Âm thầm hít sâu một hơi, Tống Vãn Ca mạnh mẽ cảm giác được tay của Hàn Kỳ Hiên trượt theo ấn đường của nàng, theo mũi, dao động tới môi cánh hoa của nàng, sau đó lại đến cổ của nàng, cố chấp lưu luyến không rời. Ngón tay hơi thô ráp qua lại vuốt ve da thịt trên cổ nàng, khiến cho cả người nàng nhịn không được thật muốn rùng mình, nhưng lại lo lắng bị Hàn Kỳ Hiên phát hiện mình đang tỉnh, chỉ có thể cực lực áp chế xúc động muốn run rẩy cả người.
Nhưng... Nhưng...
Tiếng thở dốc của Hàn Kỳ Hiên đột nhiên trở nên vừa nặng lại vừa sâu, hơi thở nóng rực lại thẳng tắp phun vào hai gò má của Tống Vãn Ca.
Tống Vãn Ca còn chưa kịp tự hỏi, sau một khắc, đôi môi của Hàn Kỳ Hiên đã đặt lên môi cánh hoa của nàng, nụ hôn điên cuồng mãnh liệt mang theo dục vọng dày đặc và khát vọng sâu đậm. Cấp bách như vậy, điên cuồng như vậy, dường như tình cảm mãnh liệt cùng nhung nhớ chôn sâu dưới đáy lòng mấy vạn năm, muốn thông qua phương thức như vậy để tiết ra ngoài.
Nụ hôn của hắn rất sâu, rất cấp bách, rất điên cuồng, cũng rất bá đạo. Bàn tay to của hắn cũng không nhàn rỗi nữa, mà là lần theo cổ áo Tống Vãn Ca. Một đường xuống phía dưới, từ áo lót của nàng dao động trượt vào, cách cái yếm hơi mỏng vân vê toàn thân của nàng.
Bị Hàn Kỳ Hiên lớn mật không kiêng nể chiếm tiện nghi như thế, Tống Vãn Ca cũng giả bộ không nổi nữa. Kỳ thật, nàng cũng sắp bởi vì nụ hôn điên cuồng bá đạo của hắn mà không thở nổi nữa rồi.
"Sao lại không tiếp tục giả bộ ngủ nữa?" Không đợi Tống Vãn Ca có thêm động tác, Hàn Kỳ Hiên đột nhiên buông nàng ra, lời nói tà tứ ám muội thẳng tắp truyền vào trong tai nàng.
"Sao ngươi biết ta giả bộ ngủ" Tống Vãn Ca âm thầm lấy làm kinh hãi mở choàng mắt, lập tức nhìn thấy con ngươi đen phát sáng chứa đầy tình dục của hắn, hô hấp có chút không yên, đáy lòng nổi lên nhè nhẹ kinh hoảng cùng bất an.
"Từ lúc ta dò xét vào cổ áo của nàng. Vuốt ve da thịt trên cổ nàng, đã cảm giác được hơi thở của nàng không yên”. Hàn Kỳ Hiên đưa tay nâng lên cằm của nàng, ánh mắt không có ý tốt từ trên xuống dưới đánh giá nàng, môi mỏng gợi cảm phun ra chính là lời nói ám muội tà nịnh đến cực điểm. "Thế nào, nụ hôn nồng nhiệt triền miên của bản hầu vừa rồi có phải làm nàng rất say mê hay không?"
"Ngươi...Ngươi đừng nói bậy", Tống Vãn Ca kinh hoảng nhìn hắn, đáy lòng có tức giận áp chế không được. Hái hoa tặc đáng chết này, đêm hôm khuya khoắt chạy tới ăn đậu hủ của nàng, miệng còn đáng ghét như vậy thật hận không thể một cước đá bay hắn. "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Ha ha nàng nói đi?" Hàn Kỳ Hiên tà tà nhướng rồi hạ mày, ngón cái và ngón trỏ qua lại vỗ về dưới cằm của Tống Vãn Ca. Lực nhìn như vô ích, nhưng lại làm cho Tống Vãn Ca không làm sao giãy ra được sự bó buộc của hắn. "Bản hầu muốn làm gì nàng chẳng lẽ còn không biết sao?"
