Con người của Tùng Sam co rút, khoảnh khắc đối diện với Bạc Dạ, chậm rãi thốt ra bốn chữ: “Thất Tông Tội Lý.”
Bạc Dạ không có phủ nhận, Đường Thi đứng bên cạnh lùi về phía sau hai bước, suýt chút nữa đã không dìu đỡ nổi anh trai của mình, cô nói: “Tôi cũng có liên quan đến Thất Tông Tội Lý sao?”
“Đúng.”
Bạc Dạ hít một hơi: “Đến bây giờ, tôi nghĩ tôi cần phải nói cho em biết một vài sự thật. Đường Thi, em biết em là người được nhận nuôi phải không? Sau đó chúng tôi có điều tra một chút quá khứ của em, phát hiện ra Vinh Bắc em gái của Vinh Nam từng sống với em ở trong cùng một cô nhi viện.”
Đường Thi ngây người, sững sờ tại chỗ, những tin tức lớn liên tục tràn vào đầu óc cô, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cô không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giải, đâu là đúng đâu là sai. “Vinh Bắc lớn lên cùng tôi sao?”
Đường Thi cảm giác trí nhớ của chính minh xuất hiện có chút hỗn loạn, cô thật sự không có một ký ức gì về cô nhi viện mà cô từng ở, cô thậm chí còn không nhở là minh được người nhận nuôi, cho nên trí nhớ nhất định đã bị ai đó đụng chạm đến.
“Em bị người khác tầy não hoặc có thể nói là bị thôi miên, đóng chặt lại đoạn ký ức này, giống như lúc trước em vì chịu kích thích nên trong thời gian ngắn đã quên mất tôi là ai.”
Bạc Dạ nói: “Cho nên em và Thất Tông Tôi Lý chắc chắn sẽ có liên quan ở một mức độ nhất định nào đó, như vậy Vinh Nam mới có thể bắt em đến đây. Còn tôi, bởi vì mối hệ giữa tôi và Thất Tông Tội Lý không phải là nông, nên tôi mới bị kéo theo. Huống hồ…”
Bạc Dạ gắn từng tiếng, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoa của Đường Thi: “Tôi còn là chồng cũ của em, vài năm trước tôi đã đứng sau lên kế hoạch khiến cho nhà họ Đường các người cửa nát nhà tan.”
Có lẽ tất cả những thứ này đều là nước cờ của Vinh Nam, Bạc Dạ hủy diệt nhà họ Đường, trở thành họng súng của Vinh Nam. Cho nên Bạc Dạ không có khả năng một minh trốn thoát, bởi vì bắt đầu từ năm năm trước, anh biết mình đã lún quá sâu vào kiếp nan này.
Hô hấp Đường Thi dường như ngưng trệ, nhìn thấy bộ dạng này của Bạc Dạ, lòng ngực cảm nhận được cảm giác đau đớn vô cùng kỳ lạ.
Anh thế mà đã nói ra khoảng thời gian quá khứ đẫm máu kia trước mặt cô. “Vi vậy, tôi và Tùng Sam phải tự tay giải quyết những chuyện này. Em và Đường Dịch phải thoát ra khỏi đây.”
Bạc Dạ nhỏ giọng, đè thấp thanh âm: “Em có hiểu không?”
Hốc mắt Đường Thi đỏ bừng: “Anh muốn làm cái gi? Rõ ràng là anh vẫn chưa trả hết nợ cho tôi, vì sao mỗi lần có chuyện đều là anh tự mình tùy tiện quyết định tất cả như vậy?”
“Mặc dù tôi tự tiện quyết định tất cả.”
Bạc Dạ hung hăng đây Đường Thi vào góc tường khuất tầm nhìn: “Nhưng tôi chắc chắn sẽ không làm hại đến em. Đường Thi, cả đời này của Bạc Dạ tôi đều quả hận em cũng quá yêu em, đến lúc cuối cùng rồi, em dừng đấu khẩu hơn thua với tôi nữa được không? Tôi xin thể nếu lần này chúng ta có thể sống sót ra ngoài, tôi nhất định sẽ không quấy rầy em nữa. Chỉ cần mọi người bình an vô sự là mọi thứ có thể kết thúc.”
Nếu có thể sống sót ra ngoài…
Sau đó Bạc Dạ xoay người, liếc nhìn Tung Sam một cải: “Đã tỉnh táo hoàn toàn chưa?”
“Cũng gần như ổn rồi.”
Tùng Sam xoay cổ: “Lúc hoạt động vẫn còn có chút chậm chạp.”
“Anh chính là đồ lười biếng nhất trong Thất Tông Tội Lý.”
Bạc Dạ lạnh nhạt cười: “Không chừng so với tôi còn yếu hơn?”
Tùng Sam cũng cười lạnh, bày ra một biểu tình khác hiếm có: “it nói lời vô nghĩa đi, tôi hiểu được anh đang muốn làm gì.”
Sau đó nhân lúc Đường Thi vẫn chưa phản ứng lại được, hai người lao ra chỗ sáng sủa, đứng ở phía dưới ống kính camera, vươn hai tay lên. “Anh muốn làm gì vậy? Anh muốn để người khác phát hiện ra mình sao?”
Đường Thi che miệng lại nói, cô chỉ thấy khỏe miệng của Bạc Dạ khẽ nhúc nhích, nhìn khẩu hình có thể nghe được âm thanh, im hơi lặng tiếng nhưng lại mang theo hai chữ nặng nề chết người. Anh nói…
Chạy mau.
Đường Thi lập túc òa khóc, cô cắn răng chống đỡ Đường Dịch thằng dậy, hướng về bên trái mà chay đi.
Bạc Da và Tùng Sam cũng rất nhanh chóng lui đến hướng bọn người mặc áo đen xuất hiện, cất bước đi thằng về phía đám người kia.
