Editor : ChiMy
"Không phải đâu? Thì ra là anh trai thay em gái nhận tội?" Trong đám người có người nhỏ giọng nói.
"Trời. . . . . . Đứa em gái này quá không hiểu chuyện rồi, trước khi làm chuyện như vậy sao không biết suy nghĩ cho người nhà của mình một chút, đây không phải là tự hủy hoại tương lai sao?"
"Đoán chừng là vì tiền chứ gì? Phải biết bây giờ là thời đại vật chất!"
. . . . . .
Nhất thời trên tòa án ầm ĩ giống như cái chợ, ngay cả hai bên bồi thẩm đoàn cũng bắt đầu bàn luận xôn xao, quan toà càng lộ vẻ mặt nghi ngờ, tựa như đang suy nghĩ rốt cuộc cô gái này nói là thật hay là giả?
Diệp Thành Huân không thể tin nhìn chằm chằm em gái đứng cách mình vài mét, giọng điệu của nó vô cùng chắc chắn, vẻ mặt của nó lại kiên quyết như thế, giống như đang nói một chuyện có thật.
"Diệp Thành Huân, em gái anh nói có thật không? Nếu thật sự như vậy anh chẳng những có thể thoát tội, không cần ngồi tù, càng không cần lo lắng cho tương lai, thật tốt!" Một đồng nghiệp làm việc chung trong tập đoàn HIC tựa như đang nói đùa.
Vốn là một câu nói đùa, lại cắm sâu vào trong lòng của Diệp Thành Huân, đúng vậy! Bây giờ anh rất mong có một người có thể đứng lên nói ra sự thật, nhưng người đó không phải là em gái anh.
Bởi vì đây căn bản là không thể , căn bản Chân Chân không hiểu những thứ này, rất rõ ràng là đang nói láo.
"Yên lặng! Yên lặng! Quan toà tuyên bố tạm thời ngừng lại, đợi sau khi điều tra rõ ràng sẽ tiến hành xử lý." Quan toà to giọng nói, khí thế uy nghiêm làm mọi người kinh sợ.
Bây giờ Lương Chân Chân mới hiểu được thì ra là không phải nhận tội là được, xã hội pháp trị luôn chú trọng đến chứng cớ xác thật, cho nên anh trai còn phải phối hợp điều tra, nhưng mà điều này cũng đủ rồi, ít nhất cô đã giúp anh trai tranh thủ thời gian.
Trong khoảng thời gian có hạn này, cô nhất định phải nghĩ biện pháp gặp được Đằng Cận Tư, chỉ cần anh bỏ qua cho anh trai, cho dù bắt mình làm trâu làm ngựa thì mình cũng chịu.
*****
Bên trong sân đánh Golf của một hội sở cao cấp bên sông Thames ở Luân Đôn, cả người Đằng Cận Tư mặc một bộ quần áo thoải mái đan xen hai màu trắng đen đang giơ gậy golf nhắm trúng mục tiêu, "Pằng" một tiếng, đánh trúng.
Mấy ngày nay anh đều mở hội nghị qua máy tính, lúc rảnh rỗi liền cùng Shure đã từng là học trưởng trường anh so tài kỹ thuật bóng, mỗi ngày vào buổi tối Nam Cung Thần sẽ đúng giờ báo cáo hành động của cô gái nhỏ đó, những ngày qua anh rất vừa lòng.
Hôm nay, điện thoại vang lên trước thời gian báo cáo vài giờ, nhưng anh đang ở trong sân golf nên không nghe thấy, đầu bên kia Nam Cung Thần gấp đến độ giống như là con kiến bò trong chảo nóng —— gọi tới gọi lui.
Liên tiếp hơn mười cuộc điện thoại đều không có người nào nghe, anh chỉ có thể gửi một tin nhắn qua: cậu chủ, tình thế phát sinh dị biến rồi ! Sáng hôm nay Lương tiểu thư chạy đến tòa án nhận tội, tuyên bố mình mới là người tiết lộ bí mật kia. Quan toà tuyên bố tạm nghỉ thẩm án, tiếp theo nên làm gì xin cậu ra lệnh.
Sau hai giờ Đằng Cận Tư mới nhìn thấy được tin nhắn này, trong nháy mắt sắc mặt âm trầm xuống, hai tròng mắt rực lửa, môi mỏng mím thành một đường thẳng, cả người không kiềm chế được tản ra cơn thịnh nộ.
Cô gái đáng chết! Địa vị của người đàn ông kia ở trong lòng em quan trọng như vậy! Lại chạy đi gánh tội thay cho anh ta? Ngồi tù cũng không sợ? Tốt! Rất tốt! Tôi ngược lại muốn nhìn, em còn có thể vì anh ta làm chuyện gì nữa!
Bấm số điện thoại của Nam Cung Thần, lạnh lùng ra lệnh: "Cho máy bay riêng tới đón tôi."
Trong lòng Nam Cung Thần toát mồ hôi giùm Lương Chân Chân, lần này, cô thật sự chọc cậu chủ tức giận, dù là thần tiên tới cũng không cứu được cô rồi! Cô tự cầu phúc đi!
Nói không chừng trong cơn nóng giận cậu chủ sẽ ném cô đến Thái Bình Dương làm mồi cho cá mập, a di đà Phật! Thiện tai thiện tai.
