"Bị chó cắn rồi, chẳng lẽ người ta còn có thể cao hứng sao?” Tống Vãn Ca đưa tay dùng sức lau lau môi cánh hoa vài cái lạnh giọng trào phúng nói.
Nghe vậy, gương mặt tuấn tú của Hàn Kỳ Hiên trong nháy mắt âm trầm xuống, tức giận gầm nhẹ nói: "nàng xem sự đụng chạm của bản hầu như bị chó cắn? Vật nhỏ, ở trong mắt của nàng, bản hầu thật sự không chịu được như thế? Nàng chán ghét bản hầu như thế sao?”
Tống Vãn Ca không trả lời hắn, chỉ là cắn môi lạnh lùng nhìn thẳng hai tròng mắt hắn, vẻ mặt chán ghét cùng khinh thường
Hàn Kỳ Hiên thấy Tống Vãn Ca trầm mặc không nói một hồi lâu, mạnh đưa tay giữ lấy xương thái dương của nàng, trên khuôn mặt yêu dã tuyệt mỹ hình như có phẫn nộ áp chế không được, con ngươi đen sắc bén tà mị chặt chẽ nhìn chăm chú nàng, giọng nói mang theo không cam lòng dày đặc nói: "Bản hầu sớm muộn gì cũng sẽ làm nàng cam tâm tình nguyện trở thành phụ nữ của bản hầu"
"Ngươi cút cho ta! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa! Ánh mắt Tống Vãn Ca hung ác trừng kỹ theo Hàn Kỳ Hiên, lời nói lạnh lùng không mang theo chút độ ấm, nói. "Đàn ông không ai tốt cả, đều là loại không dục không vui như nhau, là động vật chỉ biết dùng nửa người dưới để suy nghĩ, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp là hận không thể nhào tới ăn tươi.” Mà kẻ trộm sắc trước mắt này được cho là hạng nhất trong những người đó.
"Ha ha vật nhỏ không muốn thấy bản hầu, nhưng bản hầu lại mỗi khắc đều muốn nhìn thấy nàng đấy!" Ánh mắt Hàn Kỳ Hiên ngả ngớn cười cười nhưng tươi cười ở khoé miệng lại lộ ra bất đắc dĩ. Haiz, tối nay là hắn quá mức càn rỡ rồi, lại bắt buộc vật nhỏ này như vậy? Vốn chỉ là thuận theo đáy lòng kêu gọi đến xem vẻ mặt ngủ vui vẻ của nàng, nhiều nhất là trộm hôn môi thêm vài cái thôi. Lại không ngờ mình nhất thời mất khống chế, khó kìm lòng nổi, cấp bách muốn có được nàng như vậy. Thất sách ơi là thất sách, vật nhỏ này chỉ sợ đối lại càng có ấn tượng không tốt với hắn.
"Vật nhỏ, vừa rồi bản hầu chỉ là đùa với nàng một chút đừng để ở trong lòng. Nàng yên tâm, chuyện như vừa rồi bản hầu cam đoan sẽ không có lần thứ hai.” Hàn Kỳ Hiên che đi vẻ ngả ngớn và trêu tức trên mặt, thần sắc nghiêm nghị cam đoan. Nàng nghỉ ngơi thật tốt đi bản hầu đi trước.”
Dứt lời, Hàn Kỳ Hiên sâu đậm nhìn Tống Vãn Ca một cái, động tác lại mềm nhẹ sửa lại tóc đen và áo của nàng một chút, lúc này mới đứng dậy thở dài rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Hàn Kỳ Hiên, cuối cùng Tống Vãn Ca mới thở dài một hơi. Nhưng lại nghĩ đến chuyện tìm sư phụ dạy võ cho Trần nhi, chân mày lập tức nhíu chặt lại.
"Hàn Kỳ Hiên, chờ một chút", Tống Vãn Ca vừa hô vừa xoay người xuống giường, nhưng chỉ tới kịp thấy bóng dáng tiêu sái bay vút qua cửa sổ rời đi của Hàn Kỳ Hiên.
