Đêm buông xuống, mọi âm thanh đều yên tĩnh. Ánh trăng sáng ngời trên cao sáng tỏ trong trời đêm, rõ ràng sáng chói như sương mù bạc đổ xuống, che đầy cả tòa Dục Tuyết cung.
Gió đêm quanh quẩn ở cây phỉ[1], tấm màn voan mỏng chuyển động dưới ánh trăng, nhẹ nhàng mà dịu dàng. Ánh trăng dịu dàng nghiêng chiếu tiểu mỹ nhân xinh đẹp đang nhắm mắt ngủ trên giường gấm, chiếu ra đôi mắt buồn ngủ bất an của nàng.
Trong phòng chỉ còn lại một chén đèn thuỷ tinh nhỏ, ngọn đèn nhàn nhạt ấm áp nhu hòa như nước, lụa mỏng lượn lờ, ánh trăng mê ly chiếu vào phòng.
Đêm trăng nhu hoà tĩnh mật như vậy, gió đêm hun người như vậy, hẳn là trợ giúp người bình yên ngủ nhất. Nhưng hết lần này tới lần khác Tống Vãn Ca lại làm thế nào cũng ngủ không được, ôm áo ngủ bằng gấm ở trên giường lật qua lật lại, trằn trọc, cừu cứ đếm một con lại một con, vẫn như cũ không cách nào ngủ được.
Haiz! Đều do ban ngày nàng ngủ nhiều quá, buổi tối mới có thể mất ngủ.
Tống Vãn Ca xúc động thở dài hít sâu vài hơi đứng dậy đi đến bên cửa sở, ngửa đầu ngơ ngác nhìn ánh trăng rút lui sau tấm ngói mặc cho hồn phách bay đi vô bờ bến không biết bao lâu, cho đến khi hơi hơi cảm giác cái lạnh đánh vào người, mới cố gắng áp chế đi ý muốn ngồi chồm hổm. Che miệng ách xì một cái, Tống Vãn Ca mới quay về nằm lần nữa.
Mới vừa ngủ không tới nửa khắc, trong lúc buồn ngủ mông lung, một tràng tiếng bước chân rất nhỏ truyền vào tai Tống Vãn Ca.
"Ai đó?"
Tống Vãn Ca căng thẳng trong lòng, thần kinh trong nháy mắt cũng căng chặt theo.
Rốt cuộc là ai, đêm hôm khuya khoắt len lén xông vào tẩm cung của nàng? Chẳng lẽ, một ý nghĩ đáng sợ như tia chớp chợt chui vào trong đầu Tống Vãn Ca.
"Chẳng lẽ là người phụ nữ ác độc - Vũ phi kia không nhịn được nên ra tay với mình rồi sao?" Nghĩ đến trong hậu cung lại có người chẳng kiêng nể muốn đẩy nàng vào chỗ chết, trong lòng nhất thời kinh hãi không thôi.
Vốn là buồn ngủ không sâu giờ phút này đã sớm hoàn toàn kinh hãi mà thanh tỉnh, trong đầu trấn tĩnh như gương, sau khi người ở thế gian có bận tâm và nhớ nhung, sẽ trở nên e ngại tử vong, mà Tống Vãn Ca cũng thế, đáy lòng suy nghĩ đủ cách, không biết nên ứng phó như thế nào.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần rồi, đã tiến vào nội thất. Nếu người đến là sát thủ, vậy…
Lộng Hoa và Lộng Ảnh ngủ ở phòng ngoài, giờ phút này lại không có bất cứ động tĩnh gì có phải bọn họ đã gặp bất trắc hay không? Hay là…Tống Vãn Ca không dám hành động thiếu suy nghĩ, lẳng lặng nằm ở trên giường, chỉnh hơi thở chậm chạp giả bộ ngủ say.
Ở trong đêm khuya yên tĩnh không tiếng động này, ngũ quan của Tống Vãn Ca càng rõ ràng hơn. Nàng có thể cảm giác được người nọ đang từng bước một tới gần giường, trong lòng rất nhanh đủ loại đã trải qua trong kiếp trước và kiếp này, nhưng giờ phút này nàng nghi ngại nhiều nhất, nhớ sâu nhất chính là Trần nhi của nàng. Đứa bé nhu thuận đáng yêu lại vừa hiểu chuyện kia, nếu tối nay nàng gặp được bất trắc gì, vậy Trần nhi của nàng nên làm cái gì bây giờ đây.
