Nhưng bậc thầy lại có khi thất bại phải không?
Lạc Lạc ôm bụng cười bò. Khang Kỳ Bách thì im lặng như mọi khi. Nhiếp Ân bực bội gắt lên:
-Em có im không? Cười cái gì mà cười?
-Cười thì cười chứ.- Lạc Lạc nhảy thót xuống giường- Bà chị áp dụng kinh nghiệm cá nhân sai chỗ rồi. Có con dễ thương, hiểu chuyện như con nhóc Đào Đào thì em cũng sợ mất nói gì chị Hân Hân. Bà là người lạ, đời nào người ta dám nói hết chuyện “thâm cung bí sử” chứ. -Cậu nhóc lại cầm tập tài liệu lên đọc- Bị ám hại, phải phẫu thuật thẫm mỹ toàn bộ gương mặt, sinh non….Người đứng sau, chủ mưu lại là mẹ con lão bồ cũ….Haiz….
-Em cũng muốn kết thúc mau mọi chuyện nhưng với tốc độ này, chị e là còn lâu- Nhiếp Ân thoáng thở dài- Hận thì cứ hận nhưng muốn Hân Hân trả thù thì hơi khó. Cô ấy chỉ muốn rời khỏi nơi này, khỏi dòm thấy Nghiêm Thành càng sớm càng tốt. Làm sao mà…
-Vậy thì làm hận càng thêm hận.- Khang Kỳ Bách chợt lên tiếng- Hân Hân khó lòng thay đổi, vậy thì đổi mục tiêu sang Nghiêm Thành đi.
Lạc Lạc và Nhiếp Ân đều nhìn chăm chú về phía Khang Kỳ Bách. Anh ta không thay đổi sắc mặt, vẫn điềm nhiên:
-Nghiêm Thành biết rõ mọi chuyện, cũng muốn nhanh chóng được gặp con, chinh phục được Du Hân Hân. Nhưng anh ta không dám làm gì cả. Làm cho anh ta hành động, không phải sẽ tốt hơn sao?
-Ý anh là….
-Em hiểu rồi….
Lạc Lạc kề tai vào sát bên Nhiếp Ân, thì thầm. Cô cũng ngẩn ra:
-Cách này thì….
-Thử thôi chị. Trong phim truyền hình cũng thường có đoạn cao trào, không phải lúc đó nhân vật ác độc hay hiền lành đều bộc lộ bản chất hay sao?
….Trên bàn ăn, Nghiêm Thành đang thong thả gắp thức ăn. Hân Hân bưng chén canh lớn từ bếp, Nhiếp Ân cũng cầm dĩa hoa quả, vui vẻ đặt xuống bàn:
-Cậu chủ dùng đi. Hôm nay Hân Hân nấu nhiều món ngon lắm. Cậu cứ dùng….
-Sao hôm nay lại nấu nhiều món vậy?- Nghiêm Thành nhướng mày- Có chuyện gì?
-Hân Hân bảo là mừng bé Đào Đào khỏi bệnh. Và….cô ấy cũng muốn tạm biệt cậu. Ngày mai cô ấy sẽ về quê.
Nghiêm Thành đánh rơi đũa. Ánh mắt anh chứa đầy sự ngỡ ngàng.
-Cậu chủ cũng tiếc tài nấu nướng của em lắm, nhưng biết làm sao được. Hân Hân ở đây cũng không có người thân, dưới quê cô ấy còn cha mẹ lo lắng. Đào Đào cũng có ông bà trông, đi học xa một chút cũng được.
Nghiêm Thành nhìn chăm chắm vào khuôn mặt đang cúi gằm của Du Hân Hân. Cô không muốn có mối liên hệ nào với nhà họ Nghiêm nữa. Trả thù cũng không cần thiết….Nhiếp Ân cũng thầm phục sự kiên cường của cô ấy. Du Hân Hân nhìn bên ngoài yếu đuối, thụ động, hay lo sợ nhưng cô ấy lại vô cùng kiên quyết. Điều mà Hân Hân muốn chỉ là cuộc sống bình yên bên con gái. Vì Đào Đào, cô không màng gì cả, chỉ muốn yên ổn chăm sóc con mình.
