Đường Thi bắt đầu kéo người mặc áo đen đang không ngừng run rẩy vì đau đớn vào trong nhà giam tối, sau đó dùng một chút ánh sáng mờ ảo ở góc cửa và cái dây thừng còn sót lại để trói chặt người kia lại.
Bạc Dạ đỡ Tùng Sam, Đường Thi dìu Đường Dịch từ nơi đó chạy ra, sau đó Bạc Dạ nhìn lướt qua bên trong.
Cái tên mặc áo đen kia đang dùng ánh mắt hoàng sợ cầu cu bon họ đừng đóng cửa nơi tối tăm này lại.
Bạc Dạ nhếch môi cười lạnh: “Mày cũng nếm trải một chút đi, cảm giác bị nhốt trong cái nơi không chút ánh sáng này rốt cuộc có tư vị gì.”
Sau đó người đàn ông hung hăng đóng mạnh cánh cửa lại không chừa dù chi là một kẽ hở, ngăn cách tiếng la hét kêu rên thảm thiết của người nọ ở bên kia bức tường.
Bọn họ trốn khỏi phạm vi ghi hình của camera giám sát, giấu người trong góc hành lang, Bạc Dạ nói với Đường Thi: “Trên mặt chiếc nhẫn này có gắn định vi, cho nên chắc chắn sẽ có người tìm thấy chúng ta thôi. Tôi và Tùng Sam sẽ ở lại đây để giải quyết mọi chuyện, em và Đường Dịch theo đường này chạy đi.”
Đường Thi bị quyết định nhanh chóng này của Bạc Dạ làm cho giật mình, sau đó cô mới nói: “Anh thật sự điên rồi sao? Bây giờ chúng ta đều trốn ra được, muốn chạy thì cùng nhau chạy.”
“Không, tôi và Tùng Sam vẫn còn có thủ oán chưa giải quyết xong.”
Bạc Dạ đứng lên, sau đó anh chỉ lên cái camera giám sát trên góc tường bên cạnh: “Đến lúc đó tôi sẽ xuất hiện trong camera để thu hút sự chú ý của người khác, sau đó em và Đường Dịch nhân cơ hội hỗn loạn này chạy trốn đi. Đường Thi, tôi không thể cam đoan rằng sau này sẽ có thể bảo vệ được em, cho nên em cần một người..”
Bạc Dạ hít một hơi thật sâu: “Còn sống, biết không?”
Bạc Da nhấn nhấn vào nhân trung của Tùng Sam, Tung Sam mặc dù đang hôn mê nhưng Bạc Dạ biết Tùng Sam bị thương không nghiêm trọng lắm, chỉ là anh bị dính thuốc gây tê nên mới hôn mê, cho nên chi cần kích thích Tùng Sam là anh ta có thể tình lại, khác với Đường Dịch hôn mê vì bị thương rất nghiêm trọng.
Đây cũng là một trong những điểm đáng ngờ, vi sao Vinh Nam chỉ tìm người làm Đưong Dịch bị thương nhưng lại không làm thương tổn gì đến Tùng Sam
Nửa phút sau, Tùng Sam từ trong mơ màng tinh lại, tầm nhìn vẫn còn rời rạc, Bạc Dạ đỡ lấy anh ta hỏi một câu: “Có thể nói chuyện được không?”
“Tê..”
Tùng Sam hít thở sâu mấy hơi liên tục mà tầm mắt vẫn đang quay cuồng, anh ta đưa một tay đỡ mặt mình, một tay chống tường, cả người lung lay sắp đổ mấy lần mới có thể đứng vững: “Chết tiệt.”
“Xem ra anh cũng không đề ý người trong Tùng Lâm bị thay đổi một cách im lặng không tiếng động nào.”
Bạc Dạ đứng một bên nói: “Bây giờ anh có thể cử động được không?”
“Tôi bị người ta chuốc thuốc mê.”
Tùng Sam dùng sức bè cánh tay của mình, rõ ràng là nó bị đau một chút, anh ta nhắm mắt rồi lại từ từ mờ ra: “Sao chúng ta thoát ra ngoài được hay vậy?”
“Tôi tìm cách đánh úp người gác cửa nhà giam nên mới thoát ra được.” Bạc Dạ nhanh chóng nói: “Nhưng mà chỉ có một người được giữ lại để canh chừng chúng ta thôi. Tùng Sam, anh có thấy tình huống này có gi ki la không?”
Không biết từ khi nào mà Bạc Dạ và Tung Sam lại có thể ngang nhiên, bình tĩnh trao đổi suy nghĩ như vậy. Bởi vì trước đó thái độ của cả hai khá là thờ ở và lạnh nhạt.
Tùng Sam rất nhanh đưa tay lên chi: “Tôi đưa Đường Dịch cùng với Đường Thi quay về rừng ăn cơm, rồi giống như có ai đó bỏ thuốc vào cơm, lúc chúng tôi tình lại đã thấy cả ba bị trói chặt, còn Đường Dịch thì bị thương mà Đường Thi cũng bị bọn họ bắt đến nhốt vào nhà giam tối này. Tôi không ngờ bọn họ còn bắt cả anh.”
“Có lẽ bọn họ không chỉ bắt được mỗi mình tôi.”
Bạc Dạ nhận thấy có điều gì đó có chút không thích hợp, trên mặt lộ ra biểu tình không thể tin được.
Sau đó anh lầm bầm lầu bầu, nhỏ giọng thì thào: “Nếu bọn chúng muốn khổng chế Tùng Lâm thì không nhất thiết phải mạo hiểm lớn như vậy để đắc tội với tôi. Cho nên nếu bon chúng đã nghĩ cách bắt tôi, điều đó chứng minh nhất định đã có chuyện gì đó. Tôi, anh, Đường Thi và Đưong Dịch đều bị người ta liên lụy.”
