Mạc Tiểu Tứ và Mật Mật ——10
Cho dù Thư Mật Nhi lần nữa yêu cầu Uý Học Nghiêu nhanh trở về, nhưng anh vẫn kiên trì đưa cô về nhà, Thư Mật Nhi không từ chối được, liền đáp ứng.
"Em đến rồi, anh trở về đi." Thư Mạt Nhi không muốn để anh đưa bản thân vào nhà.
Môi Úy Học Nghiêu mấp máy, muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn là nhịn được, anh và Mật Mật, đã định trước không có khả năng, chỉ trách, vận mệnh quá trêu cợt người.
"Được, anh nhìn em lên lầu." Anh gật đầu, trong tròng mắt đen bao hàm lấy thâm tình phức tạp.
Thư Mật Nhi không đành lòng nhìn nữa, vội vàng quay người rời đi, không phải là của cô, tội gì lại lưu luyến?
Về đến nhà, cô tưởng rằng sẽ thấy Mạc Đông Lăng đang chơi trò chơi, kết quả nửa cái bóng người đều không có, trong phòng yên tĩnh, cô gõ cửa phòng, không ai, không khỏi cảm thấy kỳ quái, anh ta lại chạy đi đâu?
Một người ngồi ở trên ghế sa lon kinh ngạc ngẩn người, trong đầu loạn một đoàn, trong chốc lát là bóng dáng Úy Học Nghiêu, trong chốc lát lại thoảng qua bóng dáng Mạc Đông Lăng...
Đột nhiên, tiếng chuông tin nhắn vang lên.
Cô cầm điện thoại lên nhìn, là bạn tốt Caroline gởi tới: Hì hì! Chúc cậu đêm nay cùng tiểu Lăng Tử có một đêm vui vẻ..”
Cậu đang nói bậy bạ gì đó? Cô nghi hoặc hỏi lại.
Anh ấy đội mưa đem dù cho cậu, cậu không cảm thấy cảm động sao? Cả người ướt đẫm, cùng nhau về nhà tắm nước nóng, sau đó... "này nọ í é í é" "này nọ í é í é" a! Tin nhắn của Caroline rất nhanh trả lời.
Thư Mật Nhi không hiểu nhìn chằm chằm vào điện thoại hồi lâu, gửi lại: Anh ấy chưa đưa dù cho mình.
Không thể nào đâu! Lăng Đông Mạc còn cố ý gọi điện thoại hỏi tớ, địa chỉ của trường học chúng ta, chính miệng anh ấy nói, làm sao sẽ giả được?
Anh thật không có đưa dù cho mình, ngược lại là... Úy Học Nghiêu xuất hiện.
Hai phút sau, Caroline điện thoại tới, liền hỏi.
【 Cậu nói cái gì? Úy Học Nghiêu xuất hiện?
"Ừ, mình cũng rất buồn bực anh ấy tại sao lại tới, là anh ấy đưa mình về nhà." Thư Mật Nhi bình tĩnh nói.
Đầu giây bên kia yên lặng hai giây, mãnh liệt kêu lên: 【 Tiêu rồi!Lăng Đông Mạc đã nhìn thấy!
Khóe miệng Thư Mật Nhi co giật vài cái, "Không thể nào, mình không thấy được hắn?"
【 Cái gì không! Tớ còn không biết cậu sao, một khi Uý Học Nghiêu xuất hiện trước mặt cậu, trong mắt cậu còn có thể nhìn thấy những người khác sao? Aizzz! Đáng thương cho đồng chí Lăng, nhất định là trốn ở xó xỉn nào đó vụng trộm thương tâm đi.
Caroline than thở nói, suy đoán của cô cũng quả thực không sai.
Lông mày của Thư Mật Nhi cau lại, cẩn thận nhớ tới tình cảnh vừa rồi, cô quả thật không chú ý tới tình huống bên cạnh, chẳng lẽ nói, Mạc Đông Lăng thật sự thấy được mình và anh Nghiêu?
"Có nghiêm trọng như vậy sao? Anh ấy không biết." Cô ngập ngừng nói.
【Nói thật với tớ, hai người có hôn môi không?
"Không có." Thư Mật Nhi vội vàng trả lời.
【Còn... Ôm?
"Mình cự tuyệt, nhưng anh ấy khẩn cầu mình đây là một lần cuối cùng, mình thật sự là không đành lòng cự tuyệt." giọng nói của Thư Mật Nhi không nắm chắc, có chút ỉu xìu.
