Đệ nhất sát thủ
Hổ Khiếu quốc.
Diên Chí môn, trong đại sảnh cung điện xa hoa sáng ngời, Vũ Văn Huyền Băng trên mặt đeo mặt nạ màu bạc, lười biếng ngồi trên chiếc ghế chạm trổ tinh mỹ xa hoa, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng nắm tay vịn, môi mỏng lạnh như băng mím chặt thành một sợi dây nhỏ, quý khí cùng với khí lạnh trong phòng quyện vào, không khí hết sức áp lực.
"Sao, Tuyệt Mệnh vẫn chưa trở về ư?" Tầm mắt lạnh lẽo âm hàn của Vũ Văn Huyền Băng (thái tử Hổ Khiếu quốc từng đến Long Đằng quốc đã nhắc đến trong đoạn tóm tắt) lạnh lẽo âm hàn lần lượt đảo qua mấy gã đàn ông mặc áo đen nửa quỳ xuống, tiếng nói bình tĩnh đến không hề gợn sóng nghe lên lại khiến cho người ta tự dưng run rẩy sợ hãi. "Bổn tọa đã thả bồ câu truyền thư không dưới ba lần rồi, sao còn chưa thấy bóng dáng?"
Đang nói, chỉ thấy một người đàn ông mặc quần áo màu đen, trên mặt đeo nửa chiếc mặt nạ chế ra từ ngọc lưu ly từ từ tiến vào.
"Môn chủ vội vã thúc giục ta trở về như vậy, hẳn là có nhiệm vụ gì muốn ta đi hoàn thành phải không?" Người đàn ông áo đen tự tìm một cái ghế ngồi xuống, miễn cưỡng liếc Vũ Văn Huyền Băng một cái, mới mở miệng nói.
"Ngươi còn biết bổn toạ là môn chủ của Diên Chí môn à, cho ngươi một nhiệm vụ còn cần bổn tọa dùng bồ câu đưa thư ba lượt bốn mời thúc giục, cái giá của ngươi - đệ nhất sát thủ ở đây còn lớn hơn so với bổn toạ!" Vũ Văn Huyền Băng giễu cợt trào phúng một tiếng, đáy mắt lạnh như hồ nước lạnh lâu năm hiện lên tức giận nhè nhẹ cùng tàn nhẫn.
"Ta vốn là loại cá tính và tính khí này, năm năm trước khi gia nhập Diên Chí môn môn chủ cũng đã biết.” Người đàn ông áo đen vừa nói vừa bắt chéo hai chân, mày kiếm nhíu lại, miệng cười, hoàn toàn là một dáng vẻ lưu manh cà lơ phất phơ. "Môn chủ phải rõ ràng, ta cũng không phải thuộc hạ của ngài, cũng không phải tử sĩ ngài luyện ra. Ta gia nhập Diên Chí môn làm sát thủ, toàn bộ là do cá nhân yêu thích. Còn có, ta lúc nào muốn rời khỏi Diên Chí môn, cũng là tự do của ta, môn chủ không có quyền ràng buộc, ngài cũng không ràng buộc ta được.”
"Ngươi!" Vũ Văn Huyền Băng nghe vậy tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt xanh mét, đáy mắt nhanh chóng dấy lên ngọn lửa phẫn nộ âm tàn, các đốt xương ở hai bàn tay kẽo kẹt rung động. Nhưng nghĩ lại thực lực của người đàn ông áo đen kia và thế lực cất dấu sau lưng, lại không thể không cố gắng đè xuống tức giận đầy ngập.
Không sai, người đàn ông áo đen này không phải thuộc hạ của hắn, cũng không phải sát thủ do hắn luyện ra. Năm năm trước, hắn ta tự nguyện gia nhập Diên Chí môn làm sát thủ. Ngày vào cửa hắn đã nói thẳng mình chỉ là muốn lấy danh hiệu thiên hạ đệ nhất sát thủ ra chơi đùa, thuận tiện kiếm chút tiền sinh hoạt. Còn nói quy củ trong môn lúc này hắn ta không cần tuân thủ, nhận nhiệm vụ hay không cũng do hắn ta lựa chọn. Trừ lần đó ra, hắn ta còn nói sẽ giúp mình làm ba sự kiện, bất kể khó khăn bao nhiêu, hắn ta đều sẽ dốc toàn lực đi hoàn thành.
Lúc ấy mình còn cười nhạo hắn ta không biết tự lượng sức mình cùng nói khoác, sau đó giao thủ mới biết hắn ta không hề thổi phồng, hắn ta có tư cách cùng năng lực kia. Võ công của hắn ta cao hơn mình hai bậc, cho dù tám đại sát thủ cao nhất trong môn liên hợp lại cũng chỉ có thể suýt tý nữa cùng hắn ta đánh ngang tay. Mặc kệ nhiệm vụ khó khăn bao nhiêu, chỉ cần hắn ta tình nguyện tiếp nhận, thì chưa từng có không hoàn thành được. Lấy năng lực của hắn ta, hắn ta quả thật rất nhanh đã trở thành thiên hạ đệ nhất sát thủ 'Tuyệt Mệnh' nổi tiếng khiến cho vô số người chỉ nghe danh đã hoảng sợ mất vía.
Hắn ta cũng không nuốt lời, đồng ý với mình ba chuyện đã giúp mình hoàn thành hai chuyện. Chuyện thứ nhất là giúp mình ám sát Vũ Văn Huyền Dập, cũng chính là thái tử tiền nhậm của Hổ Khiếu quốc. Chuyện thứ hai là tranh giành ở trong Đông cung, giúp mình thuận lợi giành được vị trí thái tử. Phải biết rằng, hai chuyện này cũng không phải là người bình thường có thể làm được, bởi vậy có thể thấy được thực lực của hắn ta.
Chính mình vẫn tò mò lai lịch của hắn ta, cũng không rõ tại sao hắn ta phải vô duyên vô cớ trợ giúp mình. Hỏi hắn ta, hắn ta cũng không giải thích, chỉ nói muốn giúp đỡ, cảm thấy chơi đùa vui mà thôi. Lời nói này có quỷ mới tin, hắn ta nhất định có bí mật, khiến cho người ta làm sao cũng không tra ra thân phận cùng lai lịch của hắn ta. Hơn nữa trên mặt luôn đeo một nửa chiếc mặt nạ bằng ngọc, không lộ ra diện mạo thật trước mặt người khác. Mình từ năm năm trước đã phái người âm thầm điều tra hắn ta, nhưng tra đến bây giờ, dường như cũng chỉ tra ra hắn hình như có liên quan với đệ nhất tà giáo Thiên Ma giáo trong giang hồ ở Long Đằng quốc, những thứ khác tra cũng không được gì.
