Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Chương 58: Tình dục (1)

/88


Trời chiều tan mất, hoàng hôn phủ xuống. Gió mát êm ái ghẹo người, những ngôi sao chiếu sáng đầy trời, hương thơm hun người theo gió phiêu tán chung quanh.

Đêm nay vốn là một đêm yên tĩnh và an bình, giống như tâm tình của người nào đó ngay lúc này.

Trong phòng buông xuống ba ngọn đèn thuỷ tinh, ngọn đèn nhàn nhạt nhu hòa như nước, ấm áp, lụa mỏng lượn lờ, ngăn cách ánh sáng, tầm mắt trong phòng mông lung, không khí ấm áp an hòa lẳng lặng tràn ngập, giống như dòng suối nhỏ chảy xuôi từng giọt, nhẹ nhàng tràn đầy cả phòng.

Tống Vãn Ca yếu ớt tỉnh dậy, tất cả đập vào mắt đều là những tấm màn màu vàng, nhất thời bừng tỉnh mắt nàng, không rõ ràng lắm bây giờ là tình trạng gì. Nâng thử bóp bóp cái đầu có chút choáng váng phát đau, đang muốn đứng lên, một bàn tay to lập tức vươn tới đây.

"Ca Nhi, nàng tỉnh rồi? Đúng lúc, thuốc vừa mới đưa tới không bao lâu, bây giờ đã bớt nóng rồi, Ca Nhi mau thừa dịp còn nóng một chút uống đi.” Long Ngự Tà thấy Tống Vãn Ca muốn đứng lên, vội vàng nâng nàng dậy đến dựa vào ngồi ở trên giường, lại lót một cái đệm mềm sau lưng nàng, rồi sau đó tự mình đưa chén thuốc qua, múc một muỗng nhỏ, động tác có chút không lưu loát mà đặt ở bên môi thổi thổi, mới cẩn thận đưa tới bên miệng Tống Vãn Ca. "Có chỗ nào không thoải mái không? Nếu có, nhất định phải nói cho ta biết.” Long Ngự Tà lại nhu thuận nói, giống như sợ thanh âm lớn một chút sẽ hù dọa đến nàng. Khoé miệng của hắn vẫn giương lên, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy tươi cười rực rỡ sáng lạn, nhu tình hiện ra ở khoé mắt và đuôi chân mày.

Tống Vãn Ca chớp mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm Long Ngự Tà trước mặt, hồi lâu hồn vẫn chưa quay lại. Bạo quân ác ma tàn bạo lãnh khốc này cũng có lúc dịu dàng không thể dịu dàng hơn như thế, bầu trời có phải rơi mưa đỏ rồi hay không? Quả thực rất khiến cho người ta khó tin! Mà khiến cho nàng khó tin chính là, hắn ngay cả tự xưng cũng thay đổi, không hề dùng ‘Trẫm’ với nàng mà là dùng ‘Ta’....

"Thế nào, bây giờ Ca Nhi mới phát hiện ta anh tuấn tiêu sái, phong lưu không lo, tuấn tú không tì vết, mị lực khôn cùng ư?" Long Ngự Tà nhíu rồi hạ mày kiếm đẹp mắt, vẻ mặt giả vờ tự kỷ và nụ cười xấu xa xinh đẹp khiến Tống Vãn Ca giật mình ngây ngốc, trong đôi mắt đen lạnh lùng trong sáng hiện lên trêu tức nhè nhẹ, ý cười trên mặt chưa giảm chút nào, nhu tình trên trán giăng càng sâu. "Xem nàng kìa, đã nhìn đến choáng váng, nhanh chóng hồi hồn uống thuốc đi, uống xong rồi, ta lại để cho Ca Nhi xem đủ một lần nữa.”

Nghe vậy, đầu Tống Vãn Ca bốc lên đường đen, âm thầm bĩu môi. Ác ma này hôm nay uống sai thuốc rồi, hay là đầu sốt lên rồi? Sao đột nhiên lại từ ác ma biến thành vô lại, nhưng lại là một vô lại thu đi bạo ngược còn tràn đầy dịu dàng, đây rốt cuộc là làm sao? Di chứng của hắn không có nghiêm trọng như vậy chứ, từ buổi sáng ngày hôm qua vẫn duy trì liên tục đến bây giờ?

