Editor: ChiMy
"Nghe nói là có người gánh tội thay, một mực chắc chắn vụ án xảy ra đêm đó là do ông ta lái xe chứ không phải do vị nhà giàu kia, thậm chí cũng đã xác định dấu vân tay rồi."
"Không phải chứ, còn có chuyện kì lạ như vậy?"
"Thời buổi bây giờ, chuyện gì cũng có thể xảy ra!"
. . . . . .
m thanh càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không nghe được nữa, chuyện này không hề có một chút quan hệ gì với Lương Chân Chân, nhưng trong đầu cô vẫn quanh quẩn hai chữ "Gánh tội thay", để cho trái tim chết đi của cô đột nhiên sống lại.
Gánh tội thay? Cô tự lẩm bẩm: nếu như gánh tội thay có thể để cho anh hai khỏi ngồi tù, như vậy, cô nguyện ý thử.
Sau khi quyết định cô lập tức đứng dậy vội vã rời khỏi khách sạn, trở lại kí túc xá chuyện thứ nhất chính là lên mạng tìm tòi về lĩnh vực này, chuẩn bị sẵn sàng cho ngày mai.
Một đêm này, cô nằm ở trên giường suy nghĩ rất nhiều, anh hai là trụ cột của gia đình, sau khi mẹ Diệp ngã bệnh thì đều do anh kiếm tiền nuôi gia đình, nếu như anh ngồi tù, dựa vào tiền đi làm thêm sau giờ học của mình thì không thể đủ chi trả tiền cho gia đình, huống chi cô vẫn còn đi học, không thể nghi ngờ là bị dồn ép vào đường cùng.
Hơn nữa anh hai là con trai duy nhất của mẹ Diệp, có thể lừa gạt được nhất thời nhưng không thể lừa gạt được cả đời, một khi bị kết án, nói không chừng sẽ phải ngồi tù mấy năm, điều này làm sao cô giấu diếm được? Sau khi biết được sự thật, sao mẹ Diệp có thể chịu được đây?
Nói cho cùng chuyện này đều do cô mà ra, nước mắt không tiếng động chảy xuống, cô lật người, chôn đầu vào trong chăn, sự tủi thân và đau khổ thấm sâu vào lòng cô, lan rộng khắp cả người, lạnh thấu lòng của cô.
Tên ác ma chết tiệt! Đồ ác ma khốn khiếp! Tên ác ma biến thái! Đồ ác ma khốn khiếp! Trong lòng Lương Chân Chân mắng hết lần này đến lần khác, môi dưới bị cô cắn đến chảy máu, trong mắt đầy oán hận.
Thông qua chuyện này, cô cũng nhận thức sâu sắc được mình nhỏ bé thế nào, căn bản không có bất kỳ năng lực nào chống lại tên ác ma kia, chỉ cần anh ngoắc một ngón tay cũng đủ để cô rơi vào khủng hoảng.
Nước mắt thấm ướt áo gối của cô, hơi lạnh xuyên thấu qua da thấm vào tim, níu chặt, đau tận đáy lòng, đã hai giờ sáng, cô vẫn không hề buồn ngủ, trong đầu hoàn toàn tỉnh táo.
Cho đến khi ngoài cửa sổ dần dần có ánh sáng, cô mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nhưng ngủ cũng không được yên ổn, liên tục gặp ác mộng, lúc thì một mình đứng giữa sa mạc, tầng tầng cát vàng đánh úp vào mặt; lúc thì ở giữa một hồ nước lớn, trong nháy mắt bị dìm ngập; chốc lát thì bay giữa một mảng không trung trắng xoá, không thấy rõ phương hướng.
*****
Buổi sáng không có tiết, đám chị em trong kí túc xá vùi ở trên giường ngủ nướng, nhưng Lương Chân Chân vẫn chịu đựng mệt mỏi bò dậy rửa mặt, nhìn hai mắt sưng to ở trong gương, cô khổ sở mấp máy môi, xoã mái tóc dài xuống, đeo kính gọng đen lên, tìm một bộ quần áo lịch sự rồi mặc ra ngoài.
Đợi đến lúc cô chạy tới tòa án, trước mặt mọi người nói ra mình mới là gián điệp thương mại thì nhất thời mọi người đều hoảng sợ, đây không thể nghi ngờ là một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng, ngay cả thẩm phán ngồi ở trên cao cũng ngây ngẩn cả người, rất ngạc nhiên không biết cô gái này là ai?
Diệp Thành Huân cũng sợ ngây người, sau khi phản ứng kịp thì tức giận trách mắng: "Chân Chân, đường hồ đồ! Mau trở về!"
"Không! Anh à, em biết rõ anh vì giúp em mới cam nguyện chịu đựng hết thảy, em không thể ích kỷ như vậy. Thưa thẩm phán, anh tôi bị oan, người tiết lộ bí mật là tôi." Giọng nói của Lương Chân Chân mạnh mẽ vang dội, từng chữ một rơi vào trong tai của tất cả mọi người.
