Shere nói không sai, tiếp theo chính là một trận khổ chiến.
Từ ngày trở về từ Hungary, dường như ngày nào Shere, Josie và Cleves đều cùng điều tra về một người, người đó chính là Thân Vương tộc Tremere thần bí. Không điều tra thì không biết, nhưng khi điều tra rồi thì mới biết cho dù là Nhân Giới hay Ma Giới, tất cả đều không thể tìm thấy chút tin tức về người này.
Thân Vương tộc Tremere:
Họ tên: không biết.
Giới tính: không biết.
Tuổi: không biết.
Quận: không biết.
Có thể nói, người này chính là người thần bí nhất Huyết Tộc, không bao giờ xuất hiện ở các yến hội của Huyết Tộc, ngoại trừ đức vua và một vài trưởng lão, dường như không có người nào khác biết được thân phận và diện mạo của người này.
“Cứ tiếp tục điều tra như vậy không phải là biện pháp tốt. Shere, chúng ta hãy đi tìm trưởng lão để thương lượng, tìm cách làm bọn họ nói cho chúng ta biết Thân Vương tộc Tremere là ai đi!” Cleves ném bức thư trong tay xuống bàn, nghiêm túc nhìn về phía Shere vẫn đang thờ ờ xem tài liệu. Bản thân Cleves cũng là một người rất bình tĩnh, nhưng hiện tại anh đã không thể nào bình tĩnh với phương pháp mò kim đáy bể này nữa.
“Ngươi nghĩ bọn họ sẽ nói cho chúng ta biết sao?” Shere không hề ngẩng đầu, chỉ thản nhiên nói.
“Không được! Ta cũng không chịu nổi nữa rồi!” Josie ném tài liệu trong tay lên bàn, buồn bực ngả người xuống sofa.
Tương phản với tình trạng bi thảm của bên kia thì có vẻ Tô Lị lại khá nhàn nhã. Bộ dáng của ba người đối diện chính là... Josie thì nửa sống nửa chết, Cleves buông xuôi mọi chuyện, Shere thì vẫn bình tĩnh như thường. Bức tranh này quả nhiên là vô cùng sống động.
Tô Lị dựa người vào sofa, vừa vui vẻ gác chân lên bàn vừa ăn đồ ăn, Shere nhắc nhở cô vài lần như không được, về sau đành phải mặc kệ cô. Tô Lị nhàm chán liếc nhìn ba người nói: “Bọn họ sẽ không đưa tài liệu cho chúng ta, nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta không thể đi trộm!” Tô Lị vừa nói vừa ném một quả dâu tây vào miệng.
Lời nói này của Tô Lị như đánh thức cả ba người. Josie ngồi dậy từ trên sofa, thán phục nói: “Ôi... hóa ra đầu óc của Lily cũng không đến nỗi nào!”
Nghe Josie nói như vậy, Tô Lị liền nhìn anh bĩu môi. Vốn dĩ đầu óc của cô hơn anh ta rất nhiều đấy! Tốt xấu gì trước khi xuyên đến Anh Quốc, cô cũng đã từng dựa vào thực lực của mình để thi đỗ vào một trong những trường đại học tốt nhất cả nước, tuy không thể nói cô rất thông minh, nhưng so với Josie thì chắc chắn có thể xem là thông minh rồi!
Cleves nhíu mi nói: “Ta lại không nghĩ đó là ý kiến hay. Không tính đến hành động ăn cắp là một chuyện vi phạm đạo đức, huống hồ đây còn là ăn cắp tài liệu của trưởng lão bên cạnh Thân Vương, nếu bị phát hiện và chuyện này đến tai đức vua thì, chúng ta sẽ không gánh nổi hậu quả đâu.”
“Quả thật đây cũng không phải là một ý kiến hay.” Khi thấy Shere cũng đồng ý với Cleves, Tô Lị liền bĩu môi, tiếp tục nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa. Nếu không phải cô thấy cả ba người họ đang đau đầu nghĩ cách thì cô cũng lười đóng góp ý kiến, nhưng câu nói tiếp theo của Shere lại làm Tô Lị phải kinh ngạc, chớp mắt nhìn anh.