"Ngươi rốt cuộc có âm mưu gì, hay là lại muốn vui đùa thủ đoạn gì? Nếu không, sao đột nhiên dịu dàng với ta như vậy?", Tống Vãn Ca không tự giác nhíu nhíu mày, dùng ánh mắt hoài nghi thẳng tắp nhìn Long Ngự Tà. Tục ngữ nói rất đúng, vô sự hiến ân cần, không phải gian tức là cướp. Loại ác ma tà nịnh tàn khốc lại bạo ngược âm hiểm như hắn, Tống Vãn Ca sẽ không cho rằng hắn đột nhiên lương tâm phát hiện, muốn thay đổi triệt để làm người lương thiện đâu.

"Thế nào, ta đối xử tốt với nàng còn cần lý do sao? Chẳng lẽ trong lòng của nàng, ta thật sự xấu xa như vậy, không chịu nổi như vậy?", Long Ngự Tà thu tươi cười nổi lên, khuôn mặt tuấn tú hơi lộ ra vẻ giận dỗi.

Tống Vãn Ca từ chối cho ý kiến khẽ “hừ” một tiếng, cũng không nói chuyện, khóe miệng lại hiện ra một nụ cười lạnh trào phúng khinh thường, câu hỏi của ác ma này không phải nói nhảm sao? Chẳng lẽ hắn còn tưởng rằng hắn ở trong lòng của mình là thiên sứ sao?

" Nàng?!" Thấy Tống Vãn Ca thật lâu không nói, Long Ngự Tà biết nàng bình tĩnh vốn là cam chịu lời nói của hắn, không khỏi nguy hiển nheo hai mắt lại, sắc mặt trong nháy mắt lạnh xuống, tiếng nói âm hàn gằn từng chữ, "Trẫm muốn sủng ái nàng, muốn đối xử tốt với nàng một chút, chẳng lẽ còn sai lầm sao? Hay là nàng trời sinh đầu óc bất bình thường, cứ thích chịu khổ Trẫm ngược đãi".

"Ngươi mới trời sinh đầu óc có bệnh đấy!" Tống Vãn Ca thở hỗn hển trừng mắt nhìn Long Ngự Tà, thoắt cái cãi lại một câu. Bạo quân đáng chết, lại mắng nàng là kẻ ngu. Bất quá, bây giờ hắn cuối cùng khôi phục bình thường rồi, dáng vẻ bạo lệ âm tà như vậy mới giống hắn. Nghĩ đến đây, Tống Vãn Ca bất giác có chút buồn cười lắc đầu. Lay động di chuyển này lại khiến đầu của nàng choáng váng, đau xót không thôi, không khỏi nhíu mày hô nhỏ một tiếng.

"Làm sao vậy, chỗ nào không thoải mái?", Long Ngự Tà thấy thế, cuống quít lo lắng quan tâm hỏi.

"Chỗ nào cũng không thoải mái!" Tống Vãn Ca lạnh lùng quay đầu đi chỗ khác.

“Tốt lắm, tốt lắm, nếu biết thân thể không thoải mái, như vậy nhanh chóng uống thuốc đi”. Long Ngự Tà vươn tay quay mặt của Tống Vãn Ca qua, lại lần nữa múc một muỗng thuốc đưa tới bên miệng nàng. "Mau uống đi, thuốc đã hết nóng rồi. Ngoan, nghe lời, uống thuốc thân thể sẽ không còn không thoải mái nữa.”

"Không muốn uống!" Tống Vãn Ca lần nữa lạnh nghiêm mặt quay đầu đi chỗ khác, không thèm bạo quân ác ma kia giả lòng tốt.

"Không uống cũng được, vậy cần phải dùng miệng đến đút cho nàng rồi!" Long Ngự Tà lần nữa vươn tay chuyển mặt của Tống Vãn Ca qua, môi mỏng gợi cảm khẽ mở, phun ra lời nói ám muội mà lại không chính đáng.

"Xem như ngươi lợi hại!" Tống Vãn Ca nghiến răng nghiến lợi từ hàm răng phun ra mấy chữ, thở hỗn hển đem chén thuốc hắn đưa tới bên miệng mình một muỗng một muỗng uống sạch. Cả chén thuốc xuống bụng, thuốc đắng đến nỗi khiến nàng líu lưỡi, mặt nhăn đến không thể nhăn thêm nửa phần.