"Nói đi, tìm ta có chuyện gì?" Người đàn ông áo đen tà tà híp mắt phượng hỏi. Hắn biết lần này Vũ Văn Huyền Băng thúc giục hắn trở về, đích thị là có nhiệm vụ lớn gì đó khó hoàn thành cần tự mình ra tay, nếu không cũng không cần dùng bồ câu đưa tin vội vàng thúc giục một lần lại một lần.
"Tuyệt Mệnh, ngươi biết Khương Di quốc muốn hoà thân (đám cưới kết thân) với Long Đằng quốc chứ? Nghe nói phượng giá của Vân La công chúa kia sắp bước vào thành của Long Đằng quốc rồi, bổn tọa muốn ngươi ở trên đường chặn giết Vân La (#Ami: ta ghét con này nhất >.<) công chúa. “ Khoé miệng Vũ Văn Huyền Băng nở ra một nụ cười lạnh cao thâm khó lường, trong đôi mắt loé ra sát ý tàn nhẫn.
"Nhiệm vụ này ta không nhận, ngài phái sát thủ khác trong môn đi làm đi.” Người đàn ông áo đen không chút nghĩ ngợi, lập tức lắc đầu cự tuyệt. Dụng ý và ý nghĩ của Vũ Văn Huyền Băng sao hắn có thể không biết, giết Vân La công chúa, đây rõ ràng là muốn khơi mào chiến tranh giữa Khương Di quốc và Long Đằng quốc? Trai cò tranh chấp, hắn ta Vũ Văn Huyền Băng thì ngồi ở một bên xem hổ tranh đấu, cuối cùng ngư ông đắc lợi.
"Tại sao không nhận?" Vũ Văn Huyền Băng âm hàn nói, lạnh lùng nghiêm sắc mặt, đáy lòng tức giận không thôi. Hắn ta làm như mình không có phái sát thủ khác đi chặn giết sao? Từ khi Vân La công chúa vào trong Long Đằng quốc, mình đã phái sát thủ đi ám sát, nhưng khiến cho hắn phẫn nộ chính là, tám đại sát thủ cao nhất trong môn cũng phái đi rồi, cuối cùng vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ. Muốn trách cũng chỉ có thể trách lực lượng ám đường của Long Ngự Tà quá mức cường đại, lại sớm phái không ít ám đường tinh anh đi bảo vệ Vân La công chúa, ngay cả tứ đại Đường chủ của ám đường cũng đã phái đi. Hôm nay trừ ra Tuyệt Mệnh, Nhiệm vụ này còn ai có thể hoàn thành được?
"Không tại sao cả, ta đã sớm nói qua nhận Nhiệm vụ hay không, toàn bộ do chính ta lựa chọn.” Người đàn ông áo đen buông hai chân gác lên, nhún vai nói. Nói sao thì hắn cũng coi như là nửa người của Long Đằng quốc, chuyện khơi mào ngọn lửa chiến tranh hắn không muốn làm. Nếu vật nhỏ của hắn còn sống, nàng cũng nhất định sẽ không để cho mình đi làm loại chuyện này. (#Ami: các bạn biết ai rùi chứ, Hàn ca ca nha, truyện này các anh đều đáng yêu cả)
Nhớ tới vật nhỏ, trong lòng người đàn ông áo đen nháy mắt chuyển qua một cơn đau nhức, ngay cả hô hấp dường như cũng trở nên đau đớn. A, còn bao lâu nữa, trái tim hắn mới có thể đủ đau đớn đến chết lặng đây?
"Tuyệt Mệnh, ngươi không phải nói chỉ cần không phải cho ngươi đi giết Long Ngự Tà, bất cứ chuyện gì khác ngươi đều đồng ý với bổn tọa sao? Chẳng lẽ ngươi muốn lật lọng?" Vũ Văn Huyền Băng nghe hắn cự tuyệt, sắc mặt không khỏi phát lạnh, tức giận một chưởng nắm vỡ tay vịn trên ghế ngồi. Lúc đầu khi Long Ngự Tà rời cung đến trước Linh U cốc (đi tìm thuốc chữa bệnh cho Ca tỷ á), nếu có hắn ta tự mình ra tay, Long Ngự Tà chỉ sợ sớm đã vào Diêm Vương điện. Nhưng hắn ta lại không nhận, nói cái gì trừ Long Ngự Tà ra, bất luận kẻ nào khác hắn cũng có thể giết. "Ngươi đừng quên ngươi còn nợ ta một việc, nhiệm vụ lần này coi như là ngươi giúp ta hoàn thành chuyện thứ ba, sau này ta sẽ không bảo ngươi giúp ta chuyện gì nữa, thế nào?"
Người đàn ông áo đen nghe vậy, híp mắt đào hoa suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng gật đầu nói: "Tốt, ta nhận! Sau khi làm xong chuyện này, ta và ngài không nợ nhau nữa, ta cùng với Diên Chí môn cũng không có quan hệ gì nữa!"
Dứt lời, ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Huyền Băng một cái, đứng dậy rời đi. Hừ, coi như là cho Long Ngự Tà một bài học đi, ai bảo hắn ta hại chết vật nhỏ mình yêu mến nhất. Mặc dù mình yêu ai yêu cả đường đi sẽ không giết hắn ta, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho hắn ta sống quá khá giả. Cho dù hai nước xảy ra chiến tranh, hắn cũng tin tưởng Long Ngự Tà có năng lực xử lý Khương Di quốc.
Về phần Vũ Văn Huyền Băng, người anh cùng mẹ khác cha này của mình, sau này mình và hắn cũng không còn liên quan nữa. Trước khi mẫu thân qua đời bảo mình giúp Vũ Văn Huyền Băng làm ba chuyện, bây giờ mình giúp rồi, hắn cũng lên làm thái tử Hổ Khiếu quốc rồi, con đường sau này đi như thế nào cũng là chuyện của một mình Vũ Văn Huyền Băng, mình trông nom không được, cũng không muốn trông nom.
Bây giờ duy nhất mình có thể làm, đó là sau khi hoàn thành nhiệm vụ, giáo dục Trần nhi thành tài.
Tẩm cung trong Long Ngự cung
Bức rèm che đậy trên song cửa sổ, ánh sáng bên trong có chút ảm đạm, trong không khí tràn ngập mùi cô tịch nặng nề, áp lực thật dày, ưu thương mờ mịt, lắng đọng thê lương.
