Shere chậm rãi đi từng bước xuống cầu thang uốn lượn, ánh đèn vàng cam le lói làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo của anh. Shere ngẩng đầu nhìn cánh cửa thư phòng bị đóng chặt, khẽ vươn tay vặn mở nhưng lại bị bắn ngược trở lại, Claire không chỉ khóa cửa thư phòng của mình lại mà còn bày phong ấn xung quanh.
Nếu so ma lực thì có thể Shere không đánh lại Claire, nhưng khả năng kết phong ấn của anh ta khá yếu, loại trình độ này đối với Shere mà nói thì chỉ là giỡn chơi mà thôi. Cho dù là trước kia hay là hiện tại, thuật phong ấn của Claire không hề có hiệu quả đối với Shere.
Sau khi nhẹ nhàng phá bỏ phong ấn của Claire, Shere liền bước vào thư phòng, tuy căn phòng này không lớn lắm, nhưng tài liệu bên trong cũng không hề ít chút nào.
Shere bước vào bên trong, đánh giá xung quanh, có vẻ giá sách đã bị dịch chuyển. Shere không hề suy nghĩ nhiều đi qua các giá sách, ngón tay lần lượt lướt qua từng quyển sách trên giá.
Dọc đường đi đều là những sách thường thấy, không hề có cái gì khả nghi, nhưng khi Shere đi được nửa đường thì đột nhiên trên đầu ngón tay truyền đến thanh âm “sàn sạt”, quyển sách mà ngón tay của anh đang đặt lên cũng bị tụt về phía sau một chút. Shere liền đẩy mạnh quyển sách đó vào bên trong thì xung quanh liền phát ra tiếng “ken két.”
Lấy quyển sách đó làm trung tâm, cả giá sách đó liền di chuyển tách ra hai bên trái phải, điều này làm vẻ mặt Shere ngày càng kinh ngạc. Anh đã quen biết Claire mấy trăm năm, hơn nữa cũng đã từng ở chung với anh ta một khoảng thời gian khá dài, thế nhưng lại chưa từng biết trong thư phòng của Claire lại có một cơ quan như vậy, nhưng có vẻ hôm nay lại bị mình cố tình phát hiện được. Là trùng hợp, hay là Claire cố ý thiết kế ra?
Nhưng cho dù là cạm bẫy Claire cố tình thiết kế ra để hại mình thì cũng không hề có ý nghĩa gì, huống chi Claire sẽ không bao giờ làm chuyện bất lợi đối với Shere.
Shere bước vào mật thất bên trong giá sách. Bên trong có vẻ khá rộng, ngoại trừ trên bậc thềm trước mặt có một vài tia sáng từ bên ngoài chiếu vào thì bốn phía xung quanh lại tối tăm hiu quạnh. Bên trên bậc thềm đó có đặt một cỗ quan tài, ánh sáng màu trắng phát ra từ cỗ quan tài đó làm Shere hơi chói mắt.
Shere bước từng bước đến bên cạnh cỗ quan tài đó, nắp quan tài màu đỏ thẫm được đặt ngay ngắn, bên trên còn khắc hoa văn hoa tường vi. Cả người Shere giống như bị khống chế, đưa tay đẩy nắp quan tài ra. Nắp quan tài từ từ được đẩy ra, khi Shere nhìn thấy người đang nằm trong quan tài thì trên mặt lại hiện lên vẻ không thể tin được.
Bên trong là một người đàn ông trong khá trẻ tuổi, có vẻ chỉ hơn Shere vài tuổi, hơn nữa người đó lại có một mái tóc màu bạc dài giống như anh. Hai mắt người đàn ông đó nhắm nghiền, hàng lông mi dài màu bạc yên tĩnh dán lên gương mặt tái nhợt, bộ dáng của người đàn ông này cứ như đang “ngủ” vô cùng bình thản.
Shere cẩn thận nhìn kỹ lại khuôn mặt của người đó thì lại giật mình phát hiện... dường như có vài nét giống với mình, chẳng lẽ...
Không có khả năng! Nhưng tại sao người này lại được giấu dưới mật thất trong thư phòng của Claire?
“Ngươi đoán không sai, người nằm ở đó...” Đột nhiên Claire xuất hiện ở cửa mật thất, cúi đầu mỉm cười nói: “Đúng là cha của ngươi.”
***
“Rầm!”
Tô Lị đang nhàn nhã tựa lưng vào ghế thưởng thức ly trà do Beucke vừa bưng đến, thì đột nhiên trên bàn xuất hiện một chồng tài liệu, khi cô ngẩng mặt lên thì lại nhìn thấy vẻ mặt cực kì không tốt của Alar.