Tên Nghiêm Thành đáng chết, bây giờ hắn không bước đến, Nhiếp Ân cũng chẳng cần kế hoạch này nữa. 10 triệu thôi mà. Như Lạc Lạc đã nói, 10 triệu có thể kiếm lại được. Chỉ cần không vướng vào đám người và mớ tình cảm rắc rối này.
-Chị Nhiếp…Một lúc vào phòng gặp tôi.
-Dạ….
Nghiêm Thành cũng đang sợ hãi. Sợ mất đi người, sợ không còn thứ gì quý giá trên đời….Nhiếp Ân nhìn sang Du Hân Hân. Hai mẹ con như vậy, để lỡ thì tên này quả là đồ ngốc nhất mà cô từng gặp. Nếu Nhiếp Ân may mắn có một đối tượng như vậy, cô sẽ không tiếc gì mà…
Không tiếc gì mà….
-Cô Nhiếp…Hợp đồng của chúng ta?
-Chúng tôi đã làm việc rồi. Nhưng chúng tôi cũng không thể làm mà không có sự hợp tác của anh. Anh để mặc cho ba chúng tôi đối mặt, xoay sở, xếp đặt kế hoạch. Dù có lừa được Hân Hân vô bẫy thì anh cũng chẳng tham gia bắt mồi. Cứ như vậy kế hoạch rất khó thành công.
-Ý cô là….
-Anh cũng rõ tình hình chứ? Hân Hân không hề biết anh đã làm mọi chuyện vì cô ấy. Cô ấy cứ ngỡ anh là người xấu. Anh lại ở gần Đào Đào, nếu tôi là người mẹ đơn thân như Hân Hân cũng sẽ sợ hãi anh phát hiện ra sự thật, sau đó bắt con đi. Muốn giữ mẹ con cô ấy ở lại, phải tạo ra ràng buộc. Mà ràng buộc hữu hiệu nhất đối với Hân Hân bây giờ với anh chính là thù hận. Anh phải gây ra “hận”. Tôi mới dựa vào yếu tố đó mà tác động, bày cách cho Hân Hân ở lại. Sau đó anh đối xử tốt với mẹ con Hân Hân, bồi đắp tình cảm gia đình.
-Cô muốn tôi…
-Tôi đã tạo cho Hân Hân một ấn tượng là anh cũng như bao gã công tử ham ăn chơi, ham thích cái mới mẻ khác. Tôi nói với cô ấy anh không ít lần dắt gái về nhà. Nghiêm đại công tử, dù sao năm năm trước trong mắt Hân Hân anh đã là một gã khốn nạn cưỡng hiếp phụ nữ, năm năm sau, lặp lại một lần nữa, cô ấy cũng sẽ chẳng có ý nghi ngờ gì đâu.
Như có một tiếng sét vừa giáng vào đầu Nghiêm Thành. Anh chóang váng, gần như bất động tại chỗ. Nhiếp Ân lạnh nhạt tiếp lời:
-Hoặc là anh lưạ chọn cách thứ hai, nói hết mọi chuyện cho Hân Hân nghe. Cô ấy sẽ biết, năm năm trước người yêu cô ấy thực sự chẳng có chút cảm tình nào dành cho Hân Hân cả. Anh ta bỏ thuốc kích thích, gài anh cưỡng bức Hân Hân, sau đó giả vờ quân tử xúi cô ấy và gia đình kiện anh ra tòa. Mẹ anh ta thì mướn người ám sát Hân Hân. Còn anh, anh hết sức cao thượng, đưa cô ấy ra nước ngoài, âm thầm hỗ trợ cô ấy giải phẫu, chữa bệnh. Anh là người tốt, cực kỳ tốt. Hân Hân xác định sai kẻ thù. Nhưng anh Nghiêm cũng nên biết, giữa cảm giác một cô gái bị cưỡng hiếp và một con cờ bị người ta lừa gạt, lợi dụng hết lần này đến lần khác, cái nào sẽ làm Hân Hân của anh đau lòng, suy sụp hơn?