"Khụ khụ... Khụ khụ... Tiếng ho khan trầm thấp thỉnh thoảng vang lên, xả ra một chút tanh đỏ, nhẹ nhiễm khoé môi mỏng lạnh tái nhớt của Lăng Ngự Tà, tự dưng khiến cho người ta đau lòng.
Bóng dáng cao to lẳng lặng đứng ở trước một bức hoạ vừa mới vẻ xong không lâu, Long Ngự Tà một tay chắp sau lưng, tay qua lại vuốt ve mái tóc đen của nữ tử trong tranh, mi mắt, gương mặt, cùng với môi đỏ mọng, động tác nhẹ nhàng mà dịu dàng, tình cảm yêu say đắm sâu nồng tận xương từ đáy mắt đổ xuống, quanh quẩn quanh người hắn.
"Ca Nhi, ta rất nhớ nàng, rất nhớ nàng..., chừng nào thì nàng mới trở lại bên cạnh ta?" Long Ngự Tà thì thào tự nói, thật lâu mới thu hồi tay, ánh mắt lưu luyến si mê chậm rãi chuyển hướng khác.
Chỉ thấy trên vách tường trong điện treo đầy bức họa của Tống Vãn Ca, ước chừng trăm bức. Bút mực hoặc đậm hoặc nhạt, hoặc sâu hoặc nông, hình thái khác nhau, trong bức tranh lớn nhỏ không đều là Tống Vãn Ca hoặc kiều hoặc mị, hoặc oán hoặc cẩn thận, hoặc nhăn mày, hoặc cười yếu ớt, hoặc yên lặng đánh đàn, hoặc nhảy múa nhanh nhẹn, mỗi một thần thái cũng cực kỳ sinh động, mỗi một động tác cũng vẽ tỉ mỉ, hình tượng giống như thật, trông rất sống động, giống như sau một khắc cô gái động lòng người sẽ từ trong bức tranh bước ra.
"Ca Nhi, nàng trở về có được hay không, ta đang đợi nàng, vẫn đang đợi nàng, Khụ khụ Khụ khụ," Tay phải Long Ngự Tà nắm quyền dùng sức để ở bên môi mình, không cho mình ho khan ra tiếng, nhưng trong ngực vẫn áp lực không được phập phồng kịch liệt, khóe miệng tràn ra càng nhiều máu tanh đỏ.
"Hoàng thượng, người lại ho ra máu rồi.” Phong Thanh Dương thở dài đi đến, thấy khoé miệng Long Ngự Tà chậm rãi tràn ra ít máu, mày nhíu chặt lại. "Hoàng thượng, vi thần đã nói với người bao nhiêu lần rồi, thân thể của người mới vừa có chút khởi sắc, không thể thức đêm mệt nhọc, sao người lại không nghe? Đến đây, mau uống dưỡng sinh hoàn này vào, sau đó lên giường nằm nghỉ ngơi.” Vừa nói, Phong Thanh Dương lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong người, nhanh chóng đổ viên thuốc ra cho Long Ngự Tà uống vào, lập tức dìu hắn đi về phía long sàng.
"Tướng phụ không cần thay Trẫm lo lắng, thân thể của Trẫm như thế nào tự Trẫm biết, thoạt nhìn suy yếu, trên thực tế cũng không lo ngại, chỉ bị chút nội thương thôi mà, dù sao cũng không chết được.” Long Ngự Tà đẩy Phong Thanh Dương ra, vươn tay lau đi chút vết máu ở khoé miệng. Tầm mắt lạnh như băng nhìn Phong Thanh Dương một cái, rồi sau đó lại nhớ tới bức họa lộ ra trên bức tường.
Mỗi một bức là hắn vẽ suốt ngày suốt đêm, không ngừng không nghỉ mà ra, mỗi một nét bút mỗi một tranh họa đều thấm đẫm tinh lực cùng tâm huyết của hắn, mỗi một đường bút mỗi một nét đi cũng đều chứa đầy thâm tình cùng yêu thương say đắm của hắn. Những ngày không có Ca Nhi, bức họa của nàng là niềm an ủi tâm linh của hắn, linh hồn an ổn. Nhìn một cái nhăn mày, một nụ cười của Ca Nhi trong bức tranh, xinh đẹp kiều mỹ, chạm đến tóc đen của Ca Nhi, mi mắt và hai gò má, hắn mới có thể đủ cảm giác được mình vẫn đang còn sống.
Chỉ cần thân thể còn có thể chống đỡ, hắn sẽ ngày đêm không ngừng vẽ tranh của Ca Nhi, cố gắng vẽ ra mỗi một động tác của Ca Nhi mà hắn đủ khả năng nghĩ đến trong đầu, mỗi một loại biểu thị, cùng với mỗi một thần thái. Hắn muốn đem dáng vẻ của Ca Nhi khắc thật sâu vào trong tâm linh của mình, để hồn nàng gắn bó với mình, không mất không quên, không chê không rời.
"Hoàng thượng, người, cũng nên dưỡng khoẻ thân thể sớm một chút, xã tắc cùng với đại sự trong triều chính Long Đằng đang chờ người. Còn có, Vân La công chúa của Khương Di quốc chỉ mấy ngày nữa là đến kinh thành rồi, chuyện hoà thân này còn cần Hoàng thượng định đoạt.” Phong Thanh Dương có chút bất đắc dĩ nhẹ giọng khuyên giải, nói đến Vân La công chúa, kỳ thật đáy lòng hắn vốn vẫn cất giấu vài phần oán hận. Nếu không phải vì nàng ta đến Long Đằng quốc hoà thân, có lẽ lúc sau sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ Ca Nhi sẽ không rời khỏi bọn họ.
"Đại sự triều chính tạm thời vẫn là mệt nhọc tướng phụ lo lắng xử lý một thời gian, đợi sau khi sức khỏe của trẫm tốt lên sẽ tự mình lên triều.” Long Ngự Tà lạnh giọng dứt lời, suy nghĩ một lát, còn nói thêm, "Về chuyện hoà thân của Khương Di quốc, để Tiêu Dao Hầu Hàn Kỳ Hiên đi cưới Vân La công chúa đi. Mặc dù Hàn Kỳ Hiên không học vấn không nghề nghiệp, phong lưu quá mức, nhưng bề ngoài cũng là tuấn tú bội phần, tuấn tú lịch sự, hơn nữa nói về thân phận và địa vị, cha hắn chính là nhất đẳng Trung Dung Hộ Quốc công của Long Đằng quốc ta, chính hắn lại là thừa kế nhất phẩm Tiêu Dao Hầu. Điểm khác mặc dù không bằng tướng phụ và Phi Vũ, nhưng để hắn đi cưới Vân La công chúa, nhất định cũng không khiến cho Vân La công chúa uỷ khuất chỗ nào.”
