lừa đảo- một là đánh vào lòng tham, dục vọng hai là đánh vào lúc họ yếu đuối nhất. Với Du Hân Hân, chính là lúc này, khi cô đang hoang mang giữa bao nhiêu rối rắm. Nhiếp Ân lại là một bậc thầy.
Khang Kỳ Bách mang theo một tập tài liệu, thảy trước mặt Nhiếp Ân.
Cô cầm tài liệu lên xem, khẽ mỉm cười, vẻ hài lòng đong đầy trong mắt:
-Anh cũng giỏi thật. Những thứ này mà cũng moi ra được.
Năm năm trước, trong giới từng xôn xao một vụ lớn. Có một khách hàng thuê nhóm sát thủ Manila sang Trung Quốc giết người. Mục tiêu là một cô gái trẻ có tên là Diệp Tâm. Sau đó toàn bộ nhóm sát thủ Manila đều không có tông tích. Lại có tin bọn chúng đã bị một tổ chức sát thủ trong nước theo đơn đặt hàng của nhân vật bí ẩn nào đó trừ khử. Khang Kỳ Bách xuất thân là sát thủ, tra những thông tin này cũng không phải chuyện khó với anh ta.
-Anh xác định thông tin này là chính xác? Khách hàng thuê người giết Diệp Tâm là….
-Thông tin tôi lấy về, cô tin hay không là tùy.
-Này….
Anh ta vẫn giữ thái độ lạnh lùng như trước. Khinh thường cô là người lừa đảo. vậy anh ta hiện là gì?
-Anh đang là chồng của em đấy- Nhiếp Ân bỗng ngả người vào lòng Khang Kỳ Bách, tay ôm chặt lấy anh- Sao lại lạnh lùng với em vậy chứ? Anh yêu….không lẽ anh đang có người con gái khác? Anh muốn bỏ em sao?
Khang Kỳ Bách nhìn xung quanh với vẻ mặt đầy cảnh giác. Đến khi nhận ra bốn phía đều vắng lặng, anh ta mới đẩy Nhiếp Ân ra, giọng lạnh như băng:
-Cô Nhiếp…Đừng đùa….
-Em thích đùa đấy thì sao? -Nhiếp Ân ngẩng mặt lên, khiêu khích-Anh lạnh lùng như vậy, làm sao giống anh chàng yêu vợ, thương con như mạng được. Anh….
-Cô….
Nhiếp Ân bỗng nhón chân, hôn lên môi Khang Kỳ Bách. Lòng cô hả hê kỳ lạ. Lúc nào cũng mặt lạnh, thế mà khi cô hôn, anh ta cứng người, rõ ràng cũng không có ý từ chối. Dám nói là không xao lòng, không thích cô không?
Đàn ông khốn kiếp, gã nào cũng dễ dàng bị dục vọng khống chế. Dù có yêu hay không, vẫn muốn…vẫn không từ chối khi có người đẹp chủ động bày tỏ tình cảm với mình.
-Anh đi đi…Anh đi theo cô ta luôn đi. Để tôi và Lạc Lạc tự sinh tự diệt. Anh đi đi….
Lừa đảo lật mặt nhanh như máy. Khang Kỳ Bách còn chưa hết kinh ngạc khi Nhiếp Ân bất thình lình đẩy mạnh vào người anh, còn khóc thét lên.
Khi anh quay lại, Hân Hân đang đứng đó. Cô có vẻ rất ngại ngùng, còn Khang Kỳ Bách hoàn toàn bị động. Trong ba người, anh không có khả năng lừa đảo nhất, chỉ đóng vai trò hỗ trợ, không quan trọng lắm trong vở kịch mà hai người kia đảm nhận vai chính xuất xắc, diễn xuất ấn tượng, chẳng thể đoán ra diễn biến tiếp theo.
….-Chị à….Thật ra….