Thế giới của Diệp Tâm rất đơn thuần. Cô không bao giờ ngờ được mình lại là nạn nhân trong một âm mưu như vậy. Ngày xưa Nghiêm Thành yêu thương cô trong căm lặng cũng là vì không muốn lôi kéo Diệp Tâm vào thế giới hỗn loạn của anh. Bà nội, ba mẹ đều là những người Nghiêm Thành không thể tin tưởng. Cuộc sống khắc nghiệt. Năm năm trước anh chưa đủ lông đủ cánh, chỉ có thể âm thầm bảo hộ cô, cố gắng giảm mọi thương tổn cho Diệp Tâm đến mức thấp nhất. Nhưng hậu quả vẫn là cô suýt mất đi sinh mạng, cả nhà phải tha hương lưu lạc. Bây giờ cô biết sự thật thì sao chứ? Nghiêm Thành thoáng thở dài.
-Tùy anh thôi…Anh còn một cơ hội cuối. Ngày mai Hân Hân ra tàu về quê. Rượu thì tôi chuẩn bị cho anh rồi. Anh giả vờ hay uống say cũng được. Đào Đào tôi cũng sẽ dùng một liều lượng nhỏ cho cô bé ngủ đến sáng. Anh có làm hay không là chuyện của anh. Sáng mai….
Nghiêm Thành cũng bị dồn vào đường cùng, phải chọn lựa. Đàn ông thật hiểu đàn ông nhỉ. Nhiếp Ân nghĩ tới Khang Kỳ Bách…Cách như vậy anh ta cũng nghĩ ra, chắc là đã làm thử ở đâu rồi.
Lạc Lạc ôm bụng cười bò. Khang Kỳ Bách thì im lặng như mọi khi. Nhiếp Ân bực bội gắt lên:
-Em có im không? Cười cái gì mà cười?
-Cười thì cười chứ.- Lạc Lạc nhảy thót xuống giường- Bà chị áp dụng kinh nghiệm cá nhân sai chỗ rồi. Có con dễ thương, hiểu chuyện như con nhóc Đào Đào thì em cũng sợ mất nói gì chị Hân Hân. Bà là người lạ, đời nào người ta dám nói hết chuyện “thâm cung bí sử” chứ. -Cậu nhóc lại cầm tập tài liệu lên đọc- Bị ám hại, phải phẫu thuật thẫm mỹ toàn bộ gương mặt, sinh non….Người đứng sau, chủ mưu lại là mẹ con lão bồ cũ….Haiz….
-Em cũng muốn kết thúc mau mọi chuyện nhưng với tốc độ này, chị e là còn lâu- Nhiếp Ân thoáng thở dài- Hận thì cứ hận nhưng muốn Hân Hân trả thù thì hơi khó. Cô ấy chỉ muốn rời khỏi nơi này, khỏi dòm thấy Nghiêm Thành càng sớm càng tốt. Làm sao mà…
-Vậy thì làm hận càng thêm hận.- Khang Kỳ Bách chợt lên tiếng- Hân Hân khó lòng thay đổi, vậy thì đổi mục tiêu sang Nghiêm Thành đi.
Lạc Lạc và Nhiếp Ân đều nhìn chăm chú về phía Khang Kỳ Bách. Anh ta không thay đổi sắc mặt, vẫn điềm nhiên:
-Nghiêm Thành biết rõ mọi chuyện, cũng muốn nhanh chóng được gặp con, chinh phục được Du Hân Hân. Nhưng anh ta không dám làm gì cả. Làm cho anh ta hành động, không phải sẽ tốt hơn sao?
