"Xem tôi này, đều đã quên giới thiệu. Trương tổng, đây là con gái của tôi - Manh Manh. Năm nay mười chín, học lớp 12 ở Trí Học, học giỏi nhiều mặt, vừa mới thi hạng nhất ở lớp các cô."
Nguyễn Triệu Thiên nói tới con gái, đó là đầy mặt tự hào kiêm kiêu ngạo.
Đặc biệt, thành tích của con gái ông không hiểu sao trở nên rất tốt, càng làm cho mặt mũi ông sáng sủa.
Trước đây chỉ có thể khen con gái đẹp đẽ đáng yêu lanh lợi, bây giờ còn có thể thêm vào một cái học giỏi.
Ai biết, Trương Diệu Quang vốn rất hài lòng đối với Nguyễn Manh Manh, nghe được Nguyễn Triệu Thiên nói, lại đột nhiên nhíu mày.
"Thành tích của lệnh thiên kim rất tốt, bây giờ lại học lớp 12?"
Nguyễn Triệu Thiên vừa nghe, liền cảm thấy sai sai.
Đây là đang chất vấn thành tích của Manh Manh.
Dù sao, mười chín tuổi còn học lớp 12, vừa nghe chính là đã ở lại lớp.
ông vội vã giải thích: "Trương tổng cậu đừng hiểu lầm, thành tích Manh Manh là rất tốt... Bây giờ còn học lớp 12 là bởi vì khi còn bé tôi thương nó, mới cho con bé đến trường trễ một năm."
Nguyễn Triệu Thiên không dám nói thật, cho rằng như vậy sẽ làm Trương Diệu Quang thoả mãn.
Ai biết, lông mày Trương Diệu Quang lại cau đến càng chặt: "Nguyễn tổng, có lẽ ông hiểu lầm ý của tôi. Tôi để ý không phải thành tích của lệnh thiên kim, tôi để ý, là cô ấy có thể sinh con cho tôi hay không."
"Sinh, sinh con? !" Nguyễn Triệu Thiên kinh ngạc đến ngây người.
Nhưng ông không phát hiện, trong nháy mắt Trương Diệu Quang nói ra khỏi miệng, Nguyễn Manh Manh ngồi ở một bên, cả khuôn mặt nhỏ nhắn xoạt một cái liền trở nên trắng bệch.
Không ai phát hiện, Nguyễn Manh Manh thấp thỏm bất an.
Lúc Trương Diệu Quang nói ra hai chữ 'Sinh con' thì Nguyễn Manh Manh có thể cảm giác được rõ rệt, tầm mắt lạnh lẽo kia, rơi vào trên cổ yếu đuối của mình, mang đến uy hiếp.
Cô cảm giác mình như thú con bị rơi vào cạm bẫy, bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm bị mãnh thú hung ác xé nuốt vào bụng.
Mà mãnh thú ở trong bóng tối, mắt nhìn chằm chằm, dùng tầm mắt lạnh lẽo lại lạnh lẽo kia cảnh cáo cô, cô đã đoán ra là ai.
Người có thể ở Ngự Đường lén lút giám sát cô, chỉ có một người.
Đáng tiếc, cô bí mật quan sát nửa ngày, cũng không tìm được vị trí máy thu hình.
Bên kia, Trương Diệu Quang vẫn còn tiếp tục.
"Đúng, sinh con... Nguyễn tổng ông cũng biết, nhà chúng tôi chỉ có một mình tôi, còn là ba đời chỉ có một. Mục đích kết hôn của tôi rất đơn giản, chính là cưới vợ sinh con, nối dõi tông đường. Đương nhiên, nếu như lệnh thiên kim làm vợ của Trương Diệu Quang tôi, tôi bảo đảm sẽ làm cho cô ấy cơm ngon áo đẹp, vui vẻ không lo âu."
Nói đến đây, Trương Diệu Quang dùng ánh mắt thoả mãn, đánh giá Nguyễn Manh Manh từ trên xuống dưới một lần.
Ánh mắt kia, giống như có thể nhìn thấu vậy.
"Vừa nãy lệnh thiên kim đi vào, tôi cũng đã xem qua, mặc dù là vóc người trước ưỡn sau cong, nhưng mông hơi nhỏ một chút, không nhất định có thể sinh con trai. Có điều, thắng ở dung mạo xinh đẹp, gien của đứa trẻ sinh ra hẳn là rất khá, nếu như thai đầu là con gái, chúng ta không ngừng cố gắng là được."
Trương Diệu Quang vừa dứt lời, loại cảm giác lạnh ở song lưng kia càng mạnh.
Nguyễn Manh Manh cảm thấy áp lực rất lớn, bả vai phảng phất có núi lớn nặng vạn cân, đang nặng nề đè xuống.
Một mực, Trương Diệu Quang vẫn còn tiếp tục.
"Có điều, tôi rất để ý vấn đề học tập của lệnh thiên kim. Thành tích của cô ấy số một, ý định là tương lai còn phải tiếp tục đào tạo sâu sao? Nhưng, tôi cần chính là người phụ nữ không học đại học, thanh thản ổn định ở trong nhà, sinh con cho tôi. Tôi phải nói trước, dù cho là sinh xong con đầu lại đi học, tôi cũng sẽ không đồng ý. Con của tôi, phải do mẹ đứa trẻ toàn tâm toàn ý chăm sóc lớn lên..."
"Rầm ——" Trương Diệu Quang vừa dứt lời, Nguyễn Manh Manh rốt cục không nhịn được, đùng một cái đứng lên.
"Manh, Manh Manh..." Nguyễn Triệu Thiên vội vã căng thẳng nhìn về phía con gái.
ông biết tính khí của Nguyễn Manh Manh, chỉ lo cô nghe nói như thế, nhất thời tức giận tới mức muốn hất bàn.
Ai biết, Nguyễn Manh Manh chỉ là cúi đầu: "Cái kia... Các người chậm rãi tán gẫu, con đến phòng rửa tay."
Nói xong, liền cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi phòng riêng.
*
ở ngoài phòng riêng, quản lí nhìn thấy Nguyễn Manh Manh đi ra, vội vã nghênh đón, "Tiểu thư..."
"Nói, Đại thiếu gia các người đâu? Anh ta ở đâu, bảo anh ta ra đây!" Cô biết Lệ Quân Ngự ở đây, trốn ở trong bóng tối tính toán cái gì.
Cô đi ra mắt, anh liền trốn ở sau lưng chế giễu, còn dùng loại ánh mắt hung tợn kia nhìn cô, cố ý muốn cho cô xấu mặt đúng không!
"Tiểu thư, Đại thiếu gia..." Quản lí còn chưa nói dứt lời, cửa phòng Quan Hải Hiên sát vách riêng đột nhiên mở ra.
Một cánh dài tay, đưa ra ngoài, kéo mèo con không nghe lời kêu loạn kia vào.
/460
|