"Hoàng thượng thấy Tiêu Dao Hầu sẽ đồng ý với việc hôn nhân này sao?" Phong Thanh Dương cau mày hỏi, hắn chung quy cảm thấy Hàn Kỳ Hiên cũng không đơn giản như biểu hiện nhìn thấy bên ngoài. Hắn ta mặc dù không học vấn không nghề nghiệp, háo sắc phong lưu, không làm việc đàng hoàng, ham hưởng nhạc, nhưng hai mắt phát sáng mà có thần, ngũ quan tinh anh mà sắc bén, trên trán cũng không thấy vẻ lả lướt suy sút trọng sắc. Hắn từng phái người trong ám đường đi thăm dò Hàn Kỳ Hiên, mặc dù cũng không tra ra gì khác thường, nhưng hắn vẫn tin tưởng vào ánh mắt cùng với trực giác của mình. Hàn Kỳ Hiên, tuyệt đối không phải một nhân vật đơn giản.
"Không đồng ý cũng phải đồng ý, đây là thánh chỉ!" Long Ngự Tà biến sắc, hừ một tiếng thật mạnh, lập tức lại châm chọc nói, "Nghe nói Vân La công chúa là nữ tử xinh đẹp nhất Khương Di quốc của bọn họ, Hàn Kỳ Hiên phong lưu háo sắc như vậy, trẫm để cho hắn lấy Vân La công chúa, hắn chỉ sợ mặt mày hớn hở cũng không kịp, sao lại không đồng ý?"
Dứt lời, khóe miệng Long Ngự Tà nở ra một nụ cười lạnh, không muốn đem thời gian lãng phí ở trên chuyện phiền lòng này nữa, lập tức xoay người đi tới bên cạnh bàn sách, tiếp tục vẽ tranh. Giờ phút này đối với hắn mà nói, vẽ tranh cho Ca Nhi mới là chuyện ý nghĩa nhất.
"Phải rồi", Long Ngự Tà vừa nhấc bút vẽ lên, trong giây lát lại giống như nhớ tới chuyện gì, vì vậy ngẩng đầu nhìn về phía Phong Thanh Dương nói, "Tướng phụ, huynh truyền ý chỉ của Trẫm như thế này, bảo công bộ ngay hôm nay tu sửa lại Tuyết Dục cung và xây thêm, cũng đổi tên thành 'Ngự Ca điện'. Phải mời thợ xây dựng và thợ thiết kế tốt nhất, một chỗ một cây, một đình một ngõ cũng cần phải làm đến thập toàn thập mỹ, bố cục phải hợp lý, trang trí phải tao nhã, ung dung hoa lệ phải hơn Tê Phượng cung trước kia của hoàng hậu, đại khí tôn quý không thể thấp hơn Long Ngự cung của Trẫm. Tóm lại, tất cả đều phải làm đến tốt nhất, tất cả quá trình thi công để Phi Vũ toàn quyền giám sát, không thể xảy ra sai lầm cùng biếng nhác gì, hiểu chưa?”
Phong Thanh Dương nghe vậy, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc sửng sốt, nếu dựa theo ý của Hoàng thượng, đây chỉ sợ là công trình rất lớn lao dân tổn tài, phỏng chừng có thể đến trăm vạn lượng, văn võ đại thần cầm ý kiến phản đối trong triều chỉ sợ sẽ nhiều hơn phân nửa.
"Hoàng thượng, chuyện này... “
"Thế nào, tướng phụ có ý kiến?" Mày kiếm của Long Ngự Tà khẽ nhíu, ánh mắt lạnh lùng, nét mặt rõ ràng tích tụ bất mãn cùng vẻ giận thật lớn, thần sắc lạnh như băng sinh sôi ngăn cản lời Phong Thanh Dương còn chưa nói hết.
"Vi thần không dám có ý kiến, Hoàng thượng yên tâm, vi thần nhất định sẽ đem chuyện này làm tốt, 'Ngự Ca diện', chắc chắn sẽ trở thành cung điện hoàn mỹ nhất không thể soi mói ở toàn bộ Long Đằng quốc.” Phong Thanh Dương hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên không cho phép mình suy nghĩ cho ích lợi của lê dân bách tính.
Quên đi, vì Ca Nhi, lao dân tổn tài một lần cũng được. Thật tốt là quốc khố dường như tràn đầy, nếu không hắn phải biến thân thành giai cấp bóc lột, từ nơi dân chúng cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân để chuẩn bị khoản tiền xây dụng cung điện.
"Đã như vậy, tướng phụ mau lui xuống trước đi. Nếu không có chuyện trọng đại gì, đừng trở lại quấy rầy Trẫm vẽ tranh.” Dứt lời, Long Ngự Tà không cần phải nhiều lời nữa, toàn bộ tinh thần chăm chú đắm chìm trong cảnh giới vẽ tranh, giống như tất cả quanh mình không tồn tại nữa.
Phong Thanh Dương lắc đầu, lại thở dài thở dài, đem bình dưỡng sinh hoàn vừa mới luyện chế tốt nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, tầm mắt thương xót dừng lại ở Long Ngự Tà đã bị vây trong cảnh giới vong ngã. Thấy chân mày cô tịch của hắn ta, lông mi tuyệt tình, lãnh khốc lẫm liệt, không cho bất luận kẻ nào thân cận, trong lúc giật mình có bối rối, xa cách, cô độc, rơi rớt, bi thống, cùng với tuyệt vọng cùng nhiều tâm tình ở trên trán lan tràn trút xuống.
Hoàng thượng thay đổi rồi, trở nên dần dần lãnh khốc cô tuyệt, dần dần xa cách lạnh đến thấu xương, hình như muốn đem tất cả vứt bỏ bên ngoài thế giới của hắn ta, đem chính mình cách ly. Hoàng thượng như vậy khiến cho hắn ta càng ngày càng xa lạ, cũng khiến cho hắn càng ngày càng đau lòng, lại khiến cho hắn không thể làm gì.
Ca Nhi rời khỏi thế gian, khiến cho người ta cảm thấy bi thương trong tim, bị đau há chỉ một mình hoàng thượng sao?
"Haiz!"
Thở dài một tiếng không biết bao hàm bao nhiêu thương cảm nói không ra lời, bước chân Phong Thanh Dương dừng một chút, tầm mắt lưu luyến si mê bi tuyệt dừng ở một bài bức hoạ trên tường lưu luyến xem một vòng, mới xoay người rời đi.