"Đến đây, nhanh chóng ăn bánh hoa quế, áp chế vị đắng trong miệng.” Long Ngự Tà vừa nói, từ trên bàn đưa qua bánh hoa quế, nhanh chóng cầm lên một cái đưa tới bên miệng Tống Vãn Ca.

Lúc này Tống Vãn Ca không có cự tuyệt, vẻn vẹn là hồ nghi nhìn Long Ngự Tà một cái lập tức há mồm ăn điểm tâm xuống. Sau khi ăn xong, không nói một câu nhìn cái đĩa trong tay hắn.

“Muốn ăn thì mở miệng, cần gì mang ánh mắt này!" Long Ngự Tà trừng mắt nhìn, khẽ cười một tiếng, liên tiếp lấy thêm vài cái đưa cho nàng.

"Đủ rồi, không ăn nữa.” Nửa cái đĩa bánh quế hoa xuống bụng, Tống Vãn Ca lắc đầu, miễn cưỡng lên tiếng ngăn cản tay đưa qua điểm tâm của hắn.

"Bánh hoa quế ăn ngon không? Trẫm cũng nếm thử.” Long Ngự Tà vừa nói, tay hắn đột nhiên duỗi về phía mặt Tống Vãn Ca, ngón tay nhẹ nhàng lấy lên vụn bánh nhỏ dính ở bên miệng nàng để vào trong miệng mình, "Mùi cũng không tệ lắm, Ca Nhi ăn xong gì đó đều là không giống người thường!” Hắn mị hoặc cười, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng vuốt ve môi Tống Vãn Ca, trong mắt loé ra ánh sáng mập mờ tăm tối.

Tươi cười không chính đáng ám muội của hắn, lúc này ở trong mắt Tống Vãn Ca thoạt nhìn hết sức chói mắt. Thẹn quá thành giận, Tống Vãn Ca mở miệng, lập tức đem tay hắn đưa vào trong miệng cắn, cắn thật mạnh. Thẳng đến khi một mùi tanh từ trong miệng lan tràn ra, Tống Vãn Ca mới phẫn hận bỏ qua tay hắn, lấy tay áo dao động dùng sức lau đi vết máu trên môi.

"Nàng cứ như thế chán ghét Trẫm?", Long Ngự Tà không để ý tới ngón tay bị Tống Vãn Ca cắn đến vết máu loang lổ, mặt âm trầm, không chút thay đổi nhìn chằm chằm nàng hỏi.

"Không, ta không chán ghét ngươi, ta hận ngươi!"

"Tại sao?", ánh mắt Long Ngự Tà tối rồi tối, trong con ngươi nhanh chóng hiện lên vẻ đau đớn cùng bị thương sâu đậm, nhanh đến nỗi khiến người ta khó có thể nắm bắt.

"Tại sao?", Tống Vãn Ca cười lạnh một tiếng, ẩn nhẫn tức giận trào phúng nói, "Ngươi diệt quốc gia của ta, khiến cho Trần nhi của ta thành nô lệ mất nước, nhưng lại mạnh mẽ chiếm lấy trong sạch của ta, tổn thương ngươi tạo thành cho ta vốn là vĩnh viễn cũng không thể xóa nhòa. Ngươi nói xem, ngươi đối đãi với ta như thế, ta không hận ngươi, chẳng lẽ còn trông cậy vào ta cảm kích ngươi sao?"

"Ha ha, như vậy xem ra, trẫm ở trong lòng Ca Nhi đã trở thành một tên đại gian đại ác tội ác tày trời rồi!" Long Ngự Tà nở ra khóe môi, tự giễu cười, mang theo dày đặc khổ chát cùng cô đơn.

"Ngươi tự mình biết mình là tốt rồi.” Không nhìn vẻ mặt khác thường của hắn, Tống Vãn Ca tiếp tục lạnh như băng nói, "Thả ta và Trần nhi đi, như vậy trái tim ta có lẽ còn có thể tồn tại chút cảm kích đối với ngươi, nếu không sẽ chỉ khiến ta càng thêm hận ngươi thôi.”

"Ha ha ha!" Long Ngự Tà thu hồi khổ chát cùng cô đơn trong mắt đột nhiên cất tiếng cười to lên, chỉ là trong tiếng cười vang dội này dường như hỗn loạn bi thương cùng đau xót. Cười to trôi qua, hắn bỗng dưng biến sắc, trong nháy mắt trở nên không chính đáng mà bá đạo, "Muốn Trẫm thả nàng, tuyệt đối không thể! Cho dù nàng hận Trẫm cả đời cũng không sao cả! Ở trong mắt Trẫm, chỉ có ngọc vỡ, không có ngói lành! Nhớ kỹ, nàng là Luyến phi của Trẫm, bất kể sống chết, cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh Trẫm! Nếu muốn chạy trốn, trẫm sẽ tự tay tiễn nàng xuống địa ngục!!”