"Ngươi ngươi đừng có làm loạn, nơi này là hoàng cung, cẩn thận ta gọi người," tia tình dục trong đáy mắt hắn càng ngày càng đậm, cũng càng ngày càng nóng cháy khiến cho Tống Vãn Ca kinh hoảng, càng làm cho tay chân nàng không yên hoàn toàn mất đi sự lạnh lùng và trấn định của ngày thường. "Sắc lang này chẳng lẽ hắn muốn xâm phạm tự làm một Bá Vương Ngạnh Thượng Cung ư?"
"Ha ha, nếu nàng không sợ người khác phát hiện trong tẩm cung của nàng cất giấu một người đàn ông lớn như ta, vậy nàng cứ việc gọi đi, dù sao ta cũng không sao cả.” Hàn Kỳ Hiên tà nịnh ám muội cười cười, dáng vẻ căn bản không đem sự uy hiếp cùng đe dọa của Tống Vãn Ca để vào mắt. “Danh dự bại hoại cũng là chuyện của nàng, Long Ngự Tà muốn trị cũng là tội dâm loạn trong hậu cung của nàng, không có một chút liên luỵ đến trên đầu ta. Bản hầu đã đến tất nhiên có thể đi, mà cục diện rối rắm đó sẽ để lại cho nàng, phải không?"
"Ngươi, tiểu nhân hèn mọn vô sỉ!" Tống Vãn Ca nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn hận không thể tát vào gương mặt tuấn tú tà mị của hắn.Nhưng hắn nói rất đúng nàng tất nhiên là không dám gọi cầu cứu. Nếu bị người ta phát hiện trong tẩm cung của nàng nửa đêm canh ba còn giấu một người đàn ông lớn như vậy, bị đám nữ tử nhiều chuyện trong hậu cung kia khơi lên, thêm chút mỡ gia tăng chút dấm chua chỉ sợ Long Ngự Tà - bạo quân ác ma kia sẽ lại nổi giận.
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Oán hận trừng mắt liếc hắn một cái, Tống Vãn Ca cắn chặt môi, trong đầu cấp tốc suy nghĩ xem nên làm thế nào mới là tốt nhất.
"Ha ha đàn ông và đàn bà đêm hôm khuya khoắt ở cùng một phòng, nàng nói còn có thể làm gì?!" Hàn Kỳ Hiên vẻ mặt cười tà, cố ý đem gương mặt tuấn tú của hắn kề sát vào, hơi thở ấm áp mập mờ đều phun lên mặt Tống Vãn Ca, cùng với cổ, làm cho nàng không nhịn được sợ run một trận. “Những lúc thiên thời địa lợi như thế này, đương nhiên là mây mưa thất thường, cùng hưởng cá nước thân mật, nàng nói đúng không?"
"Hạ lưu!" Tống Vãn Ca giận không thể át mắng một câu, lập tức nói, "Ta bây giờ là phi tử của Hoàng thượng, ngươi tốt nhất không nên xằng bậy! Xâm phạm hoàng phi là tử tội?"
Nghe vậy, vẻ mặt ám muội của Hàn Kỳ Hiên đột nhiên giảm đi, ngược lại thay bằng vẻ mặt ầm trầm độc ác.
"Một tháng qua, có phải Long Ngự Tà hàng đêm đều sủng hạnh nàng không?"
"Cái này không liên quan tới ngươi, ta dựa vào cái gì phải nói với ngươi!" Tống Vãn Ca quật cường vừa tức vừa hận trừng mắt nhìn hắn vừa nói vừa dùng sức muốn đẩy ra cái tay nhéo cằm mình của hắn, nhưng lăn qua lăn lại hồi lâu vẫn là phí công, chỉ có thể thở hổn hển tùy ý hắn tiếp tục nhéo.