-Ý anh là….
-Em hiểu rồi….
Lạc Lạc kề tai vào sát bên Nhiếp Ân, thì thầm. Cô cũng ngẩn ra:
-Cách này thì….
-Thử thôi chị. Trong phim truyền hình cũng thường có đoạn cao trào, không phải lúc đó nhân vật ác độc hay hiền lành đều bộc lộ bản chất hay sao?
….Trên bàn ăn, Nghiêm Thành đang thong thả gắp thức ăn. Hân Hân bưng chén canh lớn từ bếp, Nhiếp Ân cũng cầm dĩa hoa quả, vui vẻ đặt xuống bàn:
-Cậu chủ dùng đi. Hôm nay Hân Hân nấu nhiều món ngon lắm. Cậu cứ dùng….
-Sao hôm nay lại nấu nhiều món vậy?- Nghiêm Thành nhướng mày- Có chuyện gì?
-Hân Hân bảo là mừng bé Đào Đào khỏi bệnh. Và….cô ấy cũng muốn tạm biệt cậu. Ngày mai cô ấy sẽ về quê.
Nghiêm Thành đánh rơi đũa. Ánh mắt anh chứa đầy sự ngỡ ngàng.
-Cậu chủ cũng tiếc tài nấu nướng của em lắm, nhưng biết làm sao được. Hân Hân ở đây cũng không có người thân, dưới quê cô ấy còn cha mẹ lo lắng. Đào Đào cũng có ông bà trông, đi học xa một chút cũng được.
Nghiêm Thành nhìn chăm chắm vào khuôn mặt đang cúi gằm của Du Hân Hân. Cô không muốn có mối liên hệ nào với nhà họ Nghiêm nữa. Trả thù cũng không cần thiết….Nhiếp Ân cũng thầm phục sự kiên cường của cô ấy. Du Hân Hân nhìn bên ngoài yếu đuối, thụ động, hay lo sợ nhưng cô ấy lại vô cùng kiên quyết. Điều mà Hân Hân muốn chỉ là cuộc sống bình yên bên con gái. Vì Đào Đào, cô không màng gì cả, chỉ muốn yên ổn chăm sóc con mình.
Tên Nghiêm Thành đáng chết, bây giờ hắn không bước đến, Nhiếp Ân cũng chẳng cần kế hoạch này nữa. 10 triệu thôi mà. Như Lạc Lạc đã nói, 10 triệu có thể kiếm lại được. Chỉ cần không vướng vào đám người và mớ tình cảm rắc rối này.
-Chị Nhiếp…Một lúc vào phòng gặp tôi.
-Dạ….
Nghiêm Thành cũng đang sợ hãi. Sợ mất đi người, sợ không còn thứ gì quý giá trên đời….Nhiếp Ân nhìn sang Du Hân Hân. Hai mẹ con như vậy, để lỡ thì tên này quả là đồ ngốc nhất mà cô từng gặp. Nếu Nhiếp Ân may mắn có một đối tượng như vậy, cô sẽ không tiếc gì mà…
Không tiếc gì mà….
-Cô Nhiếp…Hợp đồng của chúng ta?
-Chúng tôi đã làm việc rồi. Nhưng chúng tôi cũng không thể làm mà không có sự hợp tác của anh. Anh để mặc cho ba chúng tôi đối mặt, xoay sở, xếp đặt kế hoạch. Dù có lừa được Hân Hân vô bẫy thì anh cũng chẳng tham gia bắt mồi. Cứ như vậy kế hoạch rất khó thành công.
-Ý cô là….