Nghe vậy, Tống Vãn Ca cười lạnh ba tiếng, qua một hồi lâu mới dùng giọng nói lạnh như băng đến không mang theo chút độ ấm châm chọc nói: "Nơi có ngươi ở, chính là mười tám tầng địa ngục!"

"Ca Nhi, nàng đừng cố ý chọc ta tức giận có được hay không? Trong lòng nàng kỳ thật không phải nghĩ như vậy có đúng hay không? Ta biết trước kia là ta không tốt, làm rất nhiều chuyện tổn thương nàng, nhưng ta cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không, thật sự, Ca Nhi, nàng nhất định phải tin ta!" Long Ngự Tà chợt khôi phục lại thâm tình cùng dịu dàng như trước, thấy vậy Tống Vãn Ca sửng sốt, cái này, tốc độ biến sắc mặt của bạo quân này cũng quá nhanh rồi? Tốc độ biến sắc mặt là thế này sao? "Ca Nhi, ta biết trong lòng nàng có ta, nếu không trung thu đêm đó nàng cũng không đắm chìm như vậy.”

Nói tới đây, dịu dàng trên trán Long Ngự Tà càng sâu, thẳng hướng bên ngoài mà tràn ra, giống như muốn đắm chìm tất cả quanh mình. Nhưng lại càng khiến cho Tống Vãn Ca khó hiểu, hoàn toàn không rõ câu nói kia của hắn rốt cuộc là có ý gì? Đêm trung thu đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Nàng đã như thế nào với hắn?

“Ca Nhi, ta biết muốn cho nàng trong thoáng chốc buông tất cả oán hận là không thể, dù sao lúc trước ta đã làm rất nhiều chuyện không tốt với nàng. Bất quá, Ca Nhi yên tâm, ta có thể chờ, đợi đến nàng buông tất cả đề phòng cùng cừu hận, đem toàn bộ thể xác và linh hồn giao cho ta. Chỉ cần trong lòng Ca Nhi có ta, đó chính là hạnh phúc và thỏa mãn lớn nhất của ta.” Long Ngự Tà vươn tay nâng cằm của Tống Vãn Ca lên, thâm tình vô cùng nhìn nàng chằm chằm, "Ca Nhi, tâm ý của nàng ta hiểu. Mà tâm ý của ta, nàng, sớm muộn có một ngày cũng sẽ hiểu rõ.”

"Tâm ý của ta? Tâm ý của ngươi?", Tống Vãn Ca thì thào lặp lại lời nói của Long Ngự Tà, càng bị hắn làm cho bối rối, hoàn toàn không biết hắn nói gì. Nàng đối với hắn có thể có tâm ý gì?! Trừ hận vẫn là hận. Mà hắn đối với mình có thể có tâm ý gì. Ngoại trừ hành hạ và ngược đãi, đó là giam cầm cùng nhục nhã. "Có thể nói cho ta biết, đêm trung thu đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?"

"Ha ha, hay là không nói đi, nếu không chắc chắn Ca Nhi sẽ thẹn thùng. Long Ngự Tà dương môi cười khẽ, ngón trỏ ám muội vuốt ve đôi môi lộ vẻ tái nhợt của Tống Vãn Ca, thẳng đến nó có chút phiếm hồng mới buông tay ra "Chỉ cần ta hiểu rõ ý nghĩ chân thật nhất trong lòng Ca Nhi là được.” (#Ami: tội Long ca, si tâm vọng tưởng =.=")

Dứt lời, Long Ngự Tà cúi đầu, đang muốn hôn đôi môi ấm mềm của Tống Vãn Ca, thì thấy Tiểu Đức tử cầm một cái chén sứ, cẩn thận đi đến.

"Hoàng thượng, thuốc bổ đã nấu tốt lắm, Phong Thừa tướng nói phải thừa dịp nóng uống mới có thể hoàn toàn đem công hiệu của thuốc hấp thu.”