"Không nói phải không?" Hàn Kỳ Hiên đột nhiên tà tứ cười, nắm thật chặt lực trong tay, lập tức cúi đầu xuống, lần nữa thật sâu dùng sức che lại đôi môi của Tống Vãn Ca. Lần này còn bá đạo hơn hồi nãy, so với lúc nãy còn điên cuồng mãnh liệt hơn, tràn ngập giữ lấy cùng cướp đoạt, giống như đang phát tiết tức giận đầy ngập của hắn, lại giống như đang tiết ra không cam lòng đầy trong bụng hắn.
Độ ấm bên trong càng ngày càng cao, không khí ám muội kiều diễm di chuyển chung quanh, hô hấp của hắn càng ngày càng cấp bách, cũng càng ngày càng nặng nề từng tiếng từng tiếng đụng vào tai, xâm nhập tứ chi toàn thân, làm cho Tống Vãn Ca sợ hãi, đầu lưỡi luống cuống không biết làm thế nào cho phải.
"Đừng, ngươi, hỗn đản mau buông ta ra!"
Bị Hàn Kỳ Hiên làm cho sắp không thở được! Tống Vãn Ca liều mạng phản kháng liều mạng lắc đầu! Nhưng dù thế nào cũng giãy không ra áp bách cùng bó buộc mạnh mẽ của hắn, trong miệng dường như mắng.
Người đàn ông này từ trong xương thật giống bạo quân ác ma kia, đều có bản tính bá đạo cùng cướp đoạt, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm khiến nàng cảm thấy sợ hãi? Thì ra hắn cũng là một người nhiều mặt, khi thì phong lưu ngả ngớn khi thì tà mị khó lường, khi thì lại điên cuồng bá đạo, bề ngoài thoạt nhìn là dáng vẻ ăn chơi trác táng, lại không có học vấn nghề nghiệp, thực chất là khôn khéo cường hãn, cao thâm khó lường.
Đối với loại người trên người có dán nhãn hiệu nguy hiểm này, Tống Vãn Ca từ trước đến nay luôn kính mà không gần gũi, có thể trốn thật xa là trốn thật xa, tựa như bạo quân ác ma kia. Bởi vì khí phách cùng lệ khí điên cuồng trên cả người bọn họ, chung quy sẽ làm nàng không hiểu sao cảm thấy áp bách, mà đối với bọn họ, nàng cực kỳ áp lực thậm chí ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, còn có thể có dường như kinh hoảng. Dù sao, bọn họ từ trong xương đã ẩn núp một phần nguy hiểm, tựa như trái bom hẹn giờ, ngươi hơi không cẩn thận chọc tới hắn sẽ đột nhiên bộc phát, hơn nữa hậu quả tuyệt đối rất khó tưởng tượng.
Người đàn ông lưu manh này đêm qua là nàng nhìn nhầm rồi, chỉ dựa vào biểu tình ngả ngớn mà cho rằng hắn vô năng (ko có năng lực). A, chỉ sợ hắn không đơn giản là một Tiêu Dao Hầu không để ý tới mọi chuyện, chỉ biết phong lưu khoái hoạt như vậy, ngay cả phụ nữ của Hoàng thượng cũng có dũng khí đùa giỡn xâm phạm, không hề cố kỵ nhiều lần, lá gan này không phải ai cũng có thể có!
"Bản hầu cứ không buông ra! Chỉ cần là phụ nữ bản hầu muốn lấy được, thì nhất định phải có được" Hàn Kỳ Hiên ngẩng đầu điên cuồng nói ra lời cuồng vọng, còn chưa cho Tống Vãn Ca một chút cơ hội thở dốc nào, môi mỏng lạnh như băng đã mạnh mẽ che lại môi anh đào không ngừng chửi thầm và mắng của nàng.