Tống Vãn Ca vội vàng chạy đến bên cửa sổ thăm dò chung quanh, nhưng không còn thấy bóng dáng của hắn đâu nữa, không khỏi ảo não chà chà chân.
Kẻ trộm sắc này chạy trốn nhanh như vậy làm gì!
Tống Vãn Ca chu miệng nói thầm một câu, xoay người hướng bên giường đi đến. Chợt cảm giác phía sau giống như có một bóng ma lướt tới, Tống Vãn Ca âm thầm cả kinh, mạnh xoay người lại, lại đụng vào trong lòng của Hàn Kỳ Hiên vừa đi rồi quay lại.
"Ha ha, vật nhỏ thay đổi chủ ý rồi? Nhanh như vậy đã yêu thương nhung nhớ bản hầu rồi sao" Hàn Kỳ Hiên vừa lên tiếng trêu chọc vừa thuận thế ôm Tống Vãn Ca trong lòng. "Vật nhỏ có phải rốt cục phát hiện bản hầu tuấn tú tiêu sái, sức quyến rũ khôn cùng, muốn ái mộ bản hầu rồi hay không?"
"Ngươi là quỷ hả nói đến là đến, nói đi là đi, một chút tiếng động cũng không có. Ngươi có biết hay không, người dọa người sẽ hù chết người đó", Tống Vãn Ca không nhìn đến lời nói ám muội trêu chọc của hắn, thở hổn hển gầm nhẹ.
"Ha ha đây cũng chỉ có thể nói rõ bản hầu có tài nghệ tuyệt kỹ", Hàn Kỳ Hiên quay lại không có tăm hơi mang vẻ mặt kiêu ngạo nói, còn không quên nắm thật chặt lực trong tay. Haiz, ngọc mềm ấm áp thơm mát trong ngực cảm giác thật sự là rất tốt. Thân thể của vật nhỏ này thật thơm mát thật mềm mại cũng làm cho hắn ôm nghiện rồi, có chút không nỡ buông tay rồi đây.
"Ngươi - kẻ trộm sắc đáng chết này ít tự kỷ chảnh choẹ đi" Tống Vãn Ca dùng sức tránh khỏi lồng ngực hắn, lập tức một tay nhanh chóng hướng trên mặt hắn vung qua. Hắn thật sự là rất ghê tởm rồi, đời này nàng chưa từng thấy người đàn ông nào tự cho là đúng, lại vừa vô sỉ hạ lưu như thế.
"Ấy, lại muốn đánh khuôn mặt này của bản hầu sao? Ta nói vật nhỏ nàng sao lại không nghe lời như vậy?” Động tác của Hàn Kỳ Hiên nhanh chóng chặn lại bàn tay mềm mại vung lên của Tống Vãn Ca, ngược lại nắm chặt trong bàn tay to của mình, lắc đầu bất đắc dĩ nói "Gương mặt tuấn tú như thế nàng cũng xuống tay được? Nàng đành lòng được sao?"
"Tại sao ta không xuống tay? Khuôn mặt này của ngươi, chính là thiếu đánh," ánh mắt Tống Vãn Ca lạnh lùng trừng mắt nhìn Hàn Kỳ Hiên, lần nào cũng đánh không được hắn, ngẫm lại khiến cho nàng phát hỏa.
"Được rồi, được rồi, đừng tức giận. Nói đi, mới vừa rồi nàng gọi bản hầu lại có chuyện gì?" Hàn Kỳ Hiên thu hồi thần sắc cười cợt, nghiêm trang hỏi.
"À"
Ánh mắt Hàn Kỳ Hiên đột nhiên đứng đắn lên cùng với chuyển qua đề tài khác, khiến Tống Vãn Ca không khỏi giật mình ngây ngốc trong chốc lát. Mới vừa rồi náo loạn cương như vậy, chỉ sợ kẻ trộm sắc này sẽ không đồng ý dạy võ công cho Trần nhi.