Caroline giận, 【 hừ! Đã biết rõ cậu tháy anh ta sẽ không có cốt khí như vậy! Cái này tốt rồi, bị bạn trai hiện tại thấy cậu và bạn trai cũ ôm ấp nhau, thật sự là không xong!
"Chúng mình không phải bạn trai bạn gái." Thư Mật Nhi giải thích.
【 Vậy là cái gì? Caroline hỏi lại.
Thư Mật Nhi thoáng cái bị cô hỏi khó rồi, cả buổi tiếp không nói được lời nào, đến cùng là quan hệ như thế nào đây?
"Mình cũng không biết."
【Vậy không được rồi, bạn trai bạn gái là trước từ quan hệ mập mờ chậm rãi phát triển trở thành đấy, Lăng Đông Mạc không ở nhà đi?
"Ừ, mình về thì không thấy người."
【 tám chín phần mười trốn ở bên ngoài thương tâm khổ sở, gọi điện thoại cho anh ta đi.
Trán Thư Mật Nhi tràn đầy hắc tuyến, trong lòng không biết là nên cao hứng hay là khổ sở...
"Cậu buổi tối có về không?" Cô nói sang chuyện khác.
【 không trở về, lưu lại không gian cho hai người phát triển á, phải biết rằng, có đôi khi vận động trên giường không những được giải quyết vấn đề giữa hai người, còn có thể thúc đẩy tình cảm hai người, rất nhiều chỗ tốt ! Caroline cười đến cực kỳ mập mờ.
Thư Mật Nhi xấu hổ nói: "Không nói nữa, mình đi tắm rửa."
Cúp điện thoại, cô liền vào phòng tắm, thoải mái tắm nước nóng, xua tan khí lạnh bên ngoài, lại uống một ly nước ấm.
Mắt thấy đồng hồ báo thức trôi qua từng giờ, người nào đó còn chưa có trở lại, Thư Mật Nhi không khỏi lo lắng, anh ở đây òn chưa quen thuộc, sẽ không lạc đường đi?
Cô nghĩ, nếu qua 12 giờ anh còn không quay về, liền gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại vừa mới gọi đi, liền truyền đến tiếng gõ cửa, tiếng chuông gần trong gang tấc, cô nhìn qua mắt mèo nhìn thấy là anh, vội vàng mở cửa, nhưng không ngờ anh giống như một ngọn núi lớn đè ngược lại cô.
"A.. thì ra em ở nhà!" Cả người Mạc Đông Lăng toàn mùi rượu, dĩ nhiên đã quá say.
Thư Mật Nhi vội vàng đỡ anh, nhưng anh thật sự là quá nặng đi, lại so với cô còn cao hơn một cái đầu, sau chống đỡ được , liên tiếp quay ngược lại, chân sau vừa vặn chống đỡ tại ghế sô pha.
Hai người "Rầm" một cái ngã vào trên ghế sa lon, nữ dưới nam trên.
"Anh uống rượu say." Thư Mật Nhi muốn đẩy người đàn ông trên người mình ra.
“Tôi không có, ai nói tôi uống rượu say, tôi rất tỉnh táo."
Mạc Đông Lăng phun mùi rượu trả lời, nói như vậy, người uống càng say sẽ nói mình không sai.
"Được, anh không có say, vậy anh anh vào tắm đi." Thư Mật Nhi chỉ có thể nói theo anh. .
"Không tắm." Mạc Đông Lăng bỗng nhiên nhếch miệng nở nụ cười, như một đứa trẻ.
Thư Mật Nhi bị anh đánh bại, trong lòng dâng lên cảm giác nói không ra, nếu như anh thật sự là bởi vì mình như vậy, chẳng lẽ, anh đã...
Khi cô còn mơ màng, bờ môi đột nhiên bị người chiếm giữ, khí tức đàn ông nồng nặc, mùi rượu làm cho người ta say mê, còn có kỹ thuật hôn thuần thục của anh.
"Ưm......" Thư Mật Nhi giãy giụa.
Nhưng cô căn bản không lay chuyển được Mạc Đông Lăng, chỉ có thể bị ép buộc thừa nhận, đây cũng không phải là lần đầu hau người hôn môi, mỗi một lần hôn đều có thể mang cảm giác rung động không giống nhau đến cho cô.
Cô không thể không thừa nhận, bản thân không ghét nụ hôn của anh, thậm chí còn có chút thích.
