Trương tổng trong miệng Nguyễn Triệu Thiên, tên đầy đủ Trương Diệu Quang, tên không tệ, nhưng cũng có một khuôn mặt cổ hủ lại trung hậu.
Kiểu tóc là chia ba bảy bình thường nhất, trên mặt đeo mắt kính gọng đen.
Cả người nhìn qua mang một chút mộc mạc.
Có điều tinh thần ông ấy rất tốt, nhìn ra được cực kỳ có nhiệt tình làm việc.
Trương Diệu Quang nhìn thấy cha con Nguyễn đi vào, lập tức đứng dậy.
Thái độ rất tích cực, lúc đứng dậy nhìn qua vóc người cao thẳng, cỡ chừng một mét tám.
Nhìn thấy Nguyễn Manh Manh đi theo phía sau ông Nguyễn, trên khuôn mặt chữ quốc có chút vẻ người lớn kia, con ngươi đen nhánh bất giác sáng lên một cái, rất là thoả mãn.
"Nguyễn tổng, tôi cũng vừa mới đến. Đến, nhanh ngồi nhanh ngồi."
Ba người vào chỗ, Trương tổng gọi nhân viên phục vụ tới chọn món ăn, Nguyễn Manh Manh ngồi ở đó lại cảm thấy cả người không dễ chịu.
Cô luôn cảm thấy gai lạnh ở lưng, phảng phất có ai đang âm thầm giám sát cô.
Nguyễn Manh Manh trở về, ngắm nhìn bốn phía.
Hai bên là cảnh hồ, một bên là vách tường, một bên là bể cá cảnh...
Kỳ quái, không có ai nha, tại sao cô lại có loại cảm giác khó hiểu này.
"Manh Manh, con đang nhìn cái gì?" Nguyễn Triệu Thiên sợ con gái thất lễ, nhẹ nhàng kéo kéo góc áo cô.
"Không có gì..." Nguyễn Manh Manh lắc đầu, ép buộc đè xuống cảm giác buồn bực trong lòng mình.
Cô giơ con mắt óng ánh lên, liếc nhìn Trương tổng đang dặn dò nhân viên phục vụ gọi món ăn, không nhịn được hỏi ba cô: "Ba, vị Trương tổng này đến cuối cùng bao nhiêu tuổi?"
Cô là người yêu cái đẹp nha, dù cho không thèm để ý bên ngoài, cũng để ý tuổi tác.
Vị Trương tổng này nhìn qua, ít nhất ngoài ba mươi, dù cho cô lại không ngại, cũng không thể tiếp nhận người lớn hơn từ mười tuổi trở lên.
"Không lớn lắm, năm nay mới vừa hai mươi chín, cuối năm nay là sinh nhật của cậu ta, lớn hơn con không tới mười tuổi."
Không tới mười tuổi thì cũng là chín tuổi rưỡi nha, Nguyễn Manh Manh không biết nói gì, lớn nhiều như vậy vì sao còn ra mắt!
"Manh Manh, nghe lời... Người đàn ông lớn tuổi mới biết thương người, con yên tâm, ba ba sẽ không gài bẫy con."
Nguyễn Manh Manh còn muốn nói hai câu, Trương Diệu Quang bên kia đã gọi xong món ăn.
Cô hết cách, chỉ có thể thu lại câu chuyện.
"Nguyễn tổng, tôi mới vừa quyết định gọi vài món ăn nổi tiếng của nơi này. ông xem một chút, còn có cái gì muốn gọi thêm."
"Không cần... Cậu quyết định là được rồi, chúng tôi tùy ý."
Trương Diệu quang nghe vậy, cũng không hỏi ý kiến Nguyễn Manh Manh nữa, lại gọi thêm vài món ăn, liền để nhân viên phục vụ mang món ăn lên.
Chờ nhân viên phục vụ đi ra ngoài, anh ta mới cười nói: "Các người yên tâm, tôi thường đến Ngự Đường, tôi và ông chủ của bọn họ là bạn bè, quan hệ rất quen, món ăn tôi gọi ra có thể sẽ hợp khẩu vị các người."
"ông chủ Ngự Đường nổi tiếng biết điều thần bí, có thể làm bạn bè với anh ta, xem ra Trương tổng giao thiệp thực sự là tuyệt vời."
Nguyễn Triệu Thiên cứ khen, Nguyễn Manh Manh nghe được khá lúng túng.
Nếu như ba cô biết, ông chủ Ngự Đường chính là người 'Bạn trai' vô căn cứ trong miệng ông kia, không biết ba cô còn có thể nói như vậy không.
Có điều, Nguyễn Manh Manh đối với Trương tổng này, ngược lại có chút nhận thức mới.
Vừa nãy cô chỉ cảm thấy anh ta xem ra hơi già một chút, bây giờ thế nào cảm giác, người này còn rất tự đại.
Hơn nữa, dường như từ đầu tới cuối, chỉ hỏi ý kiến ba cô, căn bản không hỏi cô.
Đây là, hoàn toàn không thấy cô sao?
đang nghĩ như vậy, lại phát hiện ánh mắt vị Trương tổng kia rơi xuống trên mặt mình.
Hơn nữa, trong mơ hồ, còn có thể từ trong tròng mắt đen của anh ta, nhìn ra hứng thú nồng đầm và thoả mãn.
Nguyễn Manh Manh không quá thích loại ánh mắt trần trụi, không hề che giấu chút nào này.
Đang muốn cúi đầu tránh khỏi, đột nhiên cảm giác một tia ánh mắt càng thêm mãnh liệt, sắc bén như có thực chất, từ nơi nào đó không biết tên bắn về phía sau mình.
Cảm giác lạnh lẽo uy hiếp, trải rộng toàn thân.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, cô nghĩ, có lẽ cô đã chết nhiều lần rồi.
/460
|