"Có chuyện gì cứ nói thẳng đi, ở trước mặt bản hầu không cần ấp a ấp úng" Hàn Kỳ Hiên thấy vẻ mặt khó xử và dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tống Vãn Ca, đã biết nàng nhất định có chuyện muốn mình trợ giúp nàng. Ý thức được điểm này, đáy lòng hắn nhất thời vui vẻ không thôi bất quá nét mặt lại không có chút vui mừng nào cũng không có biểu hiện ra ngoài.
"Có chuyện ta muốn nhờ ngươi giúp ta, hy vọng ngươi có thể đồng ý.” Tống Vãn Ca chần chờ hồi lâu, hay là nói ra. Cho dù hắn không đồng ý, nàng cũng phải nghĩ hết mọi cách khiến cho hắn đồng ý.
"Nàng còn chưa nói là chuyện gì, bản hầu làm sao đồng ý được?” Hai tay Hàn Kỳ Kiên khoanh lại trước ngực, tà tà nhướng mày kiếm buồn cười nói. Ha ha, vật nhỏ này, quả nhiên là có việc cầu mình trợ giúp.
"Ngươi có thể dạy võ công cho Trần nhi hay không?" Tống Vãn Ca thản nhiên nói, giấu đi nét lạnh lùng xa cách, trong nháy mắt thần sắc nhu hòa không ít. Không còn cách nào khác, ngay lúc này có việc cầu người, thái độ tất nhiên phải tốt hơn chút, dù không cười nổi, nhưng hơi thở lạnh như băng cả người cũng thu đi không ít. "Chỉ là chuyện nhỏ này? Bản hầu còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm chứ", Hàn Kỳ Hiên nhún vai, dáng vẻ không cho là đúng, dường như căn bản không đem việc này để vào mắt.
"Vậy ngươi đồng ý rồi sao?" Ấn đường rối rắm của Tống Vãn Ca rốt cục giãn ra, khóe miệng nở ra một nụ cười nhạt, mặc dù nụ cười này rất là cạn nhưng cũng xinh đẹp quyến rũ được lòng người, khiến cho Hàn Kỳ Hiên không khỏi bình tĩnh lại.
"Thì ra kẻ trộm sắc này cũng không phải chán ghét đến không có thuốc chữa.”
Tống Vãn Ca nhỏ giọng nói thầm một câu, đang muốn nói lời cám ơn thì lời nói kế tiếp của Hàn Kỳ Hiên lại làm cho nàng muốn phát điên.
"Chuyện thật ra không lớn, bất quá, tại sao bản hầu phải đồng ý với nàng? Nàng có thể cho bản hầu lợi lộc gì?" Mặt Hàn Kỳ Hiên không chút thay đổi nói, đáy lòng lại cười thầm không thôi. Vẻ mặt của vật nhỏ này biến hoá thật nhanh, thật sự là rất đáng yêu rồi, thì ra đùa nàng vốn là một chuyện chơi rất vui.
"Ngươi muốn gì?" Sắc mặt Tống Vãn Ca âm trầm, ánh mắt so với trước lạnh hơn. Kẻ trộm sắc này, quả nhiên không thể nghĩ tốt về hắn.
"Ha ha vật nhỏ, nàng nói bản hầu muốn lợi gì đây?" Hàn Kỳ Hiên vừa nói, vừa vươn một tay ôm Tống Vãn Ca vào lòng, động tác nhanh đến nỗi Tống Vãn Ca không kịp phản ứng giãy dụa. "Vật nhỏ, kỳ thật bản hầu muốn gì nàng hẳn là rõ ràng hơn bất kỳ ai.”
Dứt lời, Hàn Kỳ Hiên nhẹ nhàng nâng cằm Tống Vãn Ca lên, ánh mắt ám muội nhìn nàng, tầm mắt dao động qua lại, cuối cùng dừng lại trên đôi môi óng ánh trong sáng của nàng.
"Ngoại trừ bảo ta lấy thân báo đáp, bất cứ điều kiện gì khác ta cũng có thể... “
Tống Vãn Ca còn chưa dứt lời, đã bị Hàn Kỳ Hiên cắt đứt rồi.