"Không ngờ ngươi là tên cặn bã như thế, bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa," Tống Vãn Ca thừa dịp hắn buông miệng ra khỏi môi mình, lạnh giọng châm chọc, trong giọng nói tràn đầy phẫn hận cùng xem thường. "Ta còn tưởng rằng loại con cháu thế gia ưu việt mười phần như ngươi, hẳn là khinh thường việc dùng sức mạnh đối với một nữ tử nhu nhược, tay trói gà không chặt. Bởi vì, như vậy chỉ có tổn hại uy danh cùng tôn nghiêm của ngươi.” Mặc dù trong mắt nàng, kẻ trộm sắc lớn mật này căn bản không có bất cứ uy danh cùng tôn nghiêm đáng nói gì. Đương nhiên là những lời này Tống Vãn Ca cũng không nói ra, chỉ ở dưới đáy lòng khinh bỉ hắn.
"Ha ha vật nhỏ, nàng nói không sai. Nghĩ đến bản hầu bề ngoài là một người đàn ông phong lưu, tuấn tú không tì vết như vậy, bên trong khí chất cao quý, học rộng tài cao còn có quyền thế, bao nhiêu phụ nữ ngã vào ta cũng không muốn, sao lại có thể dùng thủ đoạn bắt buộc một nữ tử đàng hoàng thế này?" Hàn Kỳ Hiên giương giương tự đắc cười nói, vừa nói, còn tự nhận phóng khoáng vén lên một phần tóc đen trên trán. (cái kiểu hất tóc qua lên mặt ấy mà =]])
"Xúc động như thế ~ vậy ngươi còn không mau buông ta ra?" Hai mắt Tống Vãn Ca bốc hoả quát lên.
"Haiz, bản hầu mặc dù khinh thường việc dùng sức mạnh với phụ nữ. Bất quá…", Hàn Kỳ Hiên ra vẻ bất đắc dĩ khẽ thở dài. Chuyển lời, nói "Nếu đối tượng đổi lại là nàng bản hầu thích không ngại phá lệ một lần, nói không chừng bắt buộc sẽ được vui thích, càng có hương vị kích thích nữa chứ!”
"Vô sỉ, hạ lưu, đại sắc lang!" Tống Vãn Ca phẫn hận mắng cũng không dám quá lớn tiếng, chỉ sợ đưa tới những thị vệ và nô tài trong cung này.
"Ha ha, vật nhỏ bây giờ mới biết bản hầu háo sắc sao? Không sai không sai, vẫn chưa tính là muộn. Bất quá bản hầu yêu thích mỹ nhân là rất nổi danh, ở trong toàn bộ kinh thành có ai là không biết? Tài tử xứng giai nhân mà, bản hầu mặc dù chưa nói tới tài cao bát đẩu[1], kiến thức đầy năm xe, nhưng một đẩu và một xe vẫn có. Nàng nói, bản hầu tài hoa hơn người như thế, không xứng mỹ nhân chẳng lẽ lại xứng với nữ tử không có dung nhan.”
"Được rồi, vật nhỏ đừng làm ra vẻ mặt hận không thể ăn bản hầu nữa. Diện mạo nàng thật đẹp, bất kể là vẻ mặt gì cũng không có một chút lực uy hiếp, chỉ có càng thêm động lòng người thôi. Hơn nữa, ánh trăng đem nay đẹp như thế rất thích hợp cho đêm xuân, chúng ta cùng làm chuyện có tính chất thế này sẽ rất ý nghĩa.”
Lời còn chưa dứt, Hàn Kỳ Hiên lần nữa cúi người đặt ở trên người Tống Vãn Ca, dùng sức khống chế hai chân lung tung đá đạp của nàng, lập tức vươn một tay giữ chặt hai tay của Tống Vãn Ca mà tay còn lại thì giữ chặt lấy cằm dưới của nàng, khiến cho cái đầu lắc lư trốn tránh của nàng cũng nhúc nhích không được chút nào, điên cuồng cùng tình dục từ trong đôi mắt gần trong gang tấc của hắn phụt ra.
Thân thể vốn là có chút mềm nhũn vô lực, lại giãy dụa phản kháng hồi lâu, sức lực càng từng chút từng chút trôi đi, Tống Vãn Ca chỉ có thể mặc hắn dùng tay chiếm đoạt mình.
Nước mắt khuất nhục không tiếng động chảy xuống, một giọt lại một giọi, ở trên mặt tràn lan ra tai, khiến cho Hàn Kỳ Hiên hôn thế nào cũng hôn không hết.