“Dường như Lang Nhân tộc đã chiếm được một nửa các khu phố Luân Đôn rồi, có vẻ bọn chúng đã thành lập được một vài căn cứ bí mật. Nếu ta đoán không sai thì kế hoạch của bọn họ là chiếm đóng bộ thành phố Luân Đôn, hoặc là muốn biến nơi này thành khu vực riêng của bọn họ. Trên bàn là những tài liệu về số người đã bị bọn chúng giết chết mấy ngày nay.”
“Cậu có tra ra được căn cứ của bọn họ ở đâu không?”
“Làm sao có thể tìm được trong thời gian ngắn như vậy!”
Tô Lị cầm lấy một chồng tài liệu dày trên bàn: “Dù sao thì những chuyện cậu tra được cũng rất giá trị rồi! Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà cậu đã tra được nhiều thông tin như vậy, nên tối nay tôi sẽ dành cho cậu một phần thưởng... đó là tối nay, tôi sẽ dẫn cậu đi dạo chơi Luân Đôn.”
Khi nghe đến mình có thể đi chơi thì Alar đã bắt đầu không yên: “Thật sao? Nhưng cô muốn đi chơi ở đâu?”
“Chơi trò chơi mạo hiểm. Tôi đảm bảo cậu nhất định sẽ kinh tâm động phách!” Vẻ mặt Tô Lị vô cùng gian xảo, vừa nhìn Alar vừa cười.
“Hừ! Trên đời này làm gì có chuyện khiến cho ta sợ hãi chứ, ăn bữa tối xong thì chúng ta sẽ đi!”
“Được!”
Có đôi khi Alar cảm thấy Tô Lị chính là một con người chỉ biết hại người khác để bản thân mình có lợi. Mặc dù ở bên ngoài cậu bắt nạt cô rất nhiều, thế nhưng Tô Lị không phải cô gái sẽ nhẫn nhịn cho qua mọi chuyện, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ tức giận khi bị cậu bắt nạt, thế nhưng về sau chỉ cần có cơ hội thì nhất định cô sẽ nghĩ biện pháp chỉnh lại mình.
Giống như hiện tại...
Bởi vì gần đây xuất hiện dã thú cắn người, cho nên lúc này ngoài đường không có một bóng người. Alar bị Tô Lị bắt một bộ tây phục mà cô đã tốn rất nhiều công để chuẩn bị, trên cổ áo thắt nơ con bướm, quần ngắn tới đầu ngồi kết hợp với tất lửng và giày da. Tô Lị đặc biệt trang điểm cho cậu nhóc vô cùng đáng yêu, rồi lại bắt Alar lượn qua lượn lại mấy vòng ở những chỗ hẻo lánh.
Dọc đường đi, Alar đều phồng mang trợn má, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Sau khi Alar đi được năm sáu vòng thì rốt cuộc cậu không chịu nổi nữa, tức giận quay sang quát Tô Lị đang trốn trong chỗ tối: “Vì sao ta phải làm cái chuyện ngốc nghếch như vậy hả?”
Tô Lị vội vàng đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo Alar nói nhỏ thôi, sau đó nói nhỏ với cậu nhóc: “Tất cả những chuyện ngày hôm nay cậu làm đều là vì Shere, nếu cậu làm tốt thì sau khi Shere trở lại nhất định sẽ khen ngợi cậu. Hơn nữa, chính cậu nói cậu muốn chơi trò chơi mạo hiểm, bây giờ trò chơi còn chưa bắt đầu, chẳng lẽ cậu muốn trở thành người vừa lâm trận mà đã bỏ chạy sao?”
“Cô...” Alar nghĩ mãi mà không ra, nếu Tô Lị chỉ đơn thuần dẫn cậu ra ngoài để chơi trò chơi thì cần gì phải trang điểm cho cậu thành như vậy, đã vậy cô lại còn bắt cậu đi qua đi lại trên con đường vắng tanh hơn nửa tiếng đồng hồ!
Alar nghĩ như thế nào cũng cảm thấy chuyện này là Tô Lị đang cố tình chỉnh mình!
Tô Lị lấy chiếc đồng hồ quả quýt trong túi ra, xem ra hiện tại đã đến lúc rồi, vì vậy vội vàng phất tay nói với Alar: “Sắp đến giờ rồi, cậu tiếp tục đi!” Tô Lị nói xong liền nhanh chóng trốn trong chỗ tối.