"Ngoại trừ muốn nàng lấy thân báo đáp, bất cứ điều kiện gì khác bản hầu cũng không thích. “
"Ngươi... “
Tống Vãn Ca nghe vậy, gương mặt lại giận đến đỏ bừng.
"Thế nào, rốt cuộc có đồng ý hay không?” Hàn Kỳ Hiên không nhìn đến sự phẫn nộ của Tống Vãn Ca, đưa tay xoa xoa dung nhan xinh đẹp, còn kiều mỹ hơn hoa đào của nàng, êm ái vuốt ve qua lại, lưu luyến không thôi. "Được, ta đồng ý.” Vì Trần nhi, cái gì nàng cũng tình nguyện làm, coi như bị chó cắn một cái. "Chừng nào ngươi muốn?"
"Vật nhỏ, nàng… "Hàn Kỳ Hiên thấy Tống Vãn Ca đồng ý dứt khoát như thế, đáy lòng không có cao hứng như dự đoán ngược lại dường như dâng lên một cơn tức giận.
Vật nhỏ này, nàng sao có thể dễ dàng đồng ý sử dụng trong sạch của mình đi giao dịch trao đổi với người khác như vậy? Ở trong lòng nàng, đệ đệ kia của nàng thật sự quan trọng thế sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Kỳ Hiên lập tức cuống cuồng, lửa giận đầy bụng muốn phát lại không thể phát, chỉ có thể cúi đầu, hung hăng hôn lên bờ môi mềm mại của cô gái nhỏ đáng giận kia, vừa bá đạo vừa cường thế, giống như đang trừng phạt nàng, qua một hồi lâu Hàn Kỳ Hiên mới nghẹn dục hỏa cùng lửa giận đầy bụng, buông Tống Vãn Ca ra, thần sắc tối tăm nói, "Nàng nợ trước đi, hôm nay bản hầu không có hứng thú.” Không phải không có hứng thú, mà là không muốn dùng loại thủ đoạn này mạnh mẽ bắt buộc nàng, nếu không nàng chắc chắn hận hắn cả đời.
Tống Vãn Ca hồ nghi nhìn Hàn Kỳ Hiên, hình như có chút không quá tin lời hắn nói. Nàng nghĩ khi chiếm được sự thoả hiệp của mình, kẻ trộm sắc trước mắt này hẳn là không thể chờ đợi được đem nàng ăn tươi mới đúng. Sao hắn còn có thể nói ra cho nợ trước được?
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì? Sao nhiều người lại có đầu óc bất bình thường như vậy?
"Được rồi ta còn chưa biết võ công của ngươi rốt cuộc tốt đến mức nào đây?” Tống Vãn Ca giấu đi suy nghĩ rối ren, hỏi một vấn đề thiết thực nhất.
"Vật nhỏ là có ý hoài nghi với võ nghệ của bản hầu sao, nàng yên tâm, cả Long Đằng quốc này, người có thể đánh bại bản hầu, tuyệt đối sẽ không vượt qua hai người!”
Dứt lời, Hàn Kỳ Hiên buông Tống Vãn Ca ra, sau đó rút nhuyễn kiếm bên hông ra nhảy lên không, nhanh chóng bay lên hơn mấy trượng.
Chỉ thấy tay hắn cầm nhuyễn kiếm, múa lên xuống, ánh kiếm bay vụt, khí thế như cầu vồng, quả nhiên là yên tĩnh như xử nữ, như thỏ chạy, lâm li có vần có điệu, nhẹ nhàng vui vẻ không thôi, như cánh hoa trên đường, khi đi giống như ánh sáng đọng trên giang hồ, khi nhanh chóng cấp bách như sấm đình tức giận, khi chậm rãi như đạp bước cưỡi sóng. Trái tim ngay lúc đó mắt cũng dán theo, lướt theo thân, người kiếm hợp nhất, người của hắn vào lúc này nhìn lại đều như một thanh kiếm sắc bén khắc vào mặt trời chiều, trong ánh trời chiều loé ra ánh sáng lạnh lùng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Đẩu:
Nghe vậy, gương mặt tuấn tú của Hàn Kỳ Hiên trong nháy mắt âm trầm xuống, tức giận gầm nhẹ nói: "nàng xem sự đụng chạm của bản hầu như bị chó cắn? Vật nhỏ, ở trong mắt của nàng, bản hầu thật sự không chịu được như thế? Nàng chán ghét bản hầu như thế sao?”