Bạc Dạ đỡ Tùng Sam, Đường Thi dìu Đường Dịch từ nơi đó chạy ra, sau đó Bạc Dạ nhìn lướt qua bên trong.
Cái tên mặc áo đen kia đang dùng ánh mắt hoàng sợ cầu cu bon họ đừng đóng cửa nơi tối tăm này lại.
Bạc Dạ nhếch môi cười lạnh: “Mày cũng nếm trải một chút đi, cảm giác bị nhốt trong cái nơi không chút ánh sáng này rốt cuộc có tư vị gì.”
Sau đó người đàn ông hung hăng đóng mạnh cánh cửa lại không chừa dù chi là một kẽ hở, ngăn cách tiếng la hét kêu rên thảm thiết của người nọ ở bên kia bức tường.
Bọn họ trốn khỏi phạm vi ghi hình của camera giám sát, giấu người trong góc hành lang, Bạc Dạ nói với Đường Thi: “Trên mặt chiếc nhẫn này có gắn định vi, cho nên chắc chắn sẽ có người tìm thấy chúng ta thôi. Tôi và Tùng Sam sẽ ở lại đây để giải quyết mọi chuyện, em và Đường Dịch theo đường này chạy đi.”
Đường Thi bị quyết định nhanh chóng này của Bạc Dạ làm cho giật mình, sau đó cô mới nói: “Anh thật sự điên rồi sao? Bây giờ chúng ta đều trốn ra được, muốn chạy thì cùng nhau chạy.”
“Không, tôi và Tùng Sam vẫn còn có thủ oán chưa giải quyết xong.”
Bạc Dạ đứng lên, sau đó anh chỉ lên cái camera giám sát trên góc tường bên cạnh: “Đến lúc đó tôi sẽ xuất hiện trong camera để thu hút sự chú ý của người khác, sau đó em và Đường Dịch nhân cơ hội hỗn loạn này chạy trốn đi. Đường Thi, tôi không thể cam đoan rằng sau này sẽ có thể bảo vệ được em, cho nên em cần một người..”
Bạc Dạ hít một hơi thật sâu: “Còn sống, biết không?”
Bạc Da nhấn nhấn vào nhân trung của Tùng Sam, Tung Sam mặc dù đang hôn mê nhưng Bạc Dạ biết Tùng Sam bị thương không nghiêm trọng lắm, chỉ là anh bị dính thuốc gây tê nên mới hôn mê, cho nên chi cần kích thích Tùng Sam là anh ta có thể tình lại, khác với Đường Dịch hôn mê vì bị thương rất nghiêm trọng.
Đây cũng là một trong những điểm đáng ngờ, vi sao Vinh Nam chỉ tìm người làm Đưong Dịch bị thương nhưng lại không làm thương tổn gì đến Tùng Sam
Nửa phút sau, Tùng Sam từ trong mơ màng tinh lại, tầm nhìn vẫn còn rời rạc, Bạc Dạ đỡ lấy anh ta hỏi một câu: “Có thể nói chuyện được không?”
“Tê..”
Tùng Sam hít thở sâu mấy hơi liên tục mà tầm mắt vẫn đang quay cuồng, anh ta đưa một tay đỡ mặt mình, một tay chống tường, cả người lung lay sắp đổ mấy lần mới có thể đứng vững: “Chết tiệt.”
“Xem ra anh cũng không đề ý người trong Tùng Lâm bị thay đổi một cách im lặng không tiếng động nào.”
Bạc Dạ đứng một bên nói: “Bây giờ anh có thể cử động được không?”
“Tôi bị người ta chuốc thuốc mê.”
Tùng Sam dùng sức bè cánh tay của mình, rõ ràng là nó bị đau một chút, anh ta nhắm mắt rồi lại từ từ mờ ra: “Sao chúng ta thoát ra ngoài được hay vậy?”
“Tôi tìm cách đánh úp người gác cửa nhà giam nên mới thoát ra được.” Bạc Dạ nhanh chóng nói: “Nhưng mà chỉ có một người được giữ lại để canh chừng chúng ta thôi. Tùng Sam, anh có thấy tình huống này có gi ki la không?”
Không biết từ khi nào mà Bạc Dạ và Tung Sam lại có thể ngang nhiên, bình tĩnh trao đổi suy nghĩ như vậy. Bởi vì trước đó thái độ của cả hai khá là thờ ở và lạnh nhạt.
Tùng Sam rất nhanh đưa tay lên chi: “Tôi đưa Đường Dịch cùng với Đường Thi quay về rừng ăn cơm, rồi giống như có ai đó bỏ thuốc vào cơm, lúc chúng tôi tình lại đã thấy cả ba bị trói chặt, còn Đường Dịch thì bị thương mà Đường Thi cũng bị bọn họ bắt đến nhốt vào nhà giam tối này. Tôi không ngờ bọn họ còn bắt cả anh.”
“Có lẽ bọn họ không chỉ bắt được mỗi mình tôi.”
Bạc Dạ nhận thấy có điều gì đó có chút không thích hợp, trên mặt lộ ra biểu tình không thể tin được.
Sau đó anh lầm bầm lầu bầu, nhỏ giọng thì thào: “Nếu bọn chúng muốn khổng chế Tùng Lâm thì không nhất thiết phải mạo hiểm lớn như vậy để đắc tội với tôi. Cho nên nếu bon chúng đã nghĩ cách bắt tôi, điều đó chứng minh nhất định đã có chuyện gì đó. Tôi, anh, Đường Thi và Đưong Dịch đều bị người ta liên lụy.”
/1848
|