Giữa trưa, Tô Lị có xem qua tài liệu mà Alar đưa, cô cũng không biết vì sao những nam sĩ và nữ sĩ bị giết đều có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, trong đó lại có thất nhiều thiên kim quý
Nếu so ma lực thì có thể Shere không đánh lại Claire, nhưng khả năng kết phong ấn của anh ta khá yếu, loại trình độ này đối với Shere mà nói thì chỉ là giỡn chơi mà thôi. Cho dù là trước kia hay là hiện tại, thuật phong ấn của Claire không hề có hiệu quả đối với Shere.
Sau khi nhẹ nhàng phá bỏ phong ấn của Claire, Shere liền bước vào thư phòng, tuy căn phòng này không lớn lắm, nhưng tài liệu bên trong cũng không hề ít chút nào.
Shere bước vào bên trong, đánh giá xung quanh, có vẻ giá sách đã bị dịch chuyển. Shere không hề suy nghĩ nhiều đi qua các giá sách, ngón tay lần lượt lướt qua từng quyển sách trên giá.
Dọc đường đi đều là những sách thường thấy, không hề có cái gì khả nghi, nhưng khi Shere đi được nửa đường thì đột nhiên trên đầu ngón tay truyền đến thanh âm “sàn sạt”, quyển sách mà ngón tay của anh đang đặt lên cũng bị tụt về phía sau một chút. Shere liền đẩy mạnh quyển sách đó vào bên trong thì xung quanh liền phát ra tiếng “ken két.”
Lấy quyển sách đó làm trung tâm, cả giá sách đó liền di chuyển tách ra hai bên trái phải, điều này làm vẻ mặt Shere ngày càng kinh ngạc. Anh đã quen biết Claire mấy trăm năm, hơn nữa cũng đã từng ở chung với anh ta một khoảng thời gian khá dài, thế nhưng lại chưa từng biết trong thư phòng của Claire lại có một cơ quan như vậy, nhưng có vẻ hôm nay lại bị mình cố tình phát hiện được. Là trùng hợp, hay là Claire cố ý thiết kế ra?
Nhưng cho dù là cạm bẫy Claire cố tình thiết kế ra để hại mình thì cũng không hề có ý nghĩa gì, huống chi Claire sẽ không bao giờ làm chuyện bất lợi đối với Shere.
Shere bước vào mật thất bên trong giá sách. Bên trong có vẻ khá rộng, ngoại trừ trên bậc thềm trước mặt có một vài tia sáng từ bên ngoài chiếu vào thì bốn phía xung quanh lại tối tăm hiu quạnh. Bên trên bậc thềm đó có đặt một cỗ quan tài, ánh sáng màu trắng phát ra từ cỗ quan tài đó làm Shere hơi chói mắt.
Shere bước từng bước đến bên cạnh cỗ quan tài đó, nắp quan tài màu đỏ thẫm được đặt ngay ngắn, bên trên còn khắc hoa văn hoa tường vi. Cả người Shere giống như bị khống chế, đưa tay đẩy nắp quan tài ra. Nắp quan tài từ từ được đẩy ra, khi Shere nhìn thấy người đang nằm trong quan tài thì trên mặt lại hiện lên vẻ không thể tin được.
Bên trong là một người đàn ông trong khá trẻ tuổi, có vẻ chỉ hơn Shere vài tuổi, hơn nữa người đó lại có một mái tóc màu bạc dài giống như anh. Hai mắt người đàn ông đó nhắm nghiền, hàng lông mi dài màu bạc yên tĩnh dán lên gương mặt tái nhợt, bộ dáng của người đàn ông này cứ như đang “ngủ” vô cùng bình thản.
Shere cẩn thận nhìn kỹ lại khuôn mặt của người đó thì lại giật mình phát hiện... dường như có vài nét giống với mình, chẳng lẽ...
Không có khả năng! Nhưng tại sao người này lại được giấu dưới mật thất trong thư phòng của Claire?
“Ngươi đoán không sai, người nằm ở đó...” Đột nhiên Claire xuất hiện ở cửa mật thất, cúi đầu mỉm cười nói: “Đúng là cha của ngươi.”
***
“Rầm!”
Tô Lị đang nhàn nhã tựa lưng vào ghế thưởng thức ly trà do Beucke vừa bưng đến, thì đột nhiên trên bàn xuất hiện một chồng tài liệu, khi cô ngẩng mặt lên thì lại nhìn thấy vẻ mặt cực kì không tốt của Alar.