Nghĩ đến Trần nhi vì không có sự chiếu cố cùng thương yêu của nàng mà nước mắt đầy mặt lúc sáng, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác chua xót.
Người đến càng ngày càng gần rồi, chợt một mùi hương đặc biệt xâm nhập vào mũi Tống Vãn Ca, mùi hương đăc biệt này rất quen thuộc.
Giật mình ngây ngốc chốc lát, thân thể Tống Vãn Ca chấn động mạnh, sao có thể là hắn?
Người đến đúng là Tiêu Dao Hầu Hàn Kỳ Hiên, hay là cảm giác của nàng sai lầm rồi.
Trái tim trong giây lát co rút nhanh thở ra một hơi khí to, lo lắng cũng tản đi, ít nhất nàng cảm thấy Hàn Kỳ Hiên sẽ không hại đến tính mạng của mình. Chỉ là sợ hãi bối rối càng sâu, nàng không nghĩ tới người đàn ông tà ác này lại lớn gan đến vậy, đêm hôm khuya khoắt len lén lẻn vào hoàng cung, lại còn lẻn vào trong nội điện của phi tần hậu cung nữa chứ.
Kinh hãi thấy hắn đã đứng trước giường của mình, mùi hương quế thơm mát càng dày đặc hơn rồi, hơi thở nam tính tà mị cường thế trên người hắn cũng từ từ di tản ra, mùi hương đặc biệt này, Tống Vãn Ca chỉ ngửi qua một lần trên người Hàn Kỳ Hiên nhưng đây vốn là một trong số rất ít mùi hương mà nàng thích, cho nên ấn tượng càng khắc sâu. Lần trước khi bị hắn mạnh mẽ ôm vào trong ngực nàng còn ngầm giữ mùi hương đó trong đáy lòng đây. Mùi thơm thanh nhã cũng mạnh mẽ như vậy, dùng trên người đàn ông tà mị ngả ngớn buồn nôn kia, thật sự là lãng phí vô ích rồi.
Xem ra người trước giường thật sự là hắn, sẽ không sai, người này chính là người đàn ông tà ác chiếm tiện nghi của nàng lần trước Tiêu Dao Hầu Hàn Kỳ Hiên.
Tên đàn ông thúi ghê tởm, Tống Vãn Ca oán hận âm thầm rủa một tiếng dưới đáy lòng.
Hắn tới làm gì? Hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm tầng tầng trọng binh canh gác, mà ngoài Dục Tuyết cung của nàng cũng có không ít thị vệ luân phiên trông coi, tiểu Hầu gia phong lưu này có thể lặng yên không một tiếng động xông vào, không kinh động đến bất luận kẻ nào, có thể thấy được năng lực của hắn không giống bình thường.
Trong đầu Tống Vãn Ca không ngừng suy nghĩ miên man, nhưng nghĩ mãi mà không rõ đêm khuya hắn thăm dò vào tẩm cung của mình, rốt cuộc muốn làm gì. Nhưng ngay lúc đó nàng cũng không có bất cứ động tác nào, mà là liều mạng giả vờ ngủ say, muốn nhìn một chút hắn đến cùng là muốn thế nào.
Đối với Hàn Kỳ Hiên này, nói thật, nàng chỉ có chán ghét. Không nói lần trước bị hắn chiếm không ít tiện nghi, cả người hắn để lộ ra luồng hơi thở phong lưu ngả ngớn di động, cũng đủ khiến nàng cau mày phỉ nhổ. Cho nên, tự nhiên Hàn Kỳ Hiên đã được nàng xếp vào nhóm nhân vật cự tuyệt lui tới.
Chỉ là không nghĩ tới một người phong lưu ăn chơi trác táng như vậy lại là thâm tàng bất lộ (không để lộ tài năng), chỉ tính đến chuyện hắn có bản lãnh có thể ở trong hoàng cung đi lại tự nhiên, thậm chí như vào chỗ không người, không phải người mang tuyệt kỹ thì là cái gì?