Tống Vãn Ca không trả lời hắn, chỉ là cắn môi lạnh lùng nhìn thẳng hai tròng mắt hắn, vẻ mặt chán ghét cùng khinh thường
Hàn Kỳ Hiên thấy Tống Vãn Ca trầm mặc không nói một hồi lâu, mạnh đưa tay giữ lấy xương thái dương của nàng, trên khuôn mặt yêu dã tuyệt mỹ hình như có phẫn nộ áp chế không được, con ngươi đen sắc bén tà mị chặt chẽ nhìn chăm chú nàng, giọng nói mang theo không cam lòng dày đặc nói: "Bản hầu sớm muộn gì cũng sẽ làm nàng cam tâm tình nguyện trở thành phụ nữ của bản hầu"
"Ngươi cút cho ta! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa! Ánh mắt Tống Vãn Ca hung ác trừng kỹ theo Hàn Kỳ Hiên, lời nói lạnh lùng không mang theo chút độ ấm, nói. "Đàn ông không ai tốt cả, đều là loại không dục không vui như nhau, là động vật chỉ biết dùng nửa người dưới để suy nghĩ, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp là hận không thể nhào tới ăn tươi.” Mà kẻ trộm sắc trước mắt này được cho là hạng nhất trong những người đó.
"Ha ha vật nhỏ không muốn thấy bản hầu, nhưng bản hầu lại mỗi khắc đều muốn nhìn thấy nàng đấy!" Ánh mắt Hàn Kỳ Hiên ngả ngớn cười cười nhưng tươi cười ở khoé miệng lại lộ ra bất đắc dĩ. Haiz, tối nay là hắn quá mức càn rỡ rồi, lại bắt buộc vật nhỏ này như vậy? Vốn chỉ là thuận theo đáy lòng kêu gọi đến xem vẻ mặt ngủ vui vẻ của nàng, nhiều nhất là trộm hôn môi thêm vài cái thôi. Lại không ngờ mình nhất thời mất khống chế, khó kìm lòng nổi, cấp bách muốn có được nàng như vậy. Thất sách ơi là thất sách, vật nhỏ này chỉ sợ đối lại càng có ấn tượng không tốt với hắn.
"Vật nhỏ, vừa rồi bản hầu chỉ là đùa với nàng một chút đừng để ở trong lòng. Nàng yên tâm, chuyện như vừa rồi bản hầu cam đoan sẽ không có lần thứ hai.” Hàn Kỳ Hiên che đi vẻ ngả ngớn và trêu tức trên mặt, thần sắc nghiêm nghị cam đoan. Nàng nghỉ ngơi thật tốt đi bản hầu đi trước.”
Dứt lời, Hàn Kỳ Hiên sâu đậm nhìn Tống Vãn Ca một cái, động tác lại mềm nhẹ sửa lại tóc đen và áo của nàng một chút, lúc này mới đứng dậy thở dài rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Hàn Kỳ Hiên, cuối cùng Tống Vãn Ca mới thở dài một hơi. Nhưng lại nghĩ đến chuyện tìm sư phụ dạy võ cho Trần nhi, chân mày lập tức nhíu chặt lại.
"Hàn Kỳ Hiên, chờ một chút", Tống Vãn Ca vừa hô vừa xoay người xuống giường, nhưng chỉ tới kịp thấy bóng dáng tiêu sái bay vút qua cửa sổ rời đi của Hàn Kỳ Hiên.