"Nghe nói là có người gánh tội thay, một mực chắc chắn vụ án xảy ra đêm đó là do ông ta lái xe chứ không phải do vị nhà giàu kia, thậm chí cũng đã xác định dấu vân tay rồi."
"Không phải chứ, còn có chuyện kì lạ như vậy?"
"Thời buổi bây giờ, chuyện gì cũng có thể xảy ra!"
. . . . . .
m thanh càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không nghe được nữa, chuyện này không hề có một chút quan hệ gì với Lương Chân Chân, nhưng trong đầu cô vẫn quanh quẩn hai chữ "Gánh tội thay", để cho trái tim chết đi của cô đột nhiên sống lại.
Gánh tội thay? Cô tự lẩm bẩm: nếu như gánh tội thay có thể để cho anh hai khỏi ngồi tù, như vậy, cô nguyện ý thử.
Sau khi quyết định cô lập tức đứng dậy vội vã rời khỏi khách sạn, trở lại kí túc xá chuyện thứ nhất chính là lên mạng tìm tòi về lĩnh vực này, chuẩn bị sẵn sàng cho ngày mai.
Một đêm này, cô nằm ở trên giường suy nghĩ rất nhiều, anh hai là trụ cột của gia đình, sau khi mẹ Diệp ngã bệnh thì đều do anh kiếm tiền nuôi gia đình, nếu như anh ngồi tù, dựa vào tiền đi làm thêm sau giờ học của mình thì không thể đủ chi trả tiền cho gia đình, huống chi cô vẫn còn đi học, không thể nghi ngờ là bị dồn ép vào đường cùng.
Hơn nữa anh hai là con trai duy nhất của mẹ Diệp, có thể lừa gạt được nhất thời nhưng không thể lừa gạt được cả đời, một khi bị kết án, nói không chừng sẽ phải ngồi tù mấy năm, điều này làm sao cô giấu diếm được? Sau khi biết được sự thật, sao mẹ Diệp có thể chịu được đây?
Nói cho cùng chuyện này đều do cô mà ra, nước mắt không tiếng động chảy xuống, cô lật người, chôn đầu vào trong chăn, sự tủi thân và đau khổ thấm sâu vào lòng cô, lan rộng khắp cả người, lạnh thấu lòng của cô.
Tên ác ma chết tiệt! Đồ ác ma khốn khiếp! Tên ác ma biến thái! Đồ ác ma khốn khiếp! Trong lòng Lương Chân Chân mắng hết lần này đến lần khác, môi dưới bị cô cắn đến chảy máu, trong mắt đầy oán hận.
Thông qua chuyện này, cô cũng nhận thức sâu sắc được mình nhỏ bé thế nào, căn bản không có bất kỳ năng lực nào chống lại tên ác ma kia, chỉ cần anh ngoắc một ngón tay cũng đủ để cô rơi vào khủng hoảng.
Nước mắt thấm ướt áo gối của cô, hơi lạnh xuyên thấu qua da thấm vào tim, níu chặt, đau tận đáy lòng, đã hai giờ sáng, cô vẫn không hề buồn ngủ, trong đầu hoàn toàn tỉnh táo.
Cho đến khi ngoài cửa sổ dần dần có ánh sáng, cô mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nhưng ngủ cũng không được yên ổn, liên tục gặp ác mộng, lúc thì một mình đứng giữa sa mạc, tầng tầng cát vàng đánh úp vào mặt; lúc thì ở giữa một hồ nước lớn, trong nháy mắt bị dìm ngập; chốc lát thì bay giữa một mảng không trung trắng xoá, không thấy rõ phương hướng.
*****
Buổi sáng không có tiết, đám chị em trong kí túc xá vùi ở trên giường ngủ nướng, nhưng Lương Chân Chân vẫn chịu đựng mệt mỏi bò dậy rửa mặt, nhìn hai mắt sưng to ở trong gương, cô khổ sở mấp máy môi, xoã mái tóc dài xuống, đeo kính gọng đen lên, tìm một bộ quần áo lịch sự rồi mặc ra ngoài.
Đợi đến lúc cô chạy tới tòa án, trước mặt mọi người nói ra mình mới là gián điệp thương mại thì nhất thời mọi người đều hoảng sợ, đây không thể nghi ngờ là một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng, ngay cả thẩm phán ngồi ở trên cao cũng ngây ngẩn cả người, rất ngạc nhiên không biết cô gái này là ai?
Diệp Thành Huân cũng sợ ngây người, sau khi phản ứng kịp thì tức giận trách mắng: "Chân Chân, đường hồ đồ! Mau trở về!"
"Không! Anh à, em biết rõ anh vì giúp em mới cam nguyện chịu đựng hết thảy, em không thể ích kỷ như vậy. Thưa thẩm phán, anh tôi bị oan, người tiết lộ bí mật là tôi." Giọng nói của Lương Chân Chân mạnh mẽ vang dội, từng chữ một rơi vào trong tai của tất cả mọi người.
/533
|