“Dường như Lang Nhân tộc đã chiếm được một nửa các khu phố Luân Đôn rồi, có vẻ bọn chúng đã thành lập được một vài căn cứ bí mật. Nếu ta đoán không sai thì kế hoạch của bọn họ là chiếm đóng bộ thành phố Luân Đôn, hoặc là muốn biến nơi này thành khu vực riêng của bọn họ. Trên bàn là những tài liệu về số người đã bị bọn chúng giết chết mấy ngày nay.”
“Cậu có tra ra được căn cứ của bọn họ ở đâu không?”
“Làm sao có thể tìm được trong thời gian ngắn như vậy!”
Tô Lị cầm lấy một chồng tài liệu dày trên bàn: “Dù sao thì những chuyện cậu tra được cũng rất giá trị rồi! Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà cậu đã tra được nhiều thông tin như vậy, nên tối nay tôi sẽ dành cho cậu một phần thưởng... đó là tối nay, tôi sẽ dẫn cậu đi dạo chơi Luân Đôn.”
Khi nghe đến mình có thể đi chơi thì Alar đã bắt đầu không yên: “Thật sao? Nhưng cô muốn đi chơi ở đâu?”
“Chơi trò chơi mạo hiểm. Tôi đảm bảo cậu nhất định sẽ kinh tâm động phách!” Vẻ mặt Tô Lị vô cùng gian xảo, vừa nhìn Alar vừa cười.
“Hừ! Trên đời này làm gì có chuyện khiến cho ta sợ hãi chứ, ăn bữa tối xong thì chúng ta sẽ đi!”
“Được!”
Có đôi khi Alar cảm thấy Tô Lị chính là một con người chỉ biết hại người khác để bản thân mình có lợi. Mặc dù ở bên ngoài cậu bắt nạt cô rất nhiều, thế nhưng Tô Lị không phải cô gái sẽ nhẫn nhịn cho qua mọi chuyện, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ tức giận khi bị cậu bắt nạt, thế nhưng về sau chỉ cần có cơ hội thì nhất định cô sẽ nghĩ biện pháp chỉnh lại mình.
Giống như hiện tại...
Bởi vì gần đây xuất hiện dã thú cắn người, cho nên lúc này ngoài đường không có một bóng người. Alar bị Tô Lị bắt một bộ tây phục mà cô đã tốn rất nhiều công để chuẩn bị, trên cổ áo thắt nơ con bướm, quần ngắn tới đầu ngồi kết hợp với tất lửng và giày da. Tô Lị đặc biệt trang điểm cho cậu nhóc vô cùng đáng yêu, rồi lại bắt Alar lượn qua lượn lại mấy vòng ở những chỗ hẻo lánh.
Dọc đường đi, Alar đều phồng mang trợn má, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Sau khi Alar đi được năm sáu vòng thì rốt cuộc cậu không chịu nổi nữa, tức giận quay sang quát Tô Lị đang trốn trong chỗ tối: “Vì sao ta phải làm cái chuyện ngốc nghếch như vậy hả?”
Tô Lị vội vàng đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo Alar nói nhỏ thôi, sau đó nói nhỏ với cậu nhóc: “Tất cả những chuyện ngày hôm nay cậu làm đều là vì Shere, nếu cậu làm tốt thì sau khi Shere trở lại nhất định sẽ khen ngợi cậu. Hơn nữa, chính cậu nói cậu muốn chơi trò chơi mạo hiểm, bây giờ trò chơi còn chưa bắt đầu, chẳng lẽ cậu muốn trở thành người vừa lâm trận mà đã bỏ chạy sao?”
“Cô...” Alar nghĩ mãi mà không ra, nếu Tô Lị chỉ đơn thuần dẫn cậu ra ngoài để chơi trò chơi thì cần gì phải trang điểm cho cậu thành như vậy, đã vậy cô lại còn bắt cậu đi qua đi lại trên con đường vắng tanh hơn nửa tiếng đồng hồ!
Alar nghĩ như thế nào cũng cảm thấy chuyện này là Tô Lị đang cố tình chỉnh mình!
Tô Lị lấy chiếc đồng hồ quả quýt trong túi ra, xem ra hiện tại đã đến lúc rồi, vì vậy vội vàng phất tay nói với Alar: “Sắp đến giờ rồi, cậu tiếp tục đi!” Tô Lị nói xong liền nhanh chóng trốn trong chỗ tối.
Giữa trưa, Tô Lị có xem qua tài liệu mà Alar đưa, cô cũng không biết vì sao những nam sĩ và nữ sĩ bị giết đều có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, trong đó lại có thất nhiều thiên kim quý
/72
|