"Biết rồi, đưa chén thuốc qua đây.” Khuôn mặt tuấn tú của Long Ngự Tà đen đen, giọng điệu không phải tốt lắm. Sớm không đến trễ không đến, hết lần này tới lần khác ở lúc hắn muốn âu yếm lại chạy tới giết phong cảnh, bị người ta quấy nhiễu chuyện tốt cho dù là ai cũng đừng mong có sắc mặt tốt, càng huống hồ hắn là vua của một nước điên cuồng bá đạo.

"Nô tài tuân chỉ.” Tiểu Đức Tử vội vàng tiến lên từng bước cầm chén thuốc đưa tới trước mặt Long Ngự Tà, liếc đến sắc mặt bực mình của hắn, sợ đến cuống quít cúi thấp đầu xuống, không rõ mình vừa rồi làm sao mà chọc tới Hoàng thượng.

"Ca Nhi, đến đây, đem chén thuốc bổ này uống đi, đối với thân thể của nàng rất có lợi. Chén thuốc trước là tiêu trừ phong hàn, chén này là để bồi bổ thân thể.” Long Ngự Tà nhận chén thuốc, múc một muỗng đưa tới bên môi thử độ ấm, thấy không nóng rồi mới đưa tới bên miệng Tống Vãn Ca.

Vừa nghe đến lại phải uống thuốc, Tống Vãn Ca lập tức nhớ tới chén thuốc đen tuyền đắng chát không chịu nổi vừa uống lúc nãy, nhất thời chỉ cảm thấy miệng đầy đắng chát, thầm nghĩ lần nữa mê man quên đi. Nhưng trời không toại ý người, nàng ngất không được, chỉ có thể cắn môi trừng mắt nhìn chén thuốc trước mắt, mày sớm đã nhíu chặt lại cùng nhau, vẻ mặt buồn bực cùng với đau khổ.

"Luyến phi nương nương, người yên tâm, thuốc này chỉ dùng băng sơn Tuyết Liên và Tuyết Sâm ngàn năm nấu ra, đây chính là thánh phẩm bồi bổ thân thể. Băng sơn Tuyết Liên và Tuyết Sâm ngàn năm này có được thực sự không dễ, ở trên đời này đều là trân quý vô cùng, giá trị liên thành. Cả ngự dược phòng cũng chỉ có một đóa băng sơn Tuyết Liên và một nhánh Tuyết Sâm ngàn năm thôi, cùng bỏ chung vào đã nấu ra chén thuốc thánh phẩm bổ dưỡng vạn lượng vàng cũng khó cầu trong tay hoàng thượng. Luyến phi nương nương, người nhanh chóng uống xong đi, nô tài cam đoan với người, thuốc này tuyệt đối sẽ không đắng, hơn nữa đối với thân thể nương nương tuyệt đối có lợi.”

Tiểu Đức Tử vừa thấy vẻ mặt đau đớn của Tống Vãn Ca, chỉ biết nàng là sợ uống thuốc đắng, cuống quít cam đoan nói, còn thiếu không có vỗ ngực thôi.

"Đúng vậy, thuốc này tuyệt đối sẽ không đắng, Ca Nhi cứ yên tâm uống đi.” Long Ngự Tà buồn cười nhẹ lắc đầu, thì ra Ca Nhi của hắn sợ uống thuốc như thế, ha ha!

Nếu hai người cũng nói như vậy rồi, cho dù có đắng có khó uống nàng cũng phải kiên trì đến cùng uống xong, dù sao cũng là có lợi cho thân thể của mình. Bất đắc dĩ gật đầu, Tống Vãn Ca trực tiếp nhận lấy chén thuốc trong tay Long Ngự Tà, không muốn để cho hắn đút mình uống.

Trong chén sáng như tuyết, nước thuốc hiện lên màu sắc trong suốt óng ánh, dưới ánh đèn thuỷ tinh chiếu xạ còn phát ra chút ánh sáng màu bạc nhàn nhạt, thánh khiết thần thánh.

Một mùi thơm thanh nhã trong trẻo nhưng mát lạnh truyền lên mũi, không giống mùi của những vị thuốc khác, lại giống mùi thơm của hoa sen, quanh quẩn chóp mũi, thấm vào lòng.