Bạc Dạ không có phủ nhận, Đường Thi đứng bên cạnh lùi về phía sau hai bước, suýt chút nữa đã không dìu đỡ nổi anh trai của mình, cô nói: “Tôi cũng có liên quan đến Thất Tông Tội Lý sao?”
“Đúng.”
Bạc Dạ hít một hơi: “Đến bây giờ, tôi nghĩ tôi cần phải nói cho em biết một vài sự thật. Đường Thi, em biết em là người được nhận nuôi phải không? Sau đó chúng tôi có điều tra một chút quá khứ của em, phát hiện ra Vinh Bắc em gái của Vinh Nam từng sống với em ở trong cùng một cô nhi viện.”
Đường Thi ngây người, sững sờ tại chỗ, những tin tức lớn liên tục tràn vào đầu óc cô, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cô không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giải, đâu là đúng đâu là sai. “Vinh Bắc lớn lên cùng tôi sao?”
Đường Thi cảm giác trí nhớ của chính minh xuất hiện có chút hỗn loạn, cô thật sự không có một ký ức gì về cô nhi viện mà cô từng ở, cô thậm chí còn không nhở là minh được người nhận nuôi, cho nên trí nhớ nhất định đã bị ai đó đụng chạm đến.
“Em bị người khác tầy não hoặc có thể nói là bị thôi miên, đóng chặt lại đoạn ký ức này, giống như lúc trước em vì chịu kích thích nên trong thời gian ngắn đã quên mất tôi là ai.”
Bạc Dạ nói: “Cho nên em và Thất Tông Tôi Lý chắc chắn sẽ có liên quan ở một mức độ nhất định nào đó, như vậy Vinh Nam mới có thể bắt em đến đây. Còn tôi, bởi vì mối hệ giữa tôi và Thất Tông Tội Lý không phải là nông, nên tôi mới bị kéo theo. Huống hồ…”
Bạc Dạ gắn từng tiếng, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoa của Đường Thi: “Tôi còn là chồng cũ của em, vài năm trước tôi đã đứng sau lên kế hoạch khiến cho nhà họ Đường các người cửa nát nhà tan.”
Có lẽ tất cả những thứ này đều là nước cờ của Vinh Nam, Bạc Dạ hủy diệt nhà họ Đường, trở thành họng súng của Vinh Nam. Cho nên Bạc Dạ không có khả năng một minh trốn thoát, bởi vì bắt đầu từ năm năm trước, anh biết mình đã lún quá sâu vào kiếp nan này.
Hô hấp Đường Thi dường như ngưng trệ, nhìn thấy bộ dạng này của Bạc Dạ, lòng ngực cảm nhận được cảm giác đau đớn vô cùng kỳ lạ.
Anh thế mà đã nói ra khoảng thời gian quá khứ đẫm máu kia trước mặt cô. “Vi vậy, tôi và Tùng Sam phải tự tay giải quyết những chuyện này. Em và Đường Dịch phải thoát ra khỏi đây.”
Bạc Dạ nhỏ giọng, đè thấp thanh âm: “Em có hiểu không?”
Hốc mắt Đường Thi đỏ bừng: “Anh muốn làm cái gi? Rõ ràng là anh vẫn chưa trả hết nợ cho tôi, vì sao mỗi lần có chuyện đều là anh tự mình tùy tiện quyết định tất cả như vậy?”
“Mặc dù tôi tự tiện quyết định tất cả.”
Bạc Dạ hung hăng đây Đường Thi vào góc tường khuất tầm nhìn: “Nhưng tôi chắc chắn sẽ không làm hại đến em. Đường Thi, cả đời này của Bạc Dạ tôi đều quả hận em cũng quá yêu em, đến lúc cuối cùng rồi, em dừng đấu khẩu hơn thua với tôi nữa được không? Tôi xin thể nếu lần này chúng ta có thể sống sót ra ngoài, tôi nhất định sẽ không quấy rầy em nữa. Chỉ cần mọi người bình an vô sự là mọi thứ có thể kết thúc.”
Nếu có thể sống sót ra ngoài…
Sau đó Bạc Dạ xoay người, liếc nhìn Tung Sam một cải: “Đã tỉnh táo hoàn toàn chưa?”
“Cũng gần như ổn rồi.”
Tùng Sam xoay cổ: “Lúc hoạt động vẫn còn có chút chậm chạp.”
“Anh chính là đồ lười biếng nhất trong Thất Tông Tội Lý.”
Bạc Dạ lạnh nhạt cười: “Không chừng so với tôi còn yếu hơn?”
Tùng Sam cũng cười lạnh, bày ra một biểu tình khác hiếm có: “it nói lời vô nghĩa đi, tôi hiểu được anh đang muốn làm gì.”
Sau đó nhân lúc Đường Thi vẫn chưa phản ứng lại được, hai người lao ra chỗ sáng sủa, đứng ở phía dưới ống kính camera, vươn hai tay lên. “Anh muốn làm gì vậy? Anh muốn để người khác phát hiện ra mình sao?”
Đường Thi che miệng lại nói, cô chỉ thấy khỏe miệng của Bạc Dạ khẽ nhúc nhích, nhìn khẩu hình có thể nghe được âm thanh, im hơi lặng tiếng nhưng lại mang theo hai chữ nặng nề chết người. Anh nói…
Chạy mau.
Đường Thi lập túc òa khóc, cô cắn răng chống đỡ Đường Dịch thằng dậy, hướng về bên trái mà chay đi.
Bạc Da và Tùng Sam cũng rất nhanh chóng lui đến hướng bọn người mặc áo đen xuất hiện, cất bước đi thằng về phía đám người kia.
/1848
|