“Nhưng không phải chúng ta không thể thử cách này, dù sao thì cách đó cũng tốt hơn khi cả đám cứ như con ruồi mất đầu tìm kiếm thông tin. Ý kiến của Lily vẫn có giá trị mạo hiểm hơn.”
“Shere?” Cleves hoàn toàn không hề nghĩ tới chuyện Shere sẽ thật sự đồng ý với ý kiến điên rồ của Tô Lị.
Shere vẫn luôn bình thản, nhìn Cleves cười nói: “Ngươi yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho ta!”
***
Những ngày gần đây Tô Lị lại có cảm giác bất an trong lòng. Lúc trước, cô chỉ thuận miệng đề xuất ra ý kiến đi trộm tài liệu mà thôi, thật sự là cô cũng không hề nghĩ Shere sẽ cho ý đó là thật, tuy cô không biết hậu quả khi chuyện này bị mấy vị trưởng lão cổ hủ kia phát hiện, nhưng ngay cả Cleves cũng nhận định là rất khó giải quyết, vì vậy chỉ sợ sự tình sẽ không đơn giản như cô đã tưởng tượng. Nhưng lúc này cô hối hận thì đã muộn mất rồi, ngày hôm qua Shere đã trở về Ma Giới. Hiện tại, Tô Lị chỉ có thể nhàm chán ngồi trên giường nghịch tóc của mình, nếu cô biết trước như vậy thì đã không tùy tiện nói chủ ý đó ra, lỡ như Shere xảy ra chuyện gì thì cô phải làm sao bây giờ?
Do quá buồn chán nên Tô Lị bắt đầu lăn qua lăn lại trên giường, nhưng đột nhiên giọng nói của Alar vang lên từ ngoài cửa phòng đã kéo cô về hiện thực: “Cô bị điên à?”
Tô Lị bực mình càu nhàu vài tiếng, sau đó ngồi dậy, cố gắng bình tĩnh lại rồi hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì. Chỉ là khi ta đi ngang qua phòng cô thì lại nghe thấy vài thanh âm quỷ dị, ta tưởng rằng cô đang muốn chết cho nên mới đặc biệt đi
Từ ngày trở về từ Hungary, dường như ngày nào Shere, Josie và Cleves đều cùng điều tra về một người, người đó chính là Thân Vương tộc Tremere thần bí. Không điều tra thì không biết, nhưng khi điều tra rồi thì mới biết cho dù là Nhân Giới hay Ma Giới, tất cả đều không thể tìm thấy chút tin tức về người này.
Thân Vương tộc Tremere:
Họ tên: không biết.
Giới tính: không biết.
Tuổi: không biết.
Quận: không biết.
Có thể nói, người này chính là người thần bí nhất Huyết Tộc, không bao giờ xuất hiện ở các yến hội của Huyết Tộc, ngoại trừ đức vua và một vài trưởng lão, dường như không có người nào khác biết được thân phận và diện mạo của người này.
“Cứ tiếp tục điều tra như vậy không phải là biện pháp tốt. Shere, chúng ta hãy đi tìm trưởng lão để thương lượng, tìm cách làm bọn họ nói cho chúng ta biết Thân Vương tộc Tremere là ai đi!” Cleves ném bức thư trong tay xuống bàn, nghiêm túc nhìn về phía Shere vẫn đang thờ ờ xem tài liệu. Bản thân Cleves cũng là một người rất bình tĩnh, nhưng hiện tại anh đã không thể nào bình tĩnh với phương pháp mò kim đáy bể này nữa.
“Ngươi nghĩ bọn họ sẽ nói cho chúng ta biết sao?” Shere không hề ngẩng đầu, chỉ thản nhiên nói.
“Không được! Ta cũng không chịu nổi nữa rồi!” Josie ném tài liệu trong tay lên bàn, buồn bực ngả người xuống sofa.
Tương phản với tình trạng bi thảm của bên kia thì có vẻ Tô Lị lại khá nhàn nhã. Bộ dáng của ba người đối diện chính là... Josie thì nửa sống nửa chết, Cleves buông xuôi mọi chuyện, Shere thì vẫn bình tĩnh như thường. Bức tranh này quả nhiên là vô cùng sống động.