Tống Vãn Ca cúi đầu nhẹ ngửi, rồi sau đó nhéo cái mũi một mạch uống xong tất cả nước thuốc trong chén. Vừa vào miệng đã cảm thấy mát lạnh ngọt lịm, sau khi nuốt xuống, còn có mùi thơm ngát nhàn nhạt giữa răng môi. Nước thuốc theo cổ họng thẳng vào lục phủ ngũ tạng, tiêu đi tầng tầng khí khô, bình phục hơi thở bốc lên trong bụng, lan ra mỗi một tấc da thịt, coi như một vũng nước đá trong trẻo nhưng lạnh lùng chảy qua trái tim, phất đi mỗi một dấu chân, còn lại là tâm hồn tĩnh lặng, lại giống như ngày mùa hè nắng chói chang uống xong một ly nước ô mai đá, chính là toàn thân thư sướng.

Sau khi uống xong, tinh thần trong nháy mắt rõ ràng trấn tĩnh không ít, thân thể cũng không hư nhuyễn vô lực giống như lúc trước. Quả nhiên chính là thánh dược, không ngờ có công hiệu này. Tống Vãn Ca không khỏi âm thầm than thở dưới đáy lòng.

"Hoàng thượng, nô tài cáo lui trước.” Tiểu Đức Tử vừa thấy ánh mắt lạnh lùng bay tới của Long Ngự Tà, cả người giật mình một cái, bật người thức thời cầm lấy chén thuốc trống trơn qua, sau khi hành lễ cung kính lui xuống.

"Ca Nhi, thuốc này không đắng chứ? Ta cũng muốn nếm thử.”

Lời còn chưa dứt, Long Ngự Tà đã nâng gò má Tống Vãn Ca lên, cúi đầu thâm tình mà lại cấp bách hôn lên, tùy ý mút hôn. Đôi môi mềm mại thơm mát này, hắn đã sớm khát vọng một ngày rồi (#Ami: một ngày mà nhiều?). Hắn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm đôi môi của Tống Vãn Ca, đầu lưỡi linh hoạt vẽ vẽ trên môi của nàng, dịu dàng mà bá đạo mút vào trên đôi môi mềm mại dễ chịu của nàng. Hương thơm ngọt ngào và cảm giác mềm mại dấy lên từng trận run rẩy trong đáy lóng hắn, đôi mắt u ám thâm sâu rất nhanh trở nên mê ly.

Ngay từ đầu Long Ngự Tà còn êm ái hôn nhẹ, dần dần chuyển biến thành đòi hỏi kịch liệt mà nóng bỏng. Chỉ chốc lát trôi qua, hắn hôn càng ngày càng sâu, cũng càng ngày càng triền miên, giống như muốn nuốt tất cả hô hấp của Tống Vãn Ca. Hắn dùng lực mở ra hàm răng đóng chặt của Tống Vãn Ca, cái lưỡi linh hoạt lập tức dò xét vào trong miệng của nàng tiếp tục công thành chiếm đất, bắt buộc câu dẫn cái lưỡi thơm tho của nàng dây dưa với mình, hấp thu mỗi một tấc ngọt cùng thơm trong môi của nàng. Thẳng đến khi toàn thân Tống Vãn Ca xụi lơ vô lực ngã vào trong lòng hắn, khi cảm giác sắp hít thở không thông ngất đi, hắn mới lưu luyến không rời buông nàng ra, vẻ mặt còn muốn tiếp tục.

"Ca Nhi, mỗi lần cùng một chỗ với nàng, ta đều không tự kìm hãm được.”

"Đừng," Tống Vãn Ca còn chưa kịp phản ứng lại ý trong lời nói của Long Ngự Tà, đã bị hắn nhẹ nhàng đẫy ngã trên giường, đầu choáng váng, không khỏi cau mày thấp giọng kêu một tiếng.

"Ngươi muốn làm gì?" Chống lại hai tròng mắt tràn ngập dục vọng của hắn, Tống Vãn Ca bất giác có chút bối rối.

"Ca Nhi, ta muốn nàng ", nói xong, Long Ngự Tà mạnh đem Tống Vãn Ca chặt chẽ đặt ở dưới thân, hai mắt không chớp một cái nhìn nàng không rời, tầm mắt chạy khắp các nơi trên dưới toàn thân nàng, trong mắt như lóe ánh sáng sâu xa tăm tối, lại vừa giống như nhảy lên ngọn lửa nóng cháy điên cuồng. "Ca Nhi, vẻ đẹp của nàng khiến ta vô lực chống cự, chỉ có thể giao vũ khí đầu hàng.”


/88

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status