"Nàng chán ghét bản hầu chạm vào như vậy sao?" Hàn Kỳ Hiên thở gấp buông Tống Vãn Ca ra, trong mắt phượng tràn đầy vẻ tình dục, cùng với táo bạo và phẫn nộ.
Nhưng... Nhưng...
Tiếng thở dốc của Hàn Kỳ Hiên đột nhiên trở nên vừa nặng lại vừa sâu, hơi thở nóng rực lại thẳng tắp phun vào hai gò má của Tống Vãn Ca.
Tống Vãn Ca còn chưa kịp tự hỏi, sau một khắc, đôi môi của Hàn Kỳ Hiên đã đặt lên môi cánh hoa của nàng, nụ hôn điên cuồng mãnh liệt mang theo dục vọng dày đặc và khát vọng sâu đậm. Cấp bách như vậy, điên cuồng như vậy, dường như tình cảm mãnh liệt cùng nhung nhớ chôn sâu dưới đáy lòng mấy vạn năm, muốn thông qua phương thức như vậy để tiết ra ngoài.
Nụ hôn của hắn rất sâu, rất cấp bách, rất điên cuồng, cũng rất bá đạo. Bàn tay to của hắn cũng không nhàn rỗi nữa, mà là lần theo cổ áo Tống Vãn Ca. Một đường xuống phía dưới, từ áo lót của nàng dao động trượt vào, cách cái yếm hơi mỏng vân vê toàn thân của nàng.
Bị Hàn Kỳ Hiên lớn mật không kiêng nể chiếm tiện nghi như thế, Tống Vãn Ca cũng giả bộ không nổi nữa. Kỳ thật, nàng cũng sắp bởi vì nụ hôn điên cuồng bá đạo của hắn mà không thở nổi nữa rồi.
"Sao lại không tiếp tục giả bộ ngủ nữa?" Không đợi Tống Vãn Ca có thêm động tác, Hàn Kỳ Hiên đột nhiên buông nàng ra, lời nói tà tứ ám muội thẳng tắp truyền vào trong tai nàng.
"Sao ngươi biết ta giả bộ ngủ" Tống Vãn Ca âm thầm lấy làm kinh hãi mở choàng mắt, lập tức nhìn thấy con ngươi đen phát sáng chứa đầy tình dục của hắn, hô hấp có chút không yên, đáy lòng nổi lên nhè nhẹ kinh hoảng cùng bất an.
"Từ lúc ta dò xét vào cổ áo của nàng. Vuốt ve da thịt trên cổ nàng, đã cảm giác được hơi thở của nàng không yên”. Hàn Kỳ Hiên đưa tay nâng lên cằm của nàng, ánh mắt không có ý tốt từ trên xuống dưới đánh giá nàng, môi mỏng gợi cảm phun ra chính là lời nói ám muội tà nịnh đến cực điểm. "Thế nào, nụ hôn nồng nhiệt triền miên của bản hầu vừa rồi có phải làm nàng rất say mê hay không?"
"Ngươi...Ngươi đừng nói bậy", Tống Vãn Ca kinh hoảng nhìn hắn, đáy lòng có tức giận áp chế không được. Hái hoa tặc đáng chết này, đêm hôm khuya khoắt chạy tới ăn đậu hủ của nàng, miệng còn đáng ghét như vậy thật hận không thể một cước đá bay hắn. "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Ha ha nàng nói đi?" Hàn Kỳ Hiên tà tà nhướng rồi hạ mày, ngón cái và ngón trỏ qua lại vỗ về dưới cằm của Tống Vãn Ca. Lực nhìn như vô ích, nhưng lại làm cho Tống Vãn Ca không làm sao giãy ra được sự bó buộc của hắn. "Bản hầu muốn làm gì nàng chẳng lẽ còn không biết sao?"