Hổ Khiếu quốc.
Diên Chí môn, trong đại sảnh cung điện xa hoa sáng ngời, Vũ Văn Huyền Băng trên mặt đeo mặt nạ màu bạc, lười biếng ngồi trên chiếc ghế chạm trổ tinh mỹ xa hoa, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng nắm tay vịn, môi mỏng lạnh như băng mím chặt thành một sợi dây nhỏ, quý khí cùng với khí lạnh trong phòng quyện vào, không khí hết sức áp lực.
"Sao, Tuyệt Mệnh vẫn chưa trở về ư?" Tầm mắt lạnh lẽo âm hàn của Vũ Văn Huyền Băng (thái tử Hổ Khiếu quốc từng đến Long Đằng quốc đã nhắc đến trong đoạn tóm tắt) lạnh lẽo âm hàn lần lượt đảo qua mấy gã đàn ông mặc áo đen nửa quỳ xuống, tiếng nói bình tĩnh đến không hề gợn sóng nghe lên lại khiến cho người ta tự dưng run rẩy sợ hãi. "Bổn tọa đã thả bồ câu truyền thư không dưới ba lần rồi, sao còn chưa thấy bóng dáng?"
Đang nói, chỉ thấy một người đàn ông mặc quần áo màu đen, trên mặt đeo nửa chiếc mặt nạ chế ra từ ngọc lưu ly từ từ tiến vào.
"Môn chủ vội vã thúc giục ta trở về như vậy, hẳn là có nhiệm vụ gì muốn ta đi hoàn thành phải không?" Người đàn ông áo đen tự tìm một cái ghế ngồi xuống, miễn cưỡng liếc Vũ Văn Huyền Băng một cái, mới mở miệng nói.
"Ngươi còn biết bổn toạ là môn chủ của Diên Chí môn à, cho ngươi một nhiệm vụ còn cần bổn tọa dùng bồ câu đưa thư ba lượt bốn mời thúc giục, cái giá của ngươi - đệ nhất sát thủ ở đây còn lớn hơn so với bổn toạ!" Vũ Văn Huyền Băng giễu cợt trào phúng một tiếng, đáy mắt lạnh như hồ nước lạnh lâu năm hiện lên tức giận nhè nhẹ cùng tàn nhẫn.
"Ta vốn là loại cá tính và tính khí này, năm năm trước khi gia nhập Diên Chí môn môn chủ cũng đã biết.” Người đàn ông áo đen vừa nói vừa bắt chéo hai chân, mày kiếm nhíu lại, miệng cười, hoàn toàn là một dáng vẻ lưu manh cà lơ phất phơ. "Môn chủ phải rõ ràng, ta cũng không phải thuộc hạ của ngài, cũng không phải tử sĩ ngài luyện ra. Ta gia nhập Diên Chí môn làm sát thủ, toàn bộ là do cá nhân yêu thích. Còn có, ta lúc nào muốn rời khỏi Diên Chí môn, cũng là tự do của ta, môn chủ không có quyền ràng buộc, ngài cũng không ràng buộc ta được.”
"Ngươi!" Vũ Văn Huyền Băng nghe vậy tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt xanh mét, đáy mắt nhanh chóng dấy lên ngọn lửa phẫn nộ âm tàn, các đốt xương ở hai bàn tay kẽo kẹt rung động. Nhưng nghĩ lại thực lực của người đàn ông áo đen kia và thế lực cất dấu sau lưng, lại không thể không cố gắng đè xuống tức giận đầy ngập.
Không sai, người đàn ông áo đen này không phải thuộc hạ của hắn, cũng không phải sát thủ do hắn luyện ra. Năm năm trước, hắn ta tự nguyện gia nhập Diên Chí môn làm sát thủ. Ngày vào cửa hắn đã nói thẳng mình chỉ là muốn lấy danh hiệu thiên hạ đệ nhất sát thủ ra chơi đùa, thuận tiện kiếm chút tiền sinh hoạt. Còn nói quy củ trong môn lúc này hắn ta không cần tuân thủ, nhận nhiệm vụ hay không cũng do hắn ta lựa chọn. Trừ lần đó ra, hắn ta còn nói sẽ giúp mình làm ba sự kiện, bất kể khó khăn bao nhiêu, hắn ta đều sẽ dốc toàn lực đi hoàn thành.
Lúc ấy mình còn cười nhạo hắn ta không biết tự lượng sức mình cùng nói khoác, sau đó giao thủ mới biết hắn ta không hề thổi phồng, hắn ta có tư cách cùng năng lực kia. Võ công của hắn ta cao hơn mình hai bậc, cho dù tám đại sát thủ cao nhất trong môn liên hợp lại cũng chỉ có thể suýt tý nữa cùng hắn ta đánh ngang tay. Mặc kệ nhiệm vụ khó khăn bao nhiêu, chỉ cần hắn ta tình nguyện tiếp nhận, thì chưa từng có không hoàn thành được. Lấy năng lực của hắn ta, hắn ta quả thật rất nhanh đã trở thành thiên hạ đệ nhất sát thủ 'Tuyệt Mệnh' nổi tiếng khiến cho vô số người chỉ nghe danh đã hoảng sợ mất vía.
Hắn ta cũng không nuốt lời, đồng ý với mình ba chuyện đã giúp mình hoàn thành hai chuyện. Chuyện thứ nhất là giúp mình ám sát Vũ Văn Huyền Dập, cũng chính là thái tử tiền nhậm của Hổ Khiếu quốc. Chuyện thứ hai là tranh giành ở trong Đông cung, giúp mình thuận lợi giành được vị trí thái tử. Phải biết rằng, hai chuyện này cũng không phải là người bình thường có thể làm được, bởi vậy có thể thấy được thực lực của hắn ta.
Chính mình vẫn tò mò lai lịch của hắn ta, cũng không rõ tại sao hắn ta phải vô duyên vô cớ trợ giúp mình. Hỏi hắn ta, hắn ta cũng không giải thích, chỉ nói muốn giúp đỡ, cảm thấy chơi đùa vui mà thôi. Lời nói này có quỷ mới tin, hắn ta nhất định có bí mật, khiến cho người ta làm sao cũng không tra ra thân phận cùng lai lịch của hắn ta. Hơn nữa trên mặt luôn đeo một nửa chiếc mặt nạ bằng ngọc, không lộ ra diện mạo thật trước mặt người khác. Mình từ năm năm trước đã phái người âm thầm điều tra hắn ta, nhưng tra đến bây giờ, dường như cũng chỉ tra ra hắn hình như có liên quan với đệ nhất tà giáo Thiên Ma giáo trong giang hồ ở Long Đằng quốc, những thứ khác tra cũng không được gì.