Trong đầu ngựa thần lướt gió tung bay nghĩ lung tung một hồi, đợi phục hồi tinh thần lại, Tống Vãn Ca cảm giác được Hàn Kỳ Hiên nhẹ nhàng ngồi trên mép giường, cho dù nhắm mắt lại nàng cũng có thể cảm giác được, hắn đang không chớp mắt chặt chẽ nhìn mình chăm chú, ánh mắt nóng cháy, sáng quắc, tựa như hai luồng lửa cháy, giống như muốn đem nàng thiêu đốt.
"Vật nhỏ, bản hầu lại tới nữa, đây là lần thứ hai bản hầu trộm xem dung nhan khi ngủ ngọt ngào động lòng người của nàng rồi đấy! Nàng vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn tươi đẹp chiếu người như vậy, khuynh quốc khuynh thành, tuyệt đại phương hoa, bản hầu chỉ vừa quen biết nàng trong đêm trung thu hôm qua, quen biết mới chỉ một ngày ngắn ngủi, nhưng nàng lại làm cho bản hầu đối với nàng ngày nhớ, đêm mong, thậm chí ăn ngủ khó khăn, tối hôm qua bản hầu đã mất ngủ cả một đêm, đều tại nàng - vật nhỏ này làm hại. Nàng nói, bản hầu rốt cuộc nên trừng phạt nàng thế nào đây?"
Hàn Kỳ Hiên vừa nói, bàn tay to ấm áp nóng bỏng xoa gương mặt Tống Vãn Ca, dịu dàng vuốt ve qua lại, từ ấn đường xuống dưới, cuối cùng vuốt ngược lên dừng lại trên mi mắt Tống Vãn Ca, nhẹ nhàng lướt qua, động tác êm ái thương tiếc như gió nhẹ phất qua, hàm chứa muôn vàn nhu tình, tất cả ý ngọt.
Đêm, yên tĩnh không tiếng động, gió đêm êm ái ghẹo người, ánh sao lấp lánh đầy trời, ánh trăng như nước xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên người Tống Vãn Ca, một bên là ngọn đèn ấm áp, một bên là ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng ở trên người nàng dung hợp một chỗ thật kỳ diệu, hình thành một loại xinh đẹp khác, diêm dúa mà trong sáng, nhiệt tình mà tĩnh lặng, quyến rũ mà nhẹ nhàng, giống như yêu tinh hại nước hại dân mị hoặc chúng sinh, lại vừa giống như tiên nữ tốt bụng xinh đẹp thuần khiết không tì vết.
Ngửi một cái thật sâu, mùi thơm ngát mê người theo không khí tiến vào lỗ mũi Hàn Kỳ Hiên, ngửi đến hắn vốn dĩ thanh tỉnh đã trở nên có chút say, mắt phượng thanh u (đẹp và tĩnh mịch) sáng ngời sớm nổi lên gợn sóng đặc biệt, sương mù che chắn con tim thoáng hiện dường như, trong chút bất tri bất giác từ từ trầm luân. Mà hắn, thế nhưng lại không tự biết.
"Nàng rốt cuộc là nữ tử thế nào đây? Bản hầu vui chơi tìm hoa, nhiều năm đi qua biết bao bụi hoa, cả một phiến lá cũng không dính thân nhưng đêm qua không ngờ vì nàng mà mất ngủ. Sáng nay mới nhìn lén qua nàng, buổi tối lại không tự kìm hãm được đến dò xét vào tẩm cung của nàng để nhìn lén. Nàng nói bản hầu có phải điên rồi không? Lại đối với nàng mê muội như thế.”
Hắn dường như là thì thào tự nói, lại vừa dường như đang hỏi tiểu mỹ nhân động lòng người trên giường gấm. Loại cảm giác chính mình không nắm được trong tay này trước kia hắn chưa bao giờ có, hắn cũng không biết loại cảm giác này rốt cuộc đại biểu cho cái gì. Là thích? Là yêu? Hay là gì khác? Hắn phân không rõ, nói không rõ cũng không muốn đi tỉ mỉ nghiên cứu tìm tòi. Hắn chỉ biết là, từ sau bữa tiệc tối trung thu hôm qua gặp được vật nhỏ này, nàng đã khiến hắn hứng thú thật lớn, cũng kích phát tham muốn giữ lấy tiềm ẩn trong cơ thể hắn.