"Ngươi ngươi đừng có làm loạn, nơi này là hoàng cung, cẩn thận ta gọi người," tia tình dục trong đáy mắt hắn càng ngày càng đậm, cũng càng ngày càng nóng cháy khiến cho Tống Vãn Ca kinh hoảng, càng làm cho tay chân nàng không yên hoàn toàn mất đi sự lạnh lùng và trấn định của ngày thường. "Sắc lang này chẳng lẽ hắn muốn xâm phạm tự làm một Bá Vương Ngạnh Thượng Cung ư?"
"Ha ha, nếu nàng không sợ người khác phát hiện trong tẩm cung của nàng cất giấu một người đàn ông lớn như ta, vậy nàng cứ việc gọi đi, dù sao ta cũng không sao cả.” Hàn Kỳ Hiên tà nịnh ám muội cười cười, dáng vẻ căn bản không đem sự uy hiếp cùng đe dọa của Tống Vãn Ca để vào mắt. “Danh dự bại hoại cũng là chuyện của nàng, Long Ngự Tà muốn trị cũng là tội dâm loạn trong hậu cung của nàng, không có một chút liên luỵ đến trên đầu ta. Bản hầu đã đến tất nhiên có thể đi, mà cục diện rối rắm đó sẽ để lại cho nàng, phải không?"
"Ngươi, tiểu nhân hèn mọn vô sỉ!" Tống Vãn Ca nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn hận không thể tát vào gương mặt tuấn tú tà mị của hắn.Nhưng hắn nói rất đúng nàng tất nhiên là không dám gọi cầu cứu. Nếu bị người ta phát hiện trong tẩm cung của nàng nửa đêm canh ba còn giấu một người đàn ông lớn như vậy, bị đám nữ tử nhiều chuyện trong hậu cung kia khơi lên, thêm chút mỡ gia tăng chút dấm chua chỉ sợ Long Ngự Tà - bạo quân ác ma kia sẽ lại nổi giận.
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Oán hận trừng mắt liếc hắn một cái, Tống Vãn Ca cắn chặt môi, trong đầu cấp tốc suy nghĩ xem nên làm thế nào mới là tốt nhất.
"Ha ha đàn ông và đàn bà đêm hôm khuya khoắt ở cùng một phòng, nàng nói còn có thể làm gì?!" Hàn Kỳ Hiên vẻ mặt cười tà, cố ý đem gương mặt tuấn tú của hắn kề sát vào, hơi thở ấm áp mập mờ đều phun lên mặt Tống Vãn Ca, cùng với cổ, làm cho nàng không nhịn được sợ run một trận. “Những lúc thiên thời địa lợi như thế này, đương nhiên là mây mưa thất thường, cùng hưởng cá nước thân mật, nàng nói đúng không?"
"Hạ lưu!" Tống Vãn Ca giận không thể át mắng một câu, lập tức nói, "Ta bây giờ là phi tử của Hoàng thượng, ngươi tốt nhất không nên xằng bậy! Xâm phạm hoàng phi là tử tội?"
Nghe vậy, vẻ mặt ám muội của Hàn Kỳ Hiên đột nhiên giảm đi, ngược lại thay bằng vẻ mặt ầm trầm độc ác.
"Một tháng qua, có phải Long Ngự Tà hàng đêm đều sủng hạnh nàng không?"
"Cái này không liên quan tới ngươi, ta dựa vào cái gì phải nói với ngươi!" Tống Vãn Ca quật cường vừa tức vừa hận trừng mắt nhìn hắn vừa nói vừa dùng sức muốn đẩy ra cái tay nhéo cằm mình của hắn, nhưng lăn qua lăn lại hồi lâu vẫn là phí công, chỉ có thể thở hổn hển tùy ý hắn tiếp tục nhéo.
"Không nói phải không?" Hàn Kỳ Hiên đột nhiên tà tứ cười, nắm thật chặt lực trong tay, lập tức cúi đầu xuống, lần nữa thật sâu dùng sức che lại đôi môi của Tống Vãn Ca. Lần này còn bá đạo hơn hồi nãy, so với lúc nãy còn điên cuồng mãnh liệt hơn, tràn ngập giữ lấy cùng cướp đoạt, giống như đang phát tiết tức giận đầy ngập của hắn, lại giống như đang tiết ra không cam lòng đầy trong bụng hắn.