Tống Vãn Ca vội vàng chạy đến bên cửa sổ thăm dò chung quanh, nhưng không còn thấy bóng dáng của hắn đâu nữa, không khỏi ảo não chà chà chân.
Kẻ trộm sắc này chạy trốn nhanh như vậy làm gì!
Tống Vãn Ca chu miệng nói thầm một câu, xoay người hướng bên giường đi đến. Chợt cảm giác phía sau giống như có một bóng ma lướt tới, Tống Vãn Ca âm thầm cả kinh, mạnh xoay người lại, lại đụng vào trong lòng của Hàn Kỳ Hiên vừa đi rồi quay lại.
"Ha ha, vật nhỏ thay đổi chủ ý rồi? Nhanh như vậy đã yêu thương nhung nhớ bản hầu rồi sao" Hàn Kỳ Hiên vừa lên tiếng trêu chọc vừa thuận thế ôm Tống Vãn Ca trong lòng. "Vật nhỏ có phải rốt cục phát hiện bản hầu tuấn tú tiêu sái, sức quyến rũ khôn cùng, muốn ái mộ bản hầu rồi hay không?"
"Ngươi là quỷ hả nói đến là đến, nói đi là đi, một chút tiếng động cũng không có. Ngươi có biết hay không, người dọa người sẽ hù chết người đó", Tống Vãn Ca không nhìn đến lời nói ám muội trêu chọc của hắn, thở hổn hển gầm nhẹ.
"Ha ha đây cũng chỉ có thể nói rõ bản hầu có tài nghệ tuyệt kỹ", Hàn Kỳ Hiên quay lại không có tăm hơi mang vẻ mặt kiêu ngạo nói, còn không quên nắm thật chặt lực trong tay. Haiz, ngọc mềm ấm áp thơm mát trong ngực cảm giác thật sự là rất tốt. Thân thể của vật nhỏ này thật thơm mát thật mềm mại cũng làm cho hắn ôm nghiện rồi, có chút không nỡ buông tay rồi đây.
"Ngươi - kẻ trộm sắc đáng chết này ít tự kỷ chảnh choẹ đi" Tống Vãn Ca dùng sức tránh khỏi lồng ngực hắn, lập tức một tay nhanh chóng hướng trên mặt hắn vung qua. Hắn thật sự là rất ghê tởm rồi, đời này nàng chưa từng thấy người đàn ông nào tự cho là đúng, lại vừa vô sỉ hạ lưu như thế.
"Ấy, lại muốn đánh khuôn mặt này của bản hầu sao? Ta nói vật nhỏ nàng sao lại không nghe lời như vậy?” Động tác của Hàn Kỳ Hiên nhanh chóng chặn lại bàn tay mềm mại vung lên của Tống Vãn Ca, ngược lại nắm chặt trong bàn tay to của mình, lắc đầu bất đắc dĩ nói "Gương mặt tuấn tú như thế nàng cũng xuống tay được? Nàng đành lòng được sao?"
"Tại sao ta không xuống tay? Khuôn mặt này của ngươi, chính là thiếu đánh," ánh mắt Tống Vãn Ca lạnh lùng trừng mắt nhìn Hàn Kỳ Hiên, lần nào cũng đánh không được hắn, ngẫm lại khiến cho nàng phát hỏa.
"Được rồi, được rồi, đừng tức giận. Nói đi, mới vừa rồi nàng gọi bản hầu lại có chuyện gì?" Hàn Kỳ Hiên thu hồi thần sắc cười cợt, nghiêm trang hỏi.
"À"
Ánh mắt Hàn Kỳ Hiên đột nhiên đứng đắn lên cùng với chuyển qua đề tài khác, khiến Tống Vãn Ca không khỏi giật mình ngây ngốc trong chốc lát. Mới vừa rồi náo loạn cương như vậy, chỉ sợ kẻ trộm sắc này sẽ không đồng ý dạy võ công cho Trần nhi.
