Mạc Tiểu Tứ và Mật Mật 09
Mấy ngày nay Mạc Đông Lăng rất bận, đang nặc danh mở game cùng viwus người khác, sau khi hoàn thành thì có được một khoản tiền, vốn anh không thiếu chút tiền ấy, nhưng hôm nay thẻ cũng không thể dùng, chỉ có thể nghĩ biện pháp kiếm tiền.
Thư Mật Nhi và Caroline vào nhà, anh cũng chỉ là ngẩng đầu nhìn các cô một cái, "Đã trở về."
Sau đó, tiếp tục vùi đầu công tác.
"Khụ!" Caroline cố ý ho khan một tiếng.
Nhưng Mạc Đông Lăng không nhúc nhích, anh đang tiến hành bước mấu chốt, căn bản là không rảnh quan tâm hai cô.
Trong lòng Thư Mật Nhi khó tránh khỏi dâng lên một chút mất mác, thì ra bản thân không quan trọng bằng một trò chơi trên máy.
Tâm tình cô không tốt trở về phòng nghỉ ngơi, Caroline liền đi đến bên người Mạc Đông Lăng, đẩy đẩy anh, nhỏ giọng nói: "Này! Anh làm sao vậy? Mật Mật mới ra viện, anh lại nghênh đón cô ấy như vậy sao?"
"Cho tôi thêm nữa giờ nữa là được, lập tức làm xong." Ánh mắt Mạc Đông Lăng chăm chú nhìn chằm chằm vào màn ảnh máy vi tính, ngón tay lướt nhanh như bay.
"Anh chưa từng nghe qua một câu sao?'Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại.' ngu ngốc!" Caroline tức giận mắng.
Cô hận không thể lấy máy tính trong tay anh ném đi, tiền lúc nào không thể kiếm? Không nên chọn thời điểm này? Thật sự là người đàn ông không hiểu phong tình!
"Ách..."
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Mạc Đông Lăng kinh ngạc há mồm, ngay cả chính anh cũng hồ đồ rồi, anh và Thư Mật Nhi đến cùng là quan hệ như thế nào?
Rõ ràng chính là quan hệ khế ước giấy trắng mực đen rõ ràng!
Sao nghe ý tứ của Caroline, giống như hai người bọn họ là người yêu vậy?
Nếu như định ra quy tắc trò chơi rồi, sao anh có thể yêu cô? Nếu thừa nhận là mình thua?
Giống như vấn đề này làm cho người khác xoắn xuýt.
Buổi tối trước khi ngủ, anh nhắn tin cho Thư Mật Nhi một tin nhắn, chân còn đau không?
Không có nhận được hồi âm, dường như đá chìm đáy biển.
Sáng hôm sau chờ anh thức dậy, Thư Mật Nhi và Caroline đã đi trường học rồi, nghe nói hai cô đang chuẩn bị biểu diễn tốt nghiệp, tương đối bận rộn.
Mạc Đông Lăng bỗng nhiên lo lắng chân của Thư Mật Nhi còn đau, cô kéo đàn vi-ô-lông cần phải đứng, chịu được sao?
Trong lòng lo lắng đến người ta, nhưng không thể bỏ mặt mũi đến nhìn cô ấy.
Cái này gọi là đến chết mà vẫn sĩ diện!
Buổi chiều ba bốn giờ, trời không tốt lắm, đột nhiên, sấm sét vang dội, mưa to như thác tới.
Chẳng lẽ? Đây là ông trời cố ý tạo cơ hội cho anh? Trong lòng Mạc Đông Lăng suy nghĩ nói.
Động tâm không bằng hành động, anh cầm theo dù, liền lái xe đi, coi như là cô hỏi tới, mình cũng có thể tìm lấy cớ nói là đem dù đến cho cô.
*****
Trong hội trường lớn của trường, Thư Mật Nhi đang chăm chú tập tiết mục tốt nghhieejp của mình,cô luôn cảm thấy không hài lòng lắm, luyện đến luyện đi vẫn không đạt được hiệu quả cô muốn, khó tránh khỏi có chút mất hứng.