Độ ấm bên trong càng ngày càng cao, không khí ám muội kiều diễm di chuyển chung quanh, hô hấp của hắn càng ngày càng cấp bách, cũng càng ngày càng nặng nề từng tiếng từng tiếng đụng vào tai, xâm nhập tứ chi toàn thân, làm cho Tống Vãn Ca sợ hãi, đầu lưỡi luống cuống không biết làm thế nào cho phải.
"Đừng, ngươi, hỗn đản mau buông ta ra!"
Bị Hàn Kỳ Hiên làm cho sắp không thở được! Tống Vãn Ca liều mạng phản kháng liều mạng lắc đầu! Nhưng dù thế nào cũng giãy không ra áp bách cùng bó buộc mạnh mẽ của hắn, trong miệng dường như mắng.
Người đàn ông này từ trong xương thật giống bạo quân ác ma kia, đều có bản tính bá đạo cùng cướp đoạt, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm khiến nàng cảm thấy sợ hãi? Thì ra hắn cũng là một người nhiều mặt, khi thì phong lưu ngả ngớn khi thì tà mị khó lường, khi thì lại điên cuồng bá đạo, bề ngoài thoạt nhìn là dáng vẻ ăn chơi trác táng, lại không có học vấn nghề nghiệp, thực chất là khôn khéo cường hãn, cao thâm khó lường.
Đối với loại người trên người có dán nhãn hiệu nguy hiểm này, Tống Vãn Ca từ trước đến nay luôn kính mà không gần gũi, có thể trốn thật xa là trốn thật xa, tựa như bạo quân ác ma kia. Bởi vì khí phách cùng lệ khí điên cuồng trên cả người bọn họ, chung quy sẽ làm nàng không hiểu sao cảm thấy áp bách, mà đối với bọn họ, nàng cực kỳ áp lực thậm chí ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, còn có thể có dường như kinh hoảng. Dù sao, bọn họ từ trong xương đã ẩn núp một phần nguy hiểm, tựa như trái bom hẹn giờ, ngươi hơi không cẩn thận chọc tới hắn sẽ đột nhiên bộc phát, hơn nữa hậu quả tuyệt đối rất khó tưởng tượng.
Người đàn ông lưu manh này đêm qua là nàng nhìn nhầm rồi, chỉ dựa vào biểu tình ngả ngớn mà cho rằng hắn vô năng (ko có năng lực). A, chỉ sợ hắn không đơn giản là một Tiêu Dao Hầu không để ý tới mọi chuyện, chỉ biết phong lưu khoái hoạt như vậy, ngay cả phụ nữ của Hoàng thượng cũng có dũng khí đùa giỡn xâm phạm, không hề cố kỵ nhiều lần, lá gan này không phải ai cũng có thể có!
"Bản hầu cứ không buông ra! Chỉ cần là phụ nữ bản hầu muốn lấy được, thì nhất định phải có được" Hàn Kỳ Hiên ngẩng đầu điên cuồng nói ra lời cuồng vọng, còn chưa cho Tống Vãn Ca một chút cơ hội thở dốc nào, môi mỏng lạnh như băng đã mạnh mẽ che lại môi anh đào không ngừng chửi thầm và mắng của nàng.
"Không ngờ ngươi là tên cặn bã như thế, bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa," Tống Vãn Ca thừa dịp hắn buông miệng ra khỏi môi mình, lạnh giọng châm chọc, trong giọng nói tràn đầy phẫn hận cùng xem thường. "Ta còn tưởng rằng loại con cháu thế gia ưu việt mười phần như ngươi, hẳn là khinh thường việc dùng sức mạnh đối với một nữ tử nhu nhược, tay trói gà không chặt. Bởi vì, như vậy chỉ có tổn hại uy danh cùng tôn nghiêm của ngươi.” Mặc dù trong mắt nàng, kẻ trộm sắc lớn mật này căn bản không có bất cứ uy danh cùng tôn nghiêm đáng nói gì. Đương nhiên là những lời này Tống Vãn Ca cũng không nói ra, chỉ ở dưới đáy lòng khinh bỉ hắn.