Mặc kệ là sắc đẹp tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành của nàng, hay là đóng kịch khi đối mặt với phi tần trong hậu cung khiêu khích, thậm chí là ca khúc có phong cách đặc biệt lại kinh hãi thế tục mà nàng hát cũng làm cho mắt hắn nhìn nàng, mê muội không thôi. Ở trong mắt hắn vật nhỏ đáng yêu lại ngập ngừng này đã thành sự tồn tại không thể bỏ qua. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ gặp qua nữ tử nào không giống người thường, lại có khí chất đặc biệt như thế.
"Thì ra thật sự là Hàn Kỳ Hiên, mình thật sự không đoán sai," Tống Vãn Ca âm thầm nói trong đáy lòng. Nhưng đồng thời, đáy lòng Tống Vãn Ca lại tràn đầy nghi ngờ bởi vì bây giờ Hàn Kỳ Hiên này không có chút nào giống kẻ nàng đã gặp trong đình tối hôm qua. Cho dù nàng từ từ nhắm hai mắt, nàng cũng có thể cảm giác được hơi thở khác biệt rất lớn với trước đây của hắn.
Hắn bây giờ, đã ít đi phần tà mị và ngả ngớn lúc trước, mà có thêm vài phần sủng nịch cùng nhu tình. Người đàn ông ghê tởm này đêm nay có phải bị động kinh mới nói những lời có ý thế này hay không?
"Hắn mất ngủ hay không, mê muội hay không có liên quan gì mình, mình lại không có trêu chọc hắn. Còn có, vừa rồi hắn nói đây là hắn lần thứ hai rình coi dung nhan khi ngủ của mình, chẳng lẽ trừ lúc này đây trước đó hắn đã rình coi qua một lần sao. Sao mình lại không biết?"
Người đàn ông thô bỉ này, cứ như một hái hoa tặc, chuyên môn thích rình coi người khác ngủ, rõ là một con quỷ háo sắc.
Tống Vãn Ca oán hận trong lòng, ấn tượng đối với hắn ta không khỏi càng kém hơn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Cây phỉ: Phỉ thông thường (Corylus avellana) và phỉ Balkan (Corylus maxima) là các loài cây ăn quả quan trọng, được trồng để lấy hạt ăn được.
Gió đêm quanh quẩn ở cây phỉ[1], tấm màn voan mỏng chuyển động dưới ánh trăng, nhẹ nhàng mà dịu dàng. Ánh trăng dịu dàng nghiêng chiếu tiểu mỹ nhân xinh đẹp đang nhắm mắt ngủ trên giường gấm, chiếu ra đôi mắt buồn ngủ bất an của nàng.
Trong phòng chỉ còn lại một chén đèn thuỷ tinh nhỏ, ngọn đèn nhàn nhạt ấm áp nhu hòa như nước, lụa mỏng lượn lờ, ánh trăng mê ly chiếu vào phòng.
Đêm trăng nhu hoà tĩnh mật như vậy, gió đêm hun người như vậy, hẳn là trợ giúp người bình yên ngủ nhất. Nhưng hết lần này tới lần khác Tống Vãn Ca lại làm thế nào cũng ngủ không được, ôm áo ngủ bằng gấm ở trên giường lật qua lật lại, trằn trọc, cừu cứ đếm một con lại một con, vẫn như cũ không cách nào ngủ được.
Haiz! Đều do ban ngày nàng ngủ nhiều quá, buổi tối mới có thể mất ngủ.
Tống Vãn Ca xúc động thở dài hít sâu vài hơi đứng dậy đi đến bên cửa sở, ngửa đầu ngơ ngác nhìn ánh trăng rút lui sau tấm ngói mặc cho hồn phách bay đi vô bờ bến không biết bao lâu, cho đến khi hơi hơi cảm giác cái lạnh đánh vào người, mới cố gắng áp chế đi ý muốn ngồi chồm hổm. Che miệng ách xì một cái, Tống Vãn Ca mới quay về nằm lần nữa.
Mới vừa ngủ không tới nửa khắc, trong lúc buồn ngủ mông lung, một tràng tiếng bước chân rất nhỏ truyền vào tai Tống Vãn Ca.
"Ai đó?"