"Nói đi, tìm ta có chuyện gì?" Người đàn ông áo đen tà tà híp mắt phượng hỏi. Hắn biết lần này Vũ Văn Huyền Băng thúc giục hắn trở về, đích thị là có nhiệm vụ lớn gì đó khó hoàn thành cần tự mình ra tay, nếu không cũng không cần dùng bồ câu đưa tin vội vàng thúc giục một lần lại một lần.
"Tuyệt Mệnh, ngươi biết Khương Di quốc muốn hoà thân (đám cưới kết thân) với Long Đằng quốc chứ? Nghe nói phượng giá của Vân La công chúa kia sắp bước vào thành của Long Đằng quốc rồi, bổn tọa muốn ngươi ở trên đường chặn giết Vân La (#Ami: ta ghét con này nhất >.<) công chúa. “ Khoé miệng Vũ Văn Huyền Băng nở ra một nụ cười lạnh cao thâm khó lường, trong đôi mắt loé ra sát ý tàn nhẫn.
"Nhiệm vụ này ta không nhận, ngài phái sát thủ khác trong môn đi làm đi.” Người đàn ông áo đen không chút nghĩ ngợi, lập tức lắc đầu cự tuyệt. Dụng ý và ý nghĩ của Vũ Văn Huyền Băng sao hắn có thể không biết, giết Vân La công chúa, đây rõ ràng là muốn khơi mào chiến tranh giữa Khương Di quốc và Long Đằng quốc? Trai cò tranh chấp, hắn ta Vũ Văn Huyền Băng thì ngồi ở một bên xem hổ tranh đấu, cuối cùng ngư ông đắc lợi.
"Tại sao không nhận?" Vũ Văn Huyền Băng âm hàn nói, lạnh lùng nghiêm sắc mặt, đáy lòng tức giận không thôi. Hắn ta làm như mình không có phái sát thủ khác đi chặn giết sao? Từ khi Vân La công chúa vào trong Long Đằng quốc, mình đã phái sát thủ đi ám sát, nhưng khiến cho hắn phẫn nộ chính là, tám đại sát thủ cao nhất trong môn cũng phái đi rồi, cuối cùng vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ. Muốn trách cũng chỉ có thể trách lực lượng ám đường của Long Ngự Tà quá mức cường đại, lại sớm phái không ít ám đường tinh anh đi bảo vệ Vân La công chúa, ngay cả tứ đại Đường chủ của ám đường cũng đã phái đi. Hôm nay trừ ra Tuyệt Mệnh, Nhiệm vụ này còn ai có thể hoàn thành được?
"Không tại sao cả, ta đã sớm nói qua nhận Nhiệm vụ hay không, toàn bộ do chính ta lựa chọn.” Người đàn ông áo đen buông hai chân gác lên, nhún vai nói. Nói sao thì hắn cũng coi như là nửa người của Long Đằng quốc, chuyện khơi mào ngọn lửa chiến tranh hắn không muốn làm. Nếu vật nhỏ của hắn còn sống, nàng cũng nhất định sẽ không để cho mình đi làm loại chuyện này. (#Ami: các bạn biết ai rùi chứ, Hàn ca ca nha, truyện này các anh đều đáng yêu cả)
Nhớ tới vật nhỏ, trong lòng người đàn ông áo đen nháy mắt chuyển qua một cơn đau nhức, ngay cả hô hấp dường như cũng trở nên đau đớn. A, còn bao lâu nữa, trái tim hắn mới có thể đủ đau đớn đến chết lặng đây?
"Tuyệt Mệnh, ngươi không phải nói chỉ cần không phải cho ngươi đi giết Long Ngự Tà, bất cứ chuyện gì khác ngươi đều đồng ý với bổn tọa sao? Chẳng lẽ ngươi muốn lật lọng?" Vũ Văn Huyền Băng nghe hắn cự tuyệt, sắc mặt không khỏi phát lạnh, tức giận một chưởng nắm vỡ tay vịn trên ghế ngồi. Lúc đầu khi Long Ngự Tà rời cung đến trước Linh U cốc (đi tìm thuốc chữa bệnh cho Ca tỷ á), nếu có hắn ta tự mình ra tay, Long Ngự Tà chỉ sợ sớm đã vào Diêm Vương điện. Nhưng hắn ta lại không nhận, nói cái gì trừ Long Ngự Tà ra, bất luận kẻ nào khác hắn cũng có thể giết. "Ngươi đừng quên ngươi còn nợ ta một việc, nhiệm vụ lần này coi như là ngươi giúp ta hoàn thành chuyện thứ ba, sau này ta sẽ không bảo ngươi giúp ta chuyện gì nữa, thế nào?"
Người đàn ông áo đen nghe vậy, híp mắt đào hoa suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng gật đầu nói: "Tốt, ta nhận! Sau khi làm xong chuyện này, ta và ngài không nợ nhau nữa, ta cùng với Diên Chí môn cũng không có quan hệ gì nữa!"
Dứt lời, ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Huyền Băng một cái, đứng dậy rời đi. Hừ, coi như là cho Long Ngự Tà một bài học đi, ai bảo hắn ta hại chết vật nhỏ mình yêu mến nhất. Mặc dù mình yêu ai yêu cả đường đi sẽ không giết hắn ta, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho hắn ta sống quá khá giả. Cho dù hai nước xảy ra chiến tranh, hắn cũng tin tưởng Long Ngự Tà có năng lực xử lý Khương Di quốc.
Về phần Vũ Văn Huyền Băng, người anh cùng mẹ khác cha này của mình, sau này mình và hắn cũng không còn liên quan nữa. Trước khi mẫu thân qua đời bảo mình giúp Vũ Văn Huyền Băng làm ba chuyện, bây giờ mình giúp rồi, hắn cũng lên làm thái tử Hổ Khiếu quốc rồi, con đường sau này đi như thế nào cũng là chuyện của một mình Vũ Văn Huyền Băng, mình trông nom không được, cũng không muốn trông nom.
Bây giờ duy nhất mình có thể làm, đó là sau khi hoàn thành nhiệm vụ, giáo dục Trần nhi thành tài.
Tẩm cung trong Long Ngự cung
Bức rèm che đậy trên song cửa sổ, ánh sáng bên trong có chút ảm đạm, trong không khí tràn ngập mùi cô tịch nặng nề, áp lực thật dày, ưu thương mờ mịt, lắng đọng thê lương.