Liền buông đàn vi-ô-lông, đi đến bên cửa sổ, bên ngoài tiếng sấm, một tiếng so với một tiếng dọa người, bầu trời giống như là đã nứt ra một đường vết rách, mưa to mưa như trút nước xuống.
Không khỏi thở dài, chẳng lẽ hôm nay cô bị vây ở chỗ này sao?
Caroline đã sớm hẹn đi với bạn trai, bản thân lại không thể làm phiền cô ấy, mà...Người trong nhà kia, gần đây mê mẩn phát triển game, tập trung tinh thần vào đó rồi.
Suy nghĩ một chút lại rối lòng, đây rốt cuộc là sao đây!
"Mật Nhi, còn không đi sao?" Bạn học cùng luyện đàn với cô hỏi.
"Tôi đợi lát nữa, cậu đi trước đi." Thư Mật Nhi cười vẫy tay với cô ấy.
"Vậy mình đi trước! Bye bye!"
Mắt thấy các bạn học đều đã đi ra, Thư Mật Nhi ngồi ở trên ghế phát ngốc, đứng dậy cẩn thận lau đàn violin một lần, để vào trong hộp.
Làm xong những việc này, cô mới chuẩn bị rời khỏi.
Trời ạ! Mưa lớn như vậy cô phải về thế nào đây? Không đem theo dù, cũng không có lái xe...
Thư Mật Nhi đứng ở mái hiên phía ngoài hội trường, nhìn hạt mưa to như hạt đậu kinh ngạc đến ngẩn người. .
"Mật Mật."
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai cô, cô có cảm giác mình nghe nhầm rồi, làm sao có thể? Sao anh có thể xuất hiện ở nơi đây?
Cô không có bất kỳ động tác, vẫn duy trì tư thế như trước, nhưng ngón tay hơi run đã làm lộ tâm tình của cô lúc này.
Trên đỉnh đầu xuất hiện một chiếc dù che mưa lớn, tiếp theo là hơi thở quen thuộc với cô, cô không thể tin được quay đầu, mắt màu lam lộ ra kinh ngạc.
"Anh Nghiêu? Sao anh lại ở chỗ này?"
Cũng khó trách cô kinh ngạc, quân nhân tại chức không thể tùy tiện xuất ngoại, cô nằm mơ cũng không nghĩ tới Úy Học Nghiêu lại đột nhiên đứng ở trước mặt cô, tương đương với bầu trời rớt xuống một sấm sét kinh hãi.
Úy học Nghiêu chẳng qua là chăm chú nhìn cô, bàn tay đầy vết chai không tự chủ được vuốt đầu của cô, khóe môi nở nụ cười ấm áp, "Đột nhiên anh muốn đến thăm em."
Trái tim Thư Mật Nhi nhảy lên, lập tức "Thình thịch thình thịch", cô cho rằng mình đã quên anh, nhưng sự xuất hiện của anh, hoàn toàn kích thích tất cả trí nhớ của bản thân với anh.
Từ khi hiểu chuyện, cô đã cho rằng anh ấy là chồng tương lai của mình, anh là mối tình đầu của cô, là người đàn ông quan trọng nhất trong lòng cô.
Chỉ tiếc tạo hóa trêu người! Có tình nhưng không thể thành đôi.
"Không phải anh không có thể xuất ngoại sao?" Cô nghi ngờ hỏi.
"Anh tìm người làm giả thân phân, sau khi cải trang thì ngồi máy bay tư nhân của cha đến đây." Úy Học Nghiêu giải thích nói.
"Anh… anh tìm em có chuyện gì sao?"
Thư Mật Nhi tự nhắc nhở bản thân: anh đã là của người khác rồi! Không thể ôm lấy bất kỳ ảo tưởng gì nữa!
"Nghe nói, chân em bị thương? Còn đau không?"
Úy Học Nghiêu ân cần hỏi han, anhcũng là trong lúc vô tình nghe em gái nói, vừa vặn thừa dịp lần này nghỉ ngơi cải trang xuất ngoại tới gặp cô ấy.
"Không có việc gì, không đau."
Giọng nói của Thư Mật Nhi dần dần lãnh đạm ra rồi, hai người bọn họ đã định trước không có khả năng, hà tất gì phải dây dưa đây? Cuối cùng bị thương cũng chỉ là hai người.