Tống Vãn Ca căng thẳng trong lòng, thần kinh trong nháy mắt cũng căng chặt theo.
Rốt cuộc là ai, đêm hôm khuya khoắt len lén xông vào tẩm cung của nàng? Chẳng lẽ, một ý nghĩ đáng sợ như tia chớp chợt chui vào trong đầu Tống Vãn Ca.
"Chẳng lẽ là người phụ nữ ác độc - Vũ phi kia không nhịn được nên ra tay với mình rồi sao?" Nghĩ đến trong hậu cung lại có người chẳng kiêng nể muốn đẩy nàng vào chỗ chết, trong lòng nhất thời kinh hãi không thôi.
Vốn là buồn ngủ không sâu giờ phút này đã sớm hoàn toàn kinh hãi mà thanh tỉnh, trong đầu trấn tĩnh như gương, sau khi người ở thế gian có bận tâm và nhớ nhung, sẽ trở nên e ngại tử vong, mà Tống Vãn Ca cũng thế, đáy lòng suy nghĩ đủ cách, không biết nên ứng phó như thế nào.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần rồi, đã tiến vào nội thất. Nếu người đến là sát thủ, vậy…
Lộng Hoa và Lộng Ảnh ngủ ở phòng ngoài, giờ phút này lại không có bất cứ động tĩnh gì có phải bọn họ đã gặp bất trắc hay không? Hay là…Tống Vãn Ca không dám hành động thiếu suy nghĩ, lẳng lặng nằm ở trên giường, chỉnh hơi thở chậm chạp giả bộ ngủ say.
Ở trong đêm khuya yên tĩnh không tiếng động này, ngũ quan của Tống Vãn Ca càng rõ ràng hơn. Nàng có thể cảm giác được người nọ đang từng bước một tới gần giường, trong lòng rất nhanh đủ loại đã trải qua trong kiếp trước và kiếp này, nhưng giờ phút này nàng nghi ngại nhiều nhất, nhớ sâu nhất chính là Trần nhi của nàng. Đứa bé nhu thuận đáng yêu lại vừa hiểu chuyện kia, nếu tối nay nàng gặp được bất trắc gì, vậy Trần nhi của nàng nên làm cái gì bây giờ đây.
Nghĩ đến Trần nhi vì không có sự chiếu cố cùng thương yêu của nàng mà nước mắt đầy mặt lúc sáng, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác chua xót.
Người đến càng ngày càng gần rồi, chợt một mùi hương đặc biệt xâm nhập vào mũi Tống Vãn Ca, mùi hương đăc biệt này rất quen thuộc.
Giật mình ngây ngốc chốc lát, thân thể Tống Vãn Ca chấn động mạnh, sao có thể là hắn?
Người đến đúng là Tiêu Dao Hầu Hàn Kỳ Hiên, hay là cảm giác của nàng sai lầm rồi.
Trái tim trong giây lát co rút nhanh thở ra một hơi khí to, lo lắng cũng tản đi, ít nhất nàng cảm thấy Hàn Kỳ Hiên sẽ không hại đến tính mạng của mình. Chỉ là sợ hãi bối rối càng sâu, nàng không nghĩ tới người đàn ông tà ác này lại lớn gan đến vậy, đêm hôm khuya khoắt len lén lẻn vào hoàng cung, lại còn lẻn vào trong nội điện của phi tần hậu cung nữa chứ.
Kinh hãi thấy hắn đã đứng trước giường của mình, mùi hương quế thơm mát càng dày đặc hơn rồi, hơi thở nam tính tà mị cường thế trên người hắn cũng từ từ di tản ra, mùi hương đặc biệt này, Tống Vãn Ca chỉ ngửi qua một lần trên người Hàn Kỳ Hiên nhưng đây vốn là một trong số rất ít mùi hương mà nàng thích, cho nên ấn tượng càng khắc sâu. Lần trước khi bị hắn mạnh mẽ ôm vào trong ngực nàng còn ngầm giữ mùi hương đó trong đáy lòng đây. Mùi thơm thanh nhã cũng mạnh mẽ như vậy, dùng trên người đàn ông tà mị ngả ngớn buồn nôn kia, thật sự là lãng phí vô ích rồi.