"Có chuyện gì cứ nói thẳng đi, ở trước mặt bản hầu không cần ấp a ấp úng" Hàn Kỳ Hiên thấy vẻ mặt khó xử và dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tống Vãn Ca, đã biết nàng nhất định có chuyện muốn mình trợ giúp nàng. Ý thức được điểm này, đáy lòng hắn nhất thời vui vẻ không thôi bất quá nét mặt lại không có chút vui mừng nào cũng không có biểu hiện ra ngoài.
"Có chuyện ta muốn nhờ ngươi giúp ta, hy vọng ngươi có thể đồng ý.” Tống Vãn Ca chần chờ hồi lâu, hay là nói ra. Cho dù hắn không đồng ý, nàng cũng phải nghĩ hết mọi cách khiến cho hắn đồng ý.
"Nàng còn chưa nói là chuyện gì, bản hầu làm sao đồng ý được?” Hai tay Hàn Kỳ Kiên khoanh lại trước ngực, tà tà nhướng mày kiếm buồn cười nói. Ha ha, vật nhỏ này, quả nhiên là có việc cầu mình trợ giúp.
"Ngươi có thể dạy võ công cho Trần nhi hay không?" Tống Vãn Ca thản nhiên nói, giấu đi nét lạnh lùng xa cách, trong nháy mắt thần sắc nhu hòa không ít. Không còn cách nào khác, ngay lúc này có việc cầu người, thái độ tất nhiên phải tốt hơn chút, dù không cười nổi, nhưng hơi thở lạnh như băng cả người cũng thu đi không ít. "Chỉ là chuyện nhỏ này? Bản hầu còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm chứ", Hàn Kỳ Hiên nhún vai, dáng vẻ không cho là đúng, dường như căn bản không đem việc này để vào mắt.
"Vậy ngươi đồng ý rồi sao?" Ấn đường rối rắm của Tống Vãn Ca rốt cục giãn ra, khóe miệng nở ra một nụ cười nhạt, mặc dù nụ cười này rất là cạn nhưng cũng xinh đẹp quyến rũ được lòng người, khiến cho Hàn Kỳ Hiên không khỏi bình tĩnh lại.
"Thì ra kẻ trộm sắc này cũng không phải chán ghét đến không có thuốc chữa.”
Tống Vãn Ca nhỏ giọng nói thầm một câu, đang muốn nói lời cám ơn thì lời nói kế tiếp của Hàn Kỳ Hiên lại làm cho nàng muốn phát điên.
"Chuyện thật ra không lớn, bất quá, tại sao bản hầu phải đồng ý với nàng? Nàng có thể cho bản hầu lợi lộc gì?" Mặt Hàn Kỳ Hiên không chút thay đổi nói, đáy lòng lại cười thầm không thôi. Vẻ mặt của vật nhỏ này biến hoá thật nhanh, thật sự là rất đáng yêu rồi, thì ra đùa nàng vốn là một chuyện chơi rất vui.
"Ngươi muốn gì?" Sắc mặt Tống Vãn Ca âm trầm, ánh mắt so với trước lạnh hơn. Kẻ trộm sắc này, quả nhiên không thể nghĩ tốt về hắn.
"Ha ha vật nhỏ, nàng nói bản hầu muốn lợi gì đây?" Hàn Kỳ Hiên vừa nói, vừa vươn một tay ôm Tống Vãn Ca vào lòng, động tác nhanh đến nỗi Tống Vãn Ca không kịp phản ứng giãy dụa. "Vật nhỏ, kỳ thật bản hầu muốn gì nàng hẳn là rõ ràng hơn bất kỳ ai.”
Dứt lời, Hàn Kỳ Hiên nhẹ nhàng nâng cằm Tống Vãn Ca lên, ánh mắt ám muội nhìn nàng, tầm mắt dao động qua lại, cuối cùng dừng lại trên đôi môi óng ánh trong sáng của nàng.
"Ngoại trừ bảo ta lấy thân báo đáp, bất cứ điều kiện gì khác ta cũng có thể... “
Tống Vãn Ca còn chưa dứt lời, đã bị Hàn Kỳ Hiên cắt đứt rồi.