Tô Lị dựa người vào sofa, vừa vui vẻ gác chân lên bàn vừa ăn đồ ăn, Shere nhắc nhở cô vài lần như không được, về sau đành phải mặc kệ cô. Tô Lị nhàm chán liếc nhìn ba người nói: “Bọn họ sẽ không đưa tài liệu cho chúng ta, nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta không thể đi trộm!” Tô Lị vừa nói vừa ném một quả dâu tây vào miệng.
Lời nói này của Tô Lị như đánh thức cả ba người. Josie ngồi dậy từ trên sofa, thán phục nói: “Ôi... hóa ra đầu óc của Lily cũng không đến nỗi nào!”
Nghe Josie nói như vậy, Tô Lị liền nhìn anh bĩu môi. Vốn dĩ đầu óc của cô hơn anh ta rất nhiều đấy! Tốt xấu gì trước khi xuyên đến Anh Quốc, cô cũng đã từng dựa vào thực lực của mình để thi đỗ vào một trong những trường đại học tốt nhất cả nước, tuy không thể nói cô rất thông minh, nhưng so với Josie thì chắc chắn có thể xem là thông minh rồi!
Cleves nhíu mi nói: “Ta lại không nghĩ đó là ý kiến hay. Không tính đến hành động ăn cắp là một chuyện vi phạm đạo đức, huống hồ đây còn là ăn cắp tài liệu của trưởng lão bên cạnh Thân Vương, nếu bị phát hiện và chuyện này đến tai đức vua thì, chúng ta sẽ không gánh nổi hậu quả đâu.”
“Quả thật đây cũng không phải là một ý kiến hay.” Khi thấy Shere cũng đồng ý với Cleves, Tô Lị liền bĩu môi, tiếp tục nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa. Nếu không phải cô thấy cả ba người họ đang đau đầu nghĩ cách thì cô cũng lười đóng góp ý kiến, nhưng câu nói tiếp theo của Shere lại làm Tô Lị phải kinh ngạc, chớp mắt nhìn anh.
“Nhưng không phải chúng ta không thể thử cách này, dù sao thì cách đó cũng tốt hơn khi cả đám cứ như con ruồi mất đầu tìm kiếm thông tin. Ý kiến của Lily vẫn có giá trị mạo hiểm hơn.”
“Shere?” Cleves hoàn toàn không hề nghĩ tới chuyện Shere sẽ thật sự đồng ý với ý kiến điên rồ của Tô Lị.
Shere vẫn luôn bình thản, nhìn Cleves cười nói: “Ngươi yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho ta!”
***
Những ngày gần đây Tô Lị lại có cảm giác bất an trong lòng. Lúc trước, cô chỉ thuận miệng đề xuất ra ý kiến đi trộm tài liệu mà thôi, thật sự là cô cũng không hề nghĩ Shere sẽ cho ý đó là thật, tuy cô không biết hậu quả khi chuyện này bị mấy vị trưởng lão cổ hủ kia phát hiện, nhưng ngay cả Cleves cũng nhận định là rất khó giải quyết, vì vậy chỉ sợ sự tình sẽ không đơn giản như cô đã tưởng tượng. Nhưng lúc này cô hối hận thì đã muộn mất rồi, ngày hôm qua Shere đã trở về Ma Giới. Hiện tại, Tô Lị chỉ có thể nhàm chán ngồi trên giường nghịch tóc của mình, nếu cô biết trước như vậy thì đã không tùy tiện nói chủ ý đó ra, lỡ như Shere xảy ra chuyện gì thì cô phải làm sao bây giờ?
Do quá buồn chán nên Tô Lị bắt đầu lăn qua lăn lại trên giường, nhưng đột nhiên giọng nói của Alar vang lên từ ngoài cửa phòng đã kéo cô về hiện thực: “Cô bị điên à?”
Tô Lị bực mình càu nhàu vài tiếng, sau đó ngồi dậy, cố gắng bình tĩnh lại rồi hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì. Chỉ là khi ta đi ngang qua phòng cô thì lại nghe thấy vài thanh âm quỷ dị, ta tưởng rằng cô đang muốn chết cho nên mới đặc biệt đi
/72
|