Hân Hân tìm thấy Nhiếp Ân trong vườn hoa. Cô ấy đang khóc. Hân Hân cũng không biết phải nên an ủi thế nào.
-Anh ta còn gặp gỡ người yêu cũ -Nhiếp Ân lau nước mắt- Chị chỉ làm ầm lên cho anh ta sợ thôi. Cái cô kia cũng thấy, ai là quan trọng trong lòng anh ấy mà.
Hân Hân không có kinh nghiệm trong những chuyện vợ chồng giận hờn đó. Ngày xưa cô quen Thẩm Thanh Dương, anh dịu dàng và chiều ý cô, xem Hân Hân như báu vật, không có lần nào làm cô phải buồn khổ. Hôm nay….
-Đàn ông thật ra chị thấy ai cũng vậy.Em phải biết làm cho họ thấy, ai là quan trọng nhất. Chị và cô người yêu cũ, đương nhiên anh ta cũng biết cân nhắc mà.
-Chị à….Anh….
-Em không cần biện hộ hay lý giải gì cho hắn nữa. Ngay cả cậu chủ mà chị nghĩ là đàng hoàng cũng không như vẻ bề ngoài đâu.
-Ý chị là….
Hân Hân chợt buột miệng. Hân Hân vẫn “giả vờ thao thao” bất tuyệt, kể ngay:
-Anh ta có mấy lần dẫn vài cô gái về đây, cử chỉ có vẻ thân mật lắm. Nhưng nghe nói mẹ anh ta lại thích một cô gái khác, muốn cậu chủ kết hôn để củng cố quyền lực cho công ty.
-Dạ….
Điều này thì Hân Hân hiểu rõ. Khi còn làm việc trong Nghiêm thị, cô đã nghe mọi người xôn xao tin đồn này rồi.
-Chuyện cậu chủ bỏ qua một bên đi -Nhiếp Ận chuyển đề tài- Còn em….Sao lại phải một mình dẫn Đào Đào đi lang thang khắp nơi vậy? Em xinh đẹp như vậy, nấu ăn ngon, thằng ngốc nào lại bỏ rơi hai mẹ con?
Hân Hân lắc đầu, cố gắng che giấu. Nhiếp Ân không hỏi tới nữa nhưng đã có hướng chậm rãi tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch của mình.
-Đàn ông nhiều tên khốn nạn lắm. Em xinh đẹp như vậy còn bị bỏ rơi thì biết bọn họ còn thích người như thế nào nữa. -Nhiếp Ân vỗ vai cô, thở dài rồi chợt quyết định tung con bài tẩy- Nhưng em phải nói thật cho chị biết. Em và cậu chủ…có quan hệ gì trước đây không?
Hân Hân cứng đờ người. Nhiếp Ân không bỏ sót biểu hiện nào trên khuôn mặt cô, tiếp tục tấn công:
-Chị thấy thái độ em khi nhìn thấy cậu chủ lạ lắm. Hôm trước rõ ràng đã muốn nhờ chồng chị giúp vụ Đào Đào, lần sau gặp mặt cậu chủ rồi lại đòi về quê.-Cô dịu giọng- Chị em mình đều là phụ nữ. Chị thương em lắm. Em cũng biết chị thời gian qua là người thế nào mà. Đừng giấu chị nữa. Nói cho chị thử xem Hân Hân, xem chị có giúp được gì cho em không?
Hân Hân thẫn thờ không quyết. Nhưng suốt ngần ấy thời gian cô đã chịu đựng. Gần đây còn bị nỗi lo lắng bị Nghiêm Thành phát hiện thân thế của Đào Đào khiến cô ăn không ngon, ngủ không yên.
Lừa đảo- một là đánh vào lòng tham, dục vọng hai là đánh vào lúc họ yếu đuối nhất. Với Du Hân Hân, chính là lúc này, khi cô đang hoang mang giữa bao nhiêu rối rắm. Nhiếp Ân lại là một bậc thầy.
/54
|