"Ngoại trừ muốn nàng lấy thân báo đáp, bất cứ điều kiện gì khác bản hầu cũng không thích. “
"Ngươi... “
Tống Vãn Ca nghe vậy, gương mặt lại giận đến đỏ bừng.
"Thế nào, rốt cuộc có đồng ý hay không?” Hàn Kỳ Hiên không nhìn đến sự phẫn nộ của Tống Vãn Ca, đưa tay xoa xoa dung nhan xinh đẹp, còn kiều mỹ hơn hoa đào của nàng, êm ái vuốt ve qua lại, lưu luyến không thôi. "Được, ta đồng ý.” Vì Trần nhi, cái gì nàng cũng tình nguyện làm, coi như bị chó cắn một cái. "Chừng nào ngươi muốn?"
"Vật nhỏ, nàng… "Hàn Kỳ Hiên thấy Tống Vãn Ca đồng ý dứt khoát như thế, đáy lòng không có cao hứng như dự đoán ngược lại dường như dâng lên một cơn tức giận.
Vật nhỏ này, nàng sao có thể dễ dàng đồng ý sử dụng trong sạch của mình đi giao dịch trao đổi với người khác như vậy? Ở trong lòng nàng, đệ đệ kia của nàng thật sự quan trọng thế sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Kỳ Hiên lập tức cuống cuồng, lửa giận đầy bụng muốn phát lại không thể phát, chỉ có thể cúi đầu, hung hăng hôn lên bờ môi mềm mại của cô gái nhỏ đáng giận kia, vừa bá đạo vừa cường thế, giống như đang trừng phạt nàng, qua một hồi lâu Hàn Kỳ Hiên mới nghẹn dục hỏa cùng lửa giận đầy bụng, buông Tống Vãn Ca ra, thần sắc tối tăm nói, "Nàng nợ trước đi, hôm nay bản hầu không có hứng thú.” Không phải không có hứng thú, mà là không muốn dùng loại thủ đoạn này mạnh mẽ bắt buộc nàng, nếu không nàng chắc chắn hận hắn cả đời.
Tống Vãn Ca hồ nghi nhìn Hàn Kỳ Hiên, hình như có chút không quá tin lời hắn nói. Nàng nghĩ khi chiếm được sự thoả hiệp của mình, kẻ trộm sắc trước mắt này hẳn là không thể chờ đợi được đem nàng ăn tươi mới đúng. Sao hắn còn có thể nói ra cho nợ trước được?
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì? Sao nhiều người lại có đầu óc bất bình thường như vậy?
"Được rồi ta còn chưa biết võ công của ngươi rốt cuộc tốt đến mức nào đây?” Tống Vãn Ca giấu đi suy nghĩ rối ren, hỏi một vấn đề thiết thực nhất.
"Vật nhỏ là có ý hoài nghi với võ nghệ của bản hầu sao, nàng yên tâm, cả Long Đằng quốc này, người có thể đánh bại bản hầu, tuyệt đối sẽ không vượt qua hai người!”
Dứt lời, Hàn Kỳ Hiên buông Tống Vãn Ca ra, sau đó rút nhuyễn kiếm bên hông ra nhảy lên không, nhanh chóng bay lên hơn mấy trượng.
Chỉ thấy tay hắn cầm nhuyễn kiếm, múa lên xuống, ánh kiếm bay vụt, khí thế như cầu vồng, quả nhiên là yên tĩnh như xử nữ, như thỏ chạy, lâm li có vần có điệu, nhẹ nhàng vui vẻ không thôi, như cánh hoa trên đường, khi đi giống như ánh sáng đọng trên giang hồ, khi nhanh chóng cấp bách như sấm đình tức giận, khi chậm rãi như đạp bước cưỡi sóng. Trái tim ngay lúc đó mắt cũng dán theo, lướt theo thân, người kiếm hợp nhất, người của hắn vào lúc này nhìn lại đều như một thanh kiếm sắc bén khắc vào mặt trời chiều, trong ánh trời chiều loé ra ánh sáng lạnh lùng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Đẩu:
/68
|