"Không phải đâu? Thì ra là anh trai thay em gái nhận tội?" Trong đám người có người nhỏ giọng nói.
"Trời. . . . . . Đứa em gái này quá không hiểu chuyện rồi, trước khi làm chuyện như vậy sao không biết suy nghĩ cho người nhà của mình một chút, đây không phải là tự hủy hoại tương lai sao?"
"Đoán chừng là vì tiền chứ gì? Phải biết bây giờ là thời đại vật chất!"
. . . . . .
Nhất thời trên tòa án ầm ĩ giống như cái chợ, ngay cả hai bên bồi thẩm đoàn cũng bắt đầu bàn luận xôn xao, quan toà càng lộ vẻ mặt nghi ngờ, tựa như đang suy nghĩ rốt cuộc cô gái này nói là thật hay là giả?
Diệp Thành Huân không thể tin nhìn chằm chằm em gái đứng cách mình vài mét, giọng điệu của nó vô cùng chắc chắn, vẻ mặt của nó lại kiên quyết như thế, giống như đang nói một chuyện có thật.
"Diệp Thành Huân, em gái anh nói có thật không? Nếu thật sự như vậy anh chẳng những có thể thoát tội, không cần ngồi tù, càng không cần lo lắng cho tương lai, thật tốt!" Một đồng nghiệp làm việc chung trong tập đoàn HIC tựa như đang nói đùa.
Vốn là một câu nói đùa, lại cắm sâu vào trong lòng của Diệp Thành Huân, đúng vậy! Bây giờ anh rất mong có một người có thể đứng lên nói ra sự thật, nhưng người đó không phải là em gái anh.
Bởi vì đây căn bản là không thể , căn bản Chân Chân không hiểu những thứ này, rất rõ ràng là đang nói láo.
"Yên lặng! Yên lặng! Quan toà tuyên bố tạm thời ngừng lại, đợi sau khi điều tra rõ ràng sẽ tiến hành xử lý." Quan toà to giọng nói, khí thế uy nghiêm làm mọi người kinh sợ.
Bây giờ Lương Chân Chân mới hiểu được thì ra là không phải nhận tội là được, xã hội pháp trị luôn chú trọng đến chứng cớ xác thật, cho nên anh trai còn phải phối hợp điều tra, nhưng mà điều này cũng đủ rồi, ít nhất cô đã giúp anh trai tranh thủ thời gian.
Trong khoảng thời gian có hạn này, cô nhất định phải nghĩ biện pháp gặp được Đằng Cận Tư, chỉ cần anh bỏ qua cho anh trai, cho dù bắt mình làm trâu làm ngựa thì mình cũng chịu.
*****
Bên trong sân đánh Golf của một hội sở cao cấp bên sông Thames ở Luân Đôn, cả người Đằng Cận Tư mặc một bộ quần áo thoải mái đan xen hai màu trắng đen đang giơ gậy golf nhắm trúng mục tiêu, "Pằng" một tiếng, đánh trúng.
Mấy ngày nay anh đều mở hội nghị qua máy tính, lúc rảnh rỗi liền cùng Shure đã từng là học trưởng trường anh so tài kỹ thuật bóng, mỗi ngày vào buổi tối Nam Cung Thần sẽ đúng giờ báo cáo hành động của cô gái nhỏ đó, những ngày qua anh rất vừa lòng.
Hôm nay, điện thoại vang lên trước thời gian báo cáo vài giờ, nhưng anh đang ở trong sân golf nên không nghe thấy, đầu bên kia Nam Cung Thần gấp đến độ giống như là con kiến bò trong chảo nóng —— gọi tới gọi lui.
Liên tiếp hơn mười cuộc điện thoại đều không có người nào nghe, anh chỉ có thể gửi một tin nhắn qua: cậu chủ, tình thế phát sinh dị biến rồi ! Sáng hôm nay Lương tiểu thư chạy đến tòa án nhận tội, tuyên bố mình mới là người tiết lộ bí mật kia. Quan toà tuyên bố tạm nghỉ thẩm án, tiếp theo nên làm gì xin cậu ra lệnh.
Sau hai giờ Đằng Cận Tư mới nhìn thấy được tin nhắn này, trong nháy mắt sắc mặt âm trầm xuống, hai tròng mắt rực lửa, môi mỏng mím thành một đường thẳng, cả người không kiềm chế được tản ra cơn thịnh nộ.
Cô gái đáng chết! Địa vị của người đàn ông kia ở trong lòng em quan trọng như vậy! Lại chạy đi gánh tội thay cho anh ta? Ngồi tù cũng không sợ? Tốt! Rất tốt! Tôi ngược lại muốn nhìn, em còn có thể vì anh ta làm chuyện gì nữa!
Bấm số điện thoại của Nam Cung Thần, lạnh lùng ra lệnh: "Cho máy bay riêng tới đón tôi."
Trong lòng Nam Cung Thần toát mồ hôi giùm Lương Chân Chân, lần này, cô thật sự chọc cậu chủ tức giận, dù là thần tiên tới cũng không cứu được cô rồi! Cô tự cầu phúc đi!
Nói không chừng trong cơn nóng giận cậu chủ sẽ ném cô đến Thái Bình Dương làm mồi cho cá mập, a di đà Phật! Thiện tai thiện tai.
/533
|