"Khụ khụ... Khụ khụ... Tiếng ho khan trầm thấp thỉnh thoảng vang lên, xả ra một chút tanh đỏ, nhẹ nhiễm khoé môi mỏng lạnh tái nhớt của Lăng Ngự Tà, tự dưng khiến cho người ta đau lòng.
Bóng dáng cao to lẳng lặng đứng ở trước một bức hoạ vừa mới vẻ xong không lâu, Long Ngự Tà một tay chắp sau lưng, tay qua lại vuốt ve mái tóc đen của nữ tử trong tranh, mi mắt, gương mặt, cùng với môi đỏ mọng, động tác nhẹ nhàng mà dịu dàng, tình cảm yêu say đắm sâu nồng tận xương từ đáy mắt đổ xuống, quanh quẩn quanh người hắn.
"Ca Nhi, ta rất nhớ nàng, rất nhớ nàng..., chừng nào thì nàng mới trở lại bên cạnh ta?" Long Ngự Tà thì thào tự nói, thật lâu mới thu hồi tay, ánh mắt lưu luyến si mê chậm rãi chuyển hướng khác.
Chỉ thấy trên vách tường trong điện treo đầy bức họa của Tống Vãn Ca, ước chừng trăm bức. Bút mực hoặc đậm hoặc nhạt, hoặc sâu hoặc nông, hình thái khác nhau, trong bức tranh lớn nhỏ không đều là Tống Vãn Ca hoặc kiều hoặc mị, hoặc oán hoặc cẩn thận, hoặc nhăn mày, hoặc cười yếu ớt, hoặc yên lặng đánh đàn, hoặc nhảy múa nhanh nhẹn, mỗi một thần thái cũng cực kỳ sinh động, mỗi một động tác cũng vẽ tỉ mỉ, hình tượng giống như thật, trông rất sống động, giống như sau một khắc cô gái động lòng người sẽ từ trong bức tranh bước ra.
"Ca Nhi, nàng trở về có được hay không, ta đang đợi nàng, vẫn đang đợi nàng, Khụ khụ Khụ khụ," Tay phải Long Ngự Tà nắm quyền dùng sức để ở bên môi mình, không cho mình ho khan ra tiếng, nhưng trong ngực vẫn áp lực không được phập phồng kịch liệt, khóe miệng tràn ra càng nhiều máu tanh đỏ.
"Hoàng thượng, người lại ho ra máu rồi.” Phong Thanh Dương thở dài đi đến, thấy khoé miệng Long Ngự Tà chậm rãi tràn ra ít máu, mày nhíu chặt lại. "Hoàng thượng, vi thần đã nói với người bao nhiêu lần rồi, thân thể của người mới vừa có chút khởi sắc, không thể thức đêm mệt nhọc, sao người lại không nghe? Đến đây, mau uống dưỡng sinh hoàn này vào, sau đó lên giường nằm nghỉ ngơi.” Vừa nói, Phong Thanh Dương lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong người, nhanh chóng đổ viên thuốc ra cho Long Ngự Tà uống vào, lập tức dìu hắn đi về phía long sàng.
"Tướng phụ không cần thay Trẫm lo lắng, thân thể của Trẫm như thế nào tự Trẫm biết, thoạt nhìn suy yếu, trên thực tế cũng không lo ngại, chỉ bị chút nội thương thôi mà, dù sao cũng không chết được.” Long Ngự Tà đẩy Phong Thanh Dương ra, vươn tay lau đi chút vết máu ở khoé miệng. Tầm mắt lạnh như băng nhìn Phong Thanh Dương một cái, rồi sau đó lại nhớ tới bức họa lộ ra trên bức tường.
Mỗi một bức là hắn vẽ suốt ngày suốt đêm, không ngừng không nghỉ mà ra, mỗi một nét bút mỗi một tranh họa đều thấm đẫm tinh lực cùng tâm huyết của hắn, mỗi một đường bút mỗi một nét đi cũng đều chứa đầy thâm tình cùng yêu thương say đắm của hắn. Những ngày không có Ca Nhi, bức họa của nàng là niềm an ủi tâm linh của hắn, linh hồn an ổn. Nhìn một cái nhăn mày, một nụ cười của Ca Nhi trong bức tranh, xinh đẹp kiều mỹ, chạm đến tóc đen của Ca Nhi, mi mắt và hai gò má, hắn mới có thể đủ cảm giác được mình vẫn đang còn sống.
Chỉ cần thân thể còn có thể chống đỡ, hắn sẽ ngày đêm không ngừng vẽ tranh của Ca Nhi, cố gắng vẽ ra mỗi một động tác của Ca Nhi mà hắn đủ khả năng nghĩ đến trong đầu, mỗi một loại biểu thị, cùng với mỗi một thần thái. Hắn muốn đem dáng vẻ của Ca Nhi khắc thật sâu vào trong tâm linh của mình, để hồn nàng gắn bó với mình, không mất không quên, không chê không rời.
"Hoàng thượng, người, cũng nên dưỡng khoẻ thân thể sớm một chút, xã tắc cùng với đại sự trong triều chính Long Đằng đang chờ người. Còn có, Vân La công chúa của Khương Di quốc chỉ mấy ngày nữa là đến kinh thành rồi, chuyện hoà thân này còn cần Hoàng thượng định đoạt.” Phong Thanh Dương có chút bất đắc dĩ nhẹ giọng khuyên giải, nói đến Vân La công chúa, kỳ thật đáy lòng hắn vốn vẫn cất giấu vài phần oán hận. Nếu không phải vì nàng ta đến Long Đằng quốc hoà thân, có lẽ lúc sau sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ Ca Nhi sẽ không rời khỏi bọn họ.
"Đại sự triều chính tạm thời vẫn là mệt nhọc tướng phụ lo lắng xử lý một thời gian, đợi sau khi sức khỏe của trẫm tốt lên sẽ tự mình lên triều.” Long Ngự Tà lạnh giọng dứt lời, suy nghĩ một lát, còn nói thêm, "Về chuyện hoà thân của Khương Di quốc, để Tiêu Dao Hầu Hàn Kỳ Hiên đi cưới Vân La công chúa đi. Mặc dù Hàn Kỳ Hiên không học vấn không nghề nghiệp, phong lưu quá mức, nhưng bề ngoài cũng là tuấn tú bội phần, tuấn tú lịch sự, hơn nữa nói về thân phận và địa vị, cha hắn chính là nhất đẳng Trung Dung Hộ Quốc công của Long Đằng quốc ta, chính hắn lại là thừa kế nhất phẩm Tiêu Dao Hầu. Điểm khác mặc dù không bằng tướng phụ và Phi Vũ, nhưng để hắn đi cưới Vân La công chúa, nhất định cũng không khiến cho Vân La công chúa uỷ khuất chỗ nào.”