-Anh cũng rõ tình hình chứ? Hân Hân không hề biết anh đã làm mọi chuyện vì cô ấy. Cô ấy cứ ngỡ anh là người xấu. Anh lại ở gần Đào Đào, nếu tôi là người mẹ đơn thân như Hân Hân cũng sẽ sợ hãi anh phát hiện ra sự thật, sau đó bắt con đi. Muốn giữ mẹ con cô ấy ở lại, phải tạo ra ràng buộc. Mà ràng buộc hữu hiệu nhất đối với Hân Hân bây giờ với anh chính là thù hận. Anh phải gây ra “hận”. Tôi mới dựa vào yếu tố đó mà tác động, bày cách cho Hân Hân ở lại. Sau đó anh đối xử tốt với mẹ con Hân Hân, bồi đắp tình cảm gia đình.
-Cô muốn tôi…
-Tôi đã tạo cho Hân Hân một ấn tượng là anh cũng như bao gã công tử ham ăn chơi, ham thích cái mới mẻ khác. Tôi nói với cô ấy anh không ít lần dắt gái về nhà. Nghiêm đại công tử, dù sao năm năm trước trong mắt Hân Hân anh đã là một gã khốn nạn cưỡng hiếp phụ nữ, năm năm sau, lặp lại một lần nữa, cô ấy cũng sẽ chẳng có ý nghi ngờ gì đâu.
Như có một tiếng sét vừa giáng vào đầu Nghiêm Thành. Anh chóang váng, gần như bất động tại chỗ. Nhiếp Ân lạnh nhạt tiếp lời:
-Hoặc là anh lưạ chọn cách thứ hai, nói hết mọi chuyện cho Hân Hân nghe. Cô ấy sẽ biết, năm năm trước người yêu cô ấy thực sự chẳng có chút cảm tình nào dành cho Hân Hân cả. Anh ta bỏ thuốc kích thích, gài anh cưỡng bức Hân Hân, sau đó giả vờ quân tử xúi cô ấy và gia đình kiện anh ra tòa. Mẹ anh ta thì mướn người ám sát Hân Hân. Còn anh, anh hết sức cao thượng, đưa cô ấy ra nước ngoài, âm thầm hỗ trợ cô ấy giải phẫu, chữa bệnh. Anh là người tốt, cực kỳ tốt. Hân Hân xác định sai kẻ thù. Nhưng anh Nghiêm cũng nên biết, giữa cảm giác một cô gái bị cưỡng hiếp và một con cờ bị người ta lừa gạt, lợi dụng hết lần này đến lần khác, cái nào sẽ làm Hân Hân của anh đau lòng, suy sụp hơn?
Thế giới của Diệp Tâm rất đơn thuần. Cô không bao giờ ngờ được mình lại là nạn nhân trong một âm mưu như vậy. Ngày xưa Nghiêm Thành yêu thương cô trong căm lặng cũng là vì không muốn lôi kéo Diệp Tâm vào thế giới hỗn loạn của anh. Bà nội, ba mẹ đều là những người Nghiêm Thành không thể tin tưởng. Cuộc sống khắc nghiệt. Năm năm trước anh chưa đủ lông đủ cánh, chỉ có thể âm thầm bảo hộ cô, cố gắng giảm mọi thương tổn cho Diệp Tâm đến mức thấp nhất. Nhưng hậu quả vẫn là cô suýt mất đi sinh mạng, cả nhà phải tha hương lưu lạc. Bây giờ cô biết sự thật thì sao chứ? Nghiêm Thành thoáng thở dài.
-Tùy anh thôi…Anh còn một cơ hội cuối. Ngày mai Hân Hân ra tàu về quê. Rượu thì tôi chuẩn bị cho anh rồi. Anh giả vờ hay uống say cũng được. Đào Đào tôi cũng sẽ dùng một liều lượng nhỏ cho cô bé ngủ đến sáng. Anh có làm hay không là chuyện của anh. Sáng mai….
Nghiêm Thành cũng bị dồn vào đường cùng, phải chọn lựa. Đàn ông thật hiểu đàn ông nhỉ. Nhiếp Ân nghĩ tới Khang Kỳ Bách…Cách như vậy anh ta cũng nghĩ ra, chắc là đã làm thử ở đâu rồi.
/54
|