"Mật Mật, anh biết rõ mình phạm phải sai lầm, đêm hôm đó, sao anh lại nghĩ đó là em, anh đáng chết! anh..." Úy Học Nghiêu bỗng nhiên nói ra.
"Anh Nghiêu, đừng nói nữa, chúng ta đã không còn là thiếu niên thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi rồi, anh nên vì hành vi của mình phụ trách nhiệm, mà em, cũng gặp được hạnh phúc của mình, chúc phúc em, được không anh?"
Thư Mật Nhi đau khổ cắt ngang lời anh nói, mỗi một chữ như lăng trì chính cô.
"Mật Mật..." Úy Học Nghiêu kích động ôm bờ vai của cô, trong tròng mắt đen đầy vẻ không muốn cùng thâm tình.
Anh yêu cô, từ đầu đến cuối chỉ yêu một mình cô, hết lần này tới lần khác vận mệnh thích trêu cợt người, vốn có kết cục tốt đẹp, rồi lại khiến chia năm xẻ bảy như vậy.
Vốn chuyện giữa hai người có bước ngoặc tốt, nhưng Thư Tinh Sở không sớm không muộn đặt vào một chân, biến thành cục diện ngày hôm nay.
"Anh Nghiêu, anh trở về đi." Thư Mật Nhi cố giả bộ bình tĩnh khuyên nhủ.
Êm đẹp, tại sao anh phải xuất hiện đây? Khiến lòng cô đang yên tĩnh bị quấy đến lộn xộn, tình yêu, cần phải tra tấn người như thế sao?
Úy Học Nghiêu cũng rất đau khổ, hoàn toàn không có ngờ tới chuyện xảy ra như vậy, với Tinh Tinh chỉ là có tình anh em, căn bản là không quan hệ tình yêu nam nữ, nhưng... Hai người không hiểu sao lại đính hôn.
Lòng anh yêu Mật Mật, sau cùng không hy vọng thấy cô thương tâm, nhưng mà, cuối cùng hại cô thương tâm vẫn là mình, trong lòng của anh tự trách muốn chết, không chút suy nghĩ ôm cô vào lòng.
Thư Mật Nhi tự nhiên không chịu, dốc sức liều mạng giãy giụa.
"Mật Mật, để anh ôm em một chút, chỉ một chút thôi..." Annh gần như cầu khẩn lẩm bẩm.
Dịu dàng của anh với Thư Mật Nhi, chính là vết thương trí mệnh, như thế nào cự tuyệt được? Trong lòng cô si ngốc thầm nghĩ: Coi như đây là cái ôm từ biệt cuối cùng đi!
******
Mà một màn này, vừa vặn bị Mạc Đông Lăng đem dù đến tận mắt nhìn thấy, anh ngồi trong xe vẫn không nhúc nhích nhìn hai người ôm nhau trong màn mưa, ánh mắt lạnh lùng trước nay chưa từng có, môi mỏng mím thành một đường thẳng, tay cầm tay lái gân xanh nổi lên.
Thì ra, bản thân tự mình đa tình!
Coi như mình không đến đưa dù, người ta cũng có hộ hoa sứ giả.
Anh có dự cảm, người đàn ông này chính là “anh Nghiêu” trong miệng Thư Mật Nhi mãi mãi không quên", nhìn dáng vẻ tình ý của hai người liền đã biết.
Mãnh liệt nhấn ga, xe như tên rời cung chạy nhanh đi ra ngoài, chẳng có mục đích mở hơn 10' sau, mới chậm rãi giảm bớt tốc độ.
Cuối cùng anh đang tức giận cái gì?
Cô cùng người đàn ông khác lui tới, cùng thân mật với người đàn ông nào cùng bản thân có quan hệ gì?
Tại sao phải để trong lòng?
Tại sao trong lòng không thoải mái?
Chết tiệt! Mạc Đông Lăng lắc đầu, đem những phiền lòng kiatoàn bộ vứt bỏ, anh sẽ không thích cô! Tuyệt đối không có khả năng!
------------------------
/533
|