Chị, chị, chị, chị, chị dâu! ! !
Không chỉ là Nguyễn Manh Manh kinh ngạc, những người khác ở đây cũng đều kinh ngạc đến ngây người rồi!
Miệng Mộ Cảnh Hành mở lớn như trứng ngỗng, lần này là triệt để không đóng lại được.
Anh vừa mới nói khoác không biết ngượng dùng danh tiếng của Việt Quân Triệt, quay đầu, Việt Quân Triệt liền tự mình xuất hiện, còn cung kính gọi Nguyễn Manh Manh là chị dâu!
Quan hệ này, có thể so với quan hệ anh chuẩn bị tùy tiện mở miệng nói ra, còn cao hơn nhiều rồi!
"Manh Manh, chuyện này..." Mộ Cảnh Hành chỉ ngây ngốc trở về, nhìn về phía Nguyễn Manh Manh.
Mà Nguyễn Manh Manh, thì lại ngơ ngác nhìn Lệ Quân Triệt, căn bản không tìm được giọng của mình.
"Chị dâu, lên xe đi..." Lệ Quân Triệt nghĩ đến anh cả mình dặn dò, đúng là, rất muốn thở dài.
Bảo anh cố ý đến cửa trường học, trước mặt mọi người rũ sạch quan hệ với Nguyễn Manh Manh, nhưng lại không thể làm Nguyễn Manh Manh mất mặt.
Ai...
Biện pháp duy nhất anh có thể nghĩ đến, cũng chỉ có dùng xưng hô như thế, đến rũ sạch quan hệ.
"Nhưng, tôi..." Nguyễn Manh Manh thật vất vả tìm về giọng, lại cảm thấy ngượng ngùng, giọng cũng không giống của mình.
"Chị dâu, đi nhanh đi. Chậm trễ, anh cả sẽ không vui." Lệ Quân Triệt như sợ không đủ, liên tục gọi vài tiếng chị dâu.
Gọi đến mức khuôn mặt Nguyễn Manh Manh đỏ bừng bừng, thần kinh bình thường thô to, lúc này hoàn toàn bị ngượng ngùng thay thế.
"Mộ Cảnh Hành, mình... Mình đi trước, có việc gì nói sau." Thực sự không tiếp tục chờ được nữa, Nguyễn Manh Manh thoát khỏi tay Mộ Cảnh Hành, cúi đầu liền chui vào xe thể thao.
Lệ Quân Triệt theo sát lên xe.
để lại cả đám ngổn ngang trong gió, nhìn xe thể thao nhanh chóng rời đi, thật lâu không cách nào hoàn hồn.
Mãi đến khi một lát sau, Mộ Cảnh Hành đột nhiên lớn giọng, kích động hô to: "Thấy chưa! Thấy chưa! Tôi đã nói, quan hệ của Việt Quân Triệt và Nguyễn Manh Manh nhà chúng tôi không hề tầm thường mà!"
"Quan hệ chị dâu em chồng, quan hệ chị dâu em chồng đó... Nguyễn Manh Manh chính là chị dâu của Việt Quân Triệt, không dối trên lừa dưới, trong sạch! Đến đến đến, các bạn học muốn cộng sự với nam thần, dành thời gian, mau nhanh đến chỗ tôi báo danh này!"
*
Bên Mộ Cảnh Hành huyên náo hừng hực, mà bên Nguyễn Manh Manh, lại như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Cô bị Lệ Quân Triệt dẫn tới phòng tiếp khách, chờ đợi Lệ Quân Ngự kết thúc hội nghị.
Nghĩ đến câu nói Lệ Quân Triệt để lại trước khi đi kia.
"Chuyện vừa rồi cô không cần chú ý, đó chỉ là anh cả bảo tôi nghĩ cách, là thủ đoạn khẩn cấp rũ sạch quan hệ. Bức ảnh cô và tôi đụng vào nhau, bị người đăng lên Tieba của trường học, tuy rằng tôi từng giải thích với anh cả, nhưng anh ấy dường như không quá tin tưởng. Ừm, cũng đúng... Dù sao tôi cũng là em trai ruột của anh ấy. Cô nói, cô đụng tới em trai ruột của anh ấy, anh cả có tức giận, băm cô thành tám mảnh hay không?"
Thiếu niên đẹp trai nói xong câu đó, liền đi.
Mà Nguyễn Manh Manh đầy lòng thấp thỏm, trong đầu liên tục dư vị câu nói này.
Lại căn bản không có phát hiện, trước khi thiếu niên đẹp trai đi, khóe môi xẹt qua nụ cười xấu xa.
Hừ, bảo anh gọi Nguyễn Manh Manh là chị dâu, thực sự là quá mất mặt!
Nói cái gì cũng phải dọa cô một cái!
*
Lòng Nguyễn Manh Manh tràn đầy bất an chờ ở trong phòng khách, ngay lúc cô sắp ngồi không yên, cửa phòng tiếp khách đột nhiên từ ngoài đẩy ra.
Bóng người đàn ông cao to thon dài, xuất hiện ở cạnh cửa.
Mới vừa kết thúc một hồi hội nghị khẩn cấp, ánh mắt Lệ Quân Ngự lạnh lẽo, ngũ quan che kín xa cách lành lạnh.
"Lệ Quân Ngự..." Trong nháy mắt bóng người kia đẩy cửa mà vào, Nguyễn Manh Manh liền theo bản năng đứng lên.
Cô nhìn anh, trong mắt hạnh tròn vo, ướt nhẹp, tràn đầy bất an.
Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt vốn là lạnh bạc lạnh lùng, phút chốc chìm xuống: "Em gọi anh là cái gì?"
Vừa hỏi, vừa đóng cửa lại.
Nghe được cửa 'Ầm' một tiếng, trái tim nhỏ nơm nớp lo sợ của Nguyễn Manh Manh, cũng run lên một cái.
"Cái kia, em là nói... Anh, anh yêu (bạo quân đại nhân)... Anh rốt cục đến rồi. Em chờ đợi anh đã lâu, cái bụng thật đói nha, chúng ta đi ăn cơm có được hay không?"
Nói xong, cũng mặc kệ khí chất lạnh lùng của người đàn ông có bao nhiêu đáng sợ.
Thiếu nữ tùng tùng tùng chạy tới, ôm lấy cánh tay Lệ Quân Ngự, lại như mèo nhỏ dụi vào cơ thể anh.
/460
|