Xem ra người trước giường thật sự là hắn, sẽ không sai, người này chính là người đàn ông tà ác chiếm tiện nghi của nàng lần trước Tiêu Dao Hầu Hàn Kỳ Hiên.
Tên đàn ông thúi ghê tởm, Tống Vãn Ca oán hận âm thầm rủa một tiếng dưới đáy lòng.
Hắn tới làm gì? Hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm tầng tầng trọng binh canh gác, mà ngoài Dục Tuyết cung của nàng cũng có không ít thị vệ luân phiên trông coi, tiểu Hầu gia phong lưu này có thể lặng yên không một tiếng động xông vào, không kinh động đến bất luận kẻ nào, có thể thấy được năng lực của hắn không giống bình thường.
Trong đầu Tống Vãn Ca không ngừng suy nghĩ miên man, nhưng nghĩ mãi mà không rõ đêm khuya hắn thăm dò vào tẩm cung của mình, rốt cuộc muốn làm gì. Nhưng ngay lúc đó nàng cũng không có bất cứ động tác nào, mà là liều mạng giả vờ ngủ say, muốn nhìn một chút hắn đến cùng là muốn thế nào.
Đối với Hàn Kỳ Hiên này, nói thật, nàng chỉ có chán ghét. Không nói lần trước bị hắn chiếm không ít tiện nghi, cả người hắn để lộ ra luồng hơi thở phong lưu ngả ngớn di động, cũng đủ khiến nàng cau mày phỉ nhổ. Cho nên, tự nhiên Hàn Kỳ Hiên đã được nàng xếp vào nhóm nhân vật cự tuyệt lui tới.
Chỉ là không nghĩ tới một người phong lưu ăn chơi trác táng như vậy lại là thâm tàng bất lộ (không để lộ tài năng), chỉ tính đến chuyện hắn có bản lãnh có thể ở trong hoàng cung đi lại tự nhiên, thậm chí như vào chỗ không người, không phải người mang tuyệt kỹ thì là cái gì?
Trong đầu ngựa thần lướt gió tung bay nghĩ lung tung một hồi, đợi phục hồi tinh thần lại, Tống Vãn Ca cảm giác được Hàn Kỳ Hiên nhẹ nhàng ngồi trên mép giường, cho dù nhắm mắt lại nàng cũng có thể cảm giác được, hắn đang không chớp mắt chặt chẽ nhìn mình chăm chú, ánh mắt nóng cháy, sáng quắc, tựa như hai luồng lửa cháy, giống như muốn đem nàng thiêu đốt.
"Vật nhỏ, bản hầu lại tới nữa, đây là lần thứ hai bản hầu trộm xem dung nhan khi ngủ ngọt ngào động lòng người của nàng rồi đấy! Nàng vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn tươi đẹp chiếu người như vậy, khuynh quốc khuynh thành, tuyệt đại phương hoa, bản hầu chỉ vừa quen biết nàng trong đêm trung thu hôm qua, quen biết mới chỉ một ngày ngắn ngủi, nhưng nàng lại làm cho bản hầu đối với nàng ngày nhớ, đêm mong, thậm chí ăn ngủ khó khăn, tối hôm qua bản hầu đã mất ngủ cả một đêm, đều tại nàng - vật nhỏ này làm hại. Nàng nói, bản hầu rốt cuộc nên trừng phạt nàng thế nào đây?"
Hàn Kỳ Hiên vừa nói, bàn tay to ấm áp nóng bỏng xoa gương mặt Tống Vãn Ca, dịu dàng vuốt ve qua lại, từ ấn đường xuống dưới, cuối cùng vuốt ngược lên dừng lại trên mi mắt Tống Vãn Ca, nhẹ nhàng lướt qua, động tác êm ái thương tiếc như gió nhẹ phất qua, hàm chứa muôn vàn nhu tình, tất cả ý ngọt.
Đêm, yên tĩnh không tiếng động, gió đêm êm ái ghẹo người, ánh sao lấp lánh đầy trời, ánh trăng như nước xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên người Tống Vãn Ca, một bên là ngọn đèn ấm áp, một bên là ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng ở trên người nàng dung hợp một chỗ thật kỳ diệu, hình thành một loại xinh đẹp khác, diêm dúa mà trong sáng, nhiệt tình mà tĩnh lặng, quyến rũ mà nhẹ nhàng, giống như yêu tinh hại nước hại dân mị hoặc chúng sinh, lại vừa giống như tiên nữ tốt bụng xinh đẹp thuần khiết không tì vết.