"Hoàng thượng thấy Tiêu Dao Hầu sẽ đồng ý với việc hôn nhân này sao?" Phong Thanh Dương cau mày hỏi, hắn chung quy cảm thấy Hàn Kỳ Hiên cũng không đơn giản như biểu hiện nhìn thấy bên ngoài. Hắn ta mặc dù không học vấn không nghề nghiệp, háo sắc phong lưu, không làm việc đàng hoàng, ham hưởng nhạc, nhưng hai mắt phát sáng mà có thần, ngũ quan tinh anh mà sắc bén, trên trán cũng không thấy vẻ lả lướt suy sút trọng sắc. Hắn từng phái người trong ám đường đi thăm dò Hàn Kỳ Hiên, mặc dù cũng không tra ra gì khác thường, nhưng hắn vẫn tin tưởng vào ánh mắt cùng với trực giác của mình. Hàn Kỳ Hiên, tuyệt đối không phải một nhân vật đơn giản.
"Không đồng ý cũng phải đồng ý, đây là thánh chỉ!" Long Ngự Tà biến sắc, hừ một tiếng thật mạnh, lập tức lại châm chọc nói, "Nghe nói Vân La công chúa là nữ tử xinh đẹp nhất Khương Di quốc của bọn họ, Hàn Kỳ Hiên phong lưu háo sắc như vậy, trẫm để cho hắn lấy Vân La công chúa, hắn chỉ sợ mặt mày hớn hở cũng không kịp, sao lại không đồng ý?"
Dứt lời, khóe miệng Long Ngự Tà nở ra một nụ cười lạnh, không muốn đem thời gian lãng phí ở trên chuyện phiền lòng này nữa, lập tức xoay người đi tới bên cạnh bàn sách, tiếp tục vẽ tranh. Giờ phút này đối với hắn mà nói, vẽ tranh cho Ca Nhi mới là chuyện ý nghĩa nhất.
"Phải rồi", Long Ngự Tà vừa nhấc bút vẽ lên, trong giây lát lại giống như nhớ tới chuyện gì, vì vậy ngẩng đầu nhìn về phía Phong Thanh Dương nói, "Tướng phụ, huynh truyền ý chỉ của Trẫm như thế này, bảo công bộ ngay hôm nay tu sửa lại Tuyết Dục cung và xây thêm, cũng đổi tên thành 'Ngự Ca điện'. Phải mời thợ xây dựng và thợ thiết kế tốt nhất, một chỗ một cây, một đình một ngõ cũng cần phải làm đến thập toàn thập mỹ, bố cục phải hợp lý, trang trí phải tao nhã, ung dung hoa lệ phải hơn Tê Phượng cung trước kia của hoàng hậu, đại khí tôn quý không thể thấp hơn Long Ngự cung của Trẫm. Tóm lại, tất cả đều phải làm đến tốt nhất, tất cả quá trình thi công để Phi Vũ toàn quyền giám sát, không thể xảy ra sai lầm cùng biếng nhác gì, hiểu chưa?”
Phong Thanh Dương nghe vậy, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc sửng sốt, nếu dựa theo ý của Hoàng thượng, đây chỉ sợ là công trình rất lớn lao dân tổn tài, phỏng chừng có thể đến trăm vạn lượng, văn võ đại thần cầm ý kiến phản đối trong triều chỉ sợ sẽ nhiều hơn phân nửa.
"Hoàng thượng, chuyện này... “
"Thế nào, tướng phụ có ý kiến?" Mày kiếm của Long Ngự Tà khẽ nhíu, ánh mắt lạnh lùng, nét mặt rõ ràng tích tụ bất mãn cùng vẻ giận thật lớn, thần sắc lạnh như băng sinh sôi ngăn cản lời Phong Thanh Dương còn chưa nói hết.
"Vi thần không dám có ý kiến, Hoàng thượng yên tâm, vi thần nhất định sẽ đem chuyện này làm tốt, 'Ngự Ca diện', chắc chắn sẽ trở thành cung điện hoàn mỹ nhất không thể soi mói ở toàn bộ Long Đằng quốc.” Phong Thanh Dương hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên không cho phép mình suy nghĩ cho ích lợi của lê dân bách tính.
Quên đi, vì Ca Nhi, lao dân tổn tài một lần cũng được. Thật tốt là quốc khố dường như tràn đầy, nếu không hắn phải biến thân thành giai cấp bóc lột, từ nơi dân chúng cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân để chuẩn bị khoản tiền xây dụng cung điện.
"Đã như vậy, tướng phụ mau lui xuống trước đi. Nếu không có chuyện trọng đại gì, đừng trở lại quấy rầy Trẫm vẽ tranh.” Dứt lời, Long Ngự Tà không cần phải nhiều lời nữa, toàn bộ tinh thần chăm chú đắm chìm trong cảnh giới vẽ tranh, giống như tất cả quanh mình không tồn tại nữa.
Phong Thanh Dương lắc đầu, lại thở dài thở dài, đem bình dưỡng sinh hoàn vừa mới luyện chế tốt nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, tầm mắt thương xót dừng lại ở Long Ngự Tà đã bị vây trong cảnh giới vong ngã. Thấy chân mày cô tịch của hắn ta, lông mi tuyệt tình, lãnh khốc lẫm liệt, không cho bất luận kẻ nào thân cận, trong lúc giật mình có bối rối, xa cách, cô độc, rơi rớt, bi thống, cùng với tuyệt vọng cùng nhiều tâm tình ở trên trán lan tràn trút xuống.
Hoàng thượng thay đổi rồi, trở nên dần dần lãnh khốc cô tuyệt, dần dần xa cách lạnh đến thấu xương, hình như muốn đem tất cả vứt bỏ bên ngoài thế giới của hắn ta, đem chính mình cách ly. Hoàng thượng như vậy khiến cho hắn ta càng ngày càng xa lạ, cũng khiến cho hắn càng ngày càng đau lòng, lại khiến cho hắn không thể làm gì.
Ca Nhi rời khỏi thế gian, khiến cho người ta cảm thấy bi thương trong tim, bị đau há chỉ một mình hoàng thượng sao?
"Haiz!"
Thở dài một tiếng không biết bao hàm bao nhiêu thương cảm nói không ra lời, bước chân Phong Thanh Dương dừng một chút, tầm mắt lưu luyến si mê bi tuyệt dừng ở một bài bức hoạ trên tường lưu luyến xem một vòng, mới xoay người rời đi.
/88
|