"Ha ha vật nhỏ, nàng nói không sai. Nghĩ đến bản hầu bề ngoài là một người đàn ông phong lưu, tuấn tú không tì vết như vậy, bên trong khí chất cao quý, học rộng tài cao còn có quyền thế, bao nhiêu phụ nữ ngã vào ta cũng không muốn, sao lại có thể dùng thủ đoạn bắt buộc một nữ tử đàng hoàng thế này?" Hàn Kỳ Hiên giương giương tự đắc cười nói, vừa nói, còn tự nhận phóng khoáng vén lên một phần tóc đen trên trán. (cái kiểu hất tóc qua lên mặt ấy mà =]])
"Xúc động như thế ~ vậy ngươi còn không mau buông ta ra?" Hai mắt Tống Vãn Ca bốc hoả quát lên.
"Haiz, bản hầu mặc dù khinh thường việc dùng sức mạnh với phụ nữ. Bất quá…", Hàn Kỳ Hiên ra vẻ bất đắc dĩ khẽ thở dài. Chuyển lời, nói "Nếu đối tượng đổi lại là nàng bản hầu thích không ngại phá lệ một lần, nói không chừng bắt buộc sẽ được vui thích, càng có hương vị kích thích nữa chứ!”
"Vô sỉ, hạ lưu, đại sắc lang!" Tống Vãn Ca phẫn hận mắng cũng không dám quá lớn tiếng, chỉ sợ đưa tới những thị vệ và nô tài trong cung này.
"Ha ha, vật nhỏ bây giờ mới biết bản hầu háo sắc sao? Không sai không sai, vẫn chưa tính là muộn. Bất quá bản hầu yêu thích mỹ nhân là rất nổi danh, ở trong toàn bộ kinh thành có ai là không biết? Tài tử xứng giai nhân mà, bản hầu mặc dù chưa nói tới tài cao bát đẩu[1], kiến thức đầy năm xe, nhưng một đẩu và một xe vẫn có. Nàng nói, bản hầu tài hoa hơn người như thế, không xứng mỹ nhân chẳng lẽ lại xứng với nữ tử không có dung nhan.”
"Được rồi, vật nhỏ đừng làm ra vẻ mặt hận không thể ăn bản hầu nữa. Diện mạo nàng thật đẹp, bất kể là vẻ mặt gì cũng không có một chút lực uy hiếp, chỉ có càng thêm động lòng người thôi. Hơn nữa, ánh trăng đem nay đẹp như thế rất thích hợp cho đêm xuân, chúng ta cùng làm chuyện có tính chất thế này sẽ rất ý nghĩa.”
Lời còn chưa dứt, Hàn Kỳ Hiên lần nữa cúi người đặt ở trên người Tống Vãn Ca, dùng sức khống chế hai chân lung tung đá đạp của nàng, lập tức vươn một tay giữ chặt hai tay của Tống Vãn Ca mà tay còn lại thì giữ chặt lấy cằm dưới của nàng, khiến cho cái đầu lắc lư trốn tránh của nàng cũng nhúc nhích không được chút nào, điên cuồng cùng tình dục từ trong đôi mắt gần trong gang tấc của hắn phụt ra.
Thân thể vốn là có chút mềm nhũn vô lực, lại giãy dụa phản kháng hồi lâu, sức lực càng từng chút từng chút trôi đi, Tống Vãn Ca chỉ có thể mặc hắn dùng tay chiếm đoạt mình.
Nước mắt khuất nhục không tiếng động chảy xuống, một giọt lại một giọi, ở trên mặt tràn lan ra tai, khiến cho Hàn Kỳ Hiên hôn thế nào cũng hôn không hết.
"Nàng chán ghét bản hầu chạm vào như vậy sao?" Hàn Kỳ Hiên thở gấp buông Tống Vãn Ca ra, trong mắt phượng tràn đầy vẻ tình dục, cùng với táo bạo và phẫn nộ.
/68
|