Ngửi một cái thật sâu, mùi thơm ngát mê người theo không khí tiến vào lỗ mũi Hàn Kỳ Hiên, ngửi đến hắn vốn dĩ thanh tỉnh đã trở nên có chút say, mắt phượng thanh u (đẹp và tĩnh mịch) sáng ngời sớm nổi lên gợn sóng đặc biệt, sương mù che chắn con tim thoáng hiện dường như, trong chút bất tri bất giác từ từ trầm luân. Mà hắn, thế nhưng lại không tự biết.
"Nàng rốt cuộc là nữ tử thế nào đây? Bản hầu vui chơi tìm hoa, nhiều năm đi qua biết bao bụi hoa, cả một phiến lá cũng không dính thân nhưng đêm qua không ngờ vì nàng mà mất ngủ. Sáng nay mới nhìn lén qua nàng, buổi tối lại không tự kìm hãm được đến dò xét vào tẩm cung của nàng để nhìn lén. Nàng nói bản hầu có phải điên rồi không? Lại đối với nàng mê muội như thế.”
Hắn dường như là thì thào tự nói, lại vừa dường như đang hỏi tiểu mỹ nhân động lòng người trên giường gấm. Loại cảm giác chính mình không nắm được trong tay này trước kia hắn chưa bao giờ có, hắn cũng không biết loại cảm giác này rốt cuộc đại biểu cho cái gì. Là thích? Là yêu? Hay là gì khác? Hắn phân không rõ, nói không rõ cũng không muốn đi tỉ mỉ nghiên cứu tìm tòi. Hắn chỉ biết là, từ sau bữa tiệc tối trung thu hôm qua gặp được vật nhỏ này, nàng đã khiến hắn hứng thú thật lớn, cũng kích phát tham muốn giữ lấy tiềm ẩn trong cơ thể hắn.
Mặc kệ là sắc đẹp tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành của nàng, hay là đóng kịch khi đối mặt với phi tần trong hậu cung khiêu khích, thậm chí là ca khúc có phong cách đặc biệt lại kinh hãi thế tục mà nàng hát cũng làm cho mắt hắn nhìn nàng, mê muội không thôi. Ở trong mắt hắn vật nhỏ đáng yêu lại ngập ngừng này đã thành sự tồn tại không thể bỏ qua. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ gặp qua nữ tử nào không giống người thường, lại có khí chất đặc biệt như thế.
"Thì ra thật sự là Hàn Kỳ Hiên, mình thật sự không đoán sai," Tống Vãn Ca âm thầm nói trong đáy lòng. Nhưng đồng thời, đáy lòng Tống Vãn Ca lại tràn đầy nghi ngờ bởi vì bây giờ Hàn Kỳ Hiên này không có chút nào giống kẻ nàng đã gặp trong đình tối hôm qua. Cho dù nàng từ từ nhắm hai mắt, nàng cũng có thể cảm giác được hơi thở khác biệt rất lớn với trước đây của hắn.
Hắn bây giờ, đã ít đi phần tà mị và ngả ngớn lúc trước, mà có thêm vài phần sủng nịch cùng nhu tình. Người đàn ông ghê tởm này đêm nay có phải bị động kinh mới nói những lời có ý thế này hay không?
"Hắn mất ngủ hay không, mê muội hay không có liên quan gì mình, mình lại không có trêu chọc hắn. Còn có, vừa rồi hắn nói đây là hắn lần thứ hai rình coi dung nhan khi ngủ của mình, chẳng lẽ trừ lúc này đây trước đó hắn đã rình coi qua một lần sao. Sao mình lại không biết?"
Người đàn ông thô bỉ này, cứ như một hái hoa tặc, chuyên môn thích rình coi người khác ngủ, rõ là một con quỷ háo sắc.
Tống Vãn Ca oán hận trong lòng, ấn tượng đối với hắn ta không khỏi càng kém hơn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Cây phỉ: Phỉ thông thường (Corylus avellana) và phỉ Balkan (Corylus maxima) là các loài cây ăn quả quan trọng, được trồng để lấy hạt ăn được.
/68
|