Mạc Đông Lăng hôn đến rất cuồng dã, giống như là muốn ăn cô vào trong miệng, hai tay càng thuần thục đưa vào trong váy ngủ của cô, đẩy áo lót ra, chụp lên nơi đẩy đà mềm mại kia.
"Không..."
Thư Mật Nhi ưm một tiếng, cô ngạc nhiên phát hiện giọng nói của mình không giống như là kháng cự, ngược lại giống như là mời gọi, âm thanh quyến rũ tận xương.
Mạc Đông Lăng buông lỏng cái miệng nhỏ nhắn không thở nổi của cô ra, ngược lại ở trên cổ cô dịu dàng mút hôn, vốn là đôi môi, sau đó duỗi đầu lưỡi ra liếm, chọc cho Thư Mật Nhi thở gấp liên tục.
Cô không biết thân thể mình khi nào trở nên nhạy cảm như vậy rồi, dưới hôn môi cùng vuốt ve của anh, đã hoàn toàn đánh mất năng lực kháng cự, cả người mềm nhũn mặt anh muốn làm gì thì làm.
"Mật Mật..."
Một tiếng kêu dịu dàng này chợt chạm vào đáy lòng cô, cô biết mình đêm nay muốn trầm luân.
Mạc Đông Lăng nhanh chóng cởi quần ngủ của cô, sau đó là áo lót, cuối cùng là đồ lót, Thư Mật Nhi nằm trên ghế sa lon thở gấp không đều đặn, căn bản cũng không có chút khí lực chạy trốn.
Khi thấy cơ bụng tám múi trên người anh, đường cong căng cứng, gương mặt không khỏi đỏ ửng, vóc người gợi cảm của người đàn ông dù sao vẫn khiến phụ nữ mơ màng vô hạn.
Rượu cồn khiến cho Mạc Đông Lăng cảm thấy trong cơ thể có một đoàn lửa đang thiêu đốt, chạy dài xuống, không thể ngăn chặn.
Anh vội vàng cởi ra chướng ngại vật sót lại trên người ra, động thân đâm vào, không có ngờ tới chính là, bên trong vừa ướt vừa trơn, đi vào không tốn sức chút nào, thẳng vào ở chỗ sâu nhất.
Thoáng cái tất cả đều hấp thụ đi lên, rõ ràng không chỉ một lần cảm thụ qua loại khiêu khích khiến người hít thở không thông này, nhưng mỗi một lần đều giống như lúc ban đầu thể nghiệm, khiến anh muốn ngừng mà không được.
Bên trong giống như là một cái động tiên âm u, luôn có thể khiến người ta không ngừng vui sướng, tạo ra khoái cảm cùng kích thích.
"Ừm..."
Thư Mật Nhi ngẩng đầu mềm mại đáng yêu hừ một tiếng, hai chân chăm chú vòng chặt hông gầ của anh, cô đã bị anh khiến cho hoàn toàn mất đi lý trí, trên người rất nhanh truyền đến cảm giác giống như một tấm lưới chằng chịt đem cô quấn chặt lại.
Mỗi lần đều đã đến rìa sắp thở không nổi, lại bị người kéo trở về, lặp đi lập lại, cô cảm giác mình sắp nổ tung!
Động tác của Mạc Đông Lăng cũng càng ngày càng thô lỗ, chỗ kia bao trùm thứ nóng rực của anh ồ ồ chảy ra hoa nhựa ngọt ngào, vách trong mẫn cảm tham lam quấn quít lấy anh, thoải mái đến khiến anh thiếu chút nữa điên mất, loại cảm giác này ngoại trừ Thư Mật Nhi không ai có thể cho anh.
Anh thoáng rời khỏi, lại hung hăng xông đi vào, đâm đến tận đỉnh.
"A ——" Thư Mật Nhi chịu không nổi, lớn tiếng kêu ra.
Anh chòm tới ngậm lấy môi của cô, nuốt tiếng kêu của cô vào bụng, khẽ mút lấy môi của cô, eo, bụng bắt đầu nhanh chóng luật động, lại hung hăng mãnh liệt, chạm thẳng vào hoa tâm mẩn cảm nhất của cô.
Thư Mật Nhi vô lực dựa vào anh, cô cảm giác mình giống như là một chiếc thuyền nhỏ nhấp nhô trên biển cả, lung la lung lay, không biết khi nào mới có thể dừng lại.
/533
|