"Xuống." Người đàn ông cụp mắt, lạnh như băng phun ra hai chữ.
Giọng điệu lạnh bạc, suýt chút nữa dọa Nguyễn Manh Manh sợ đến mức buông tay.
Mắt hạnh tròn vo của Nguyễn Manh Manh chớp chớp, không hiểu tại sao chiêu lấy lòng thường ngày, đột nhiên liền không có tác dụng.
Khí lạnh trên người Lệ Quân Ngự, quả thực có thể đông người lại thành băng.
Cô muốn buông tay, nhưng lại sợ buông lỏng tay liền ngay cả cơ hội vuốt lông xin tha cũng không có.
Vì thế liền kéo Lệ Quân Ngự không buông, khuôn mặt nhỏ mạnh mẽ dụi trên cánh tay anh, vừa dụi vừa lẩm bẩm: "đừng tức giận mà, em biết sai rồi... Thật sự, em nhận sai! Anh cả... Anh cả anh tốt nhất..."
Nói còn chưa hết, Lệ Quân Ngự cụp mắt, ánh mắt lạnh lùng liền rơi vào trên mặt cô.
Tròng mắt tối om om, lộ ra u lạnh, lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Trái tim nhỏ của Nguyễn Manh Manh run lên, vội vã đổi giọng: "Không, là anh yêu, anh yêu anh tốt nhất..."
Nguyễn Manh Manh vừa dỗ vừa cảm thấy, Lệ Quân Ngự thật là một tên biến thái chết tiệt!
Từ ngày đó ở nhà ăn sau khi huyên náo tan rã trong không vui với chú Lệ, anh liền ép mình gọi anh là 'anh yêu'.
Lý do là, chỉ có như vậy, mới có thể làm cho chú Lệ cảm thấy, anh không có bắt nạt cô.
Quan hệ của 'Hai anh em' bọn họ hài lòng, tương thân tương ái.
Ngay cả kêu vài tiếng 'anh yêu', sắc mặt người đàn ông hơi nguôi.
ý lạnh nơi đáy mắt rút đi, lúc này mới cụp mắt nhìn cô: "Thật sự biết sai rồi?"
"Biết, biết rồi ạ..." Nguyễn Manh Manh mạnh mẽ gật đầu, quả thực không thể càng chân chó hơn.
"Nếu biết sai, vậy em nói... Nên trừng phạt thế nào."
Cái gì, còn có trừng phạt! ?
Nguyễn Manh Manh bối rối.
Lẽ nào chuyện này, không phải nhận sai, là có thể ổn thỏa sao?
"Ha ha, cái kia... Anh yêu à, lẽ nào anh thật sự nhẫn tâm, nặng tay với loại thiếu nữ vừa đáng yêu lại vô tội, hơn nữa đặc biệt mềm mại đáng yêu như em sao? Anh không cảm thấy, cách làm như thế quá tàn nhẫn sao?"
Nguyễn Manh Manh lôi kéo ống tay Lệ Quân Ngự, con mắt ánh nước nhanh chóng nhìn quét tình hình trong phòng khách.
Vị trí sau lưng cô dựa vào tường, có một bộ cửa sổ.
Vừa vặn quay về hành lang bên ngoài công ty.
Mẹ, nếu như bạo quân Lệ Quân Ngự này, muốn đánh mông cô trong phòng khách.
Vậy anh danh đời này của cô, thật sự là phá huỷ!
"Tàn nhẫn?" Khóe môi người đàn ông tràn lên độ cong lạnh lẽo, ý cười lại không đạt đáy mắt.
Tay lớn trượt về eo cô, thoáng dùng lực...
Nguyễn Manh Manh chợt phát hiện, hai chân mình cách mặt đất! ! !
Lệ Quân Ngự lại một tay nâng cô, ôm cô lên.
"Không phải... Anh yêu, có chuyện từ từ nói... Em, em da dầy, đánh tới đến không thoải mái, mỏi tay!"
Lệ Quân Ngự mới sẽ không hiểu ra sao ôm cô ngồi dậy.
Nguyễn Manh Manh cảm thấy mông nhỏ tràn ngập nguy hiểm, rất có thể đảo ngược một cái, sẽ bị Lệ Quân Ngự đặt trên đùi, đánh một trận tơi bời.
Xong xong, mất mặt quá lớn.
Nguyễn Manh Manh lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ lo có người đi ngang qua, sẽ thấy bộ dạng quýnh quáng của mình.
Ai biết, tầm mắt bị thân hình cao lớn của người đàn ông ngăn trở.
Tình cảnh trong dự tính sẽ bị đánh một trận tơi bời, cũng chưa từng xuất hiện.
Nhưng cô lại bị Lệ Quân Ngự ôm, đặt trên bàn gỗ hình bầu dục giữa phòng tiếp khách.
Hai chân cách mặt đất, cô ngồi trên bàn, hai tay Lệ Quân Ngự chống hai bên trái phải cơ thể cô, vững vàng cầm chặt cô giữa ôm ấp của anh và mặt bàn.
Khi anh cúi người tới gần, hơi thở nam tính quen thuộc bao phủ lại đây, trong lòng Nguyễn Manh Manh không khỏi hồi hộp một hồi.
"Da dầy không quan trọng lắm, chỉ cần có thể làm em nghe lời, anh cả không ngại dùng phương pháp càng tàn nhẫn giúp em ngoan ngoãn."
Nói, anh liền nắm cằm nhỏ của cô, nhấc khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Manh Manh lên.
A!
Đây là lại muốn dùng 'Hôn' đến trừng phạt cô!
Ừm ưm ưm ưm, đến cùng có cho anh hôn hay không đây?
Hôn có thể trị bệnh, nhưng là sẽ choáng váng đầu, khó thở, tim đập nhanh hơn...
Hôn và không hôn, thật là khó chọn...
Nguyễn Manh Manh không để ý tới nhiều như vậy, bản năng nhắm mắt lại, chờ bị hơi thở quen thuộc của người đàn ông bao lấy.
Nhưng mà...
"Nguyễn Manh Manh, em nhắm mắt lại, sẽ không phải là đang chờ mong anh hôn em chứ, hả?" Trong giọng lạnh lẽo mang theo một tia hứng thú, lành lạnh vang lên.
Nụ hôn trong chờ mong, cũng không có hạ xuống.
"Ai... Ai nói..." Lệ Quân Ngự, còn có ý vị trong lời nói của anh, thực sự thật là làm cho người ta đỏ mặt.
Nguyễn Manh Manh có chút xấu hổ mở mắt, đang chuẩn bị phản bác.
Một tấm ảnh phóng to, cảnh cô đè lên Lệ Quân Triệt dưới bàn học, thình lình xuất hiện ở trước mắt.
/460
|