"Manh Manh, Manh Manh con đừng khóc. . . Ba ba không phải có ý đó."
Nhìn thấy Nguyễn Manh Manh chôn trong lồng ngực Lệ Quân Ngự, vai nhỏ co rúm, Nguyễn Triệu Thiên hoảng rồi.
"Ba ba là tin tưởng con, đúng, ba ba tin tưởng con. . . Con đừng khóc, ba ba sai rồi vẫn không được sao?"
Nguyễn Triệu Thiên muốn cứu chữa.
Trên thực tế, ở trong lòng ông, mặc kệ Nguyễn Manh Manh có cố ý đẩy Tần Phương xuống hay không, cô đều là con gái của ông.
Ông chỉ có thể giáo dục cô, nhưng sẽ không thật sự tức giận không để ý tới cô.
Nguyễn Triệu Thiên kỳ thực không hiểu, ông cảm giác mình căn bản không truy cứu chuyện này.
ông cũng không thèm để ý Nguyễn Manh Manh có phải là cố ý hay không, tại sao Nguyễn Manh Manh vẫn là nắm lấy chuyện này không tha?
Tâm tư của Nguyễn Manh Manh, Nguyễn Triệu Thiên đương nhiên không nghĩ ra.
Đối với một cô gái từ nhỏ 'Mất đi' mẹ, lại ở trong bóng tối bị mẹ kế làm phí thời gian, bị bà nội đối xử nghiêm ngặt mà nói.
Cô cần nhất, chính là người nhà tin tưởng.
Nguyễn Manh Manh không cần điều kiện vật chất giàu có cỡ nào, cô muốn chính là Nguyễn Triệu Thiên toàn tâm toàn ý, tin tưởng vô điều kiện!
Đáng tiếc, điểm này, ba ba cô mãi mãi cũng không hiểu.
Nguyễn Manh Manh không muốn tiếp tục nghe ba cô giải thích, trong đầu của cô lóe qua hình ảnh ba cô và Tần Phương, Nguyễn Kiều Kiều, Nguyễn Minh Vũ còn có mẹ Tần đứng ở trên đài, vui vui vẻ vẻ.
Lóe qua hình ảnh trong hành lang ở Ngự Đường, bà Tần cầm lấy bình hoa, muốn đập trên đầu cô.
Lóe qua hình ảnh một tháng trước, ở cửa thang gác, Tần Phương muốn đẩy cô xuống cầu thang nhưng lại tự mình rơi xuống. Cô trở tay đi kéo, lại bị vu hại.
Còn có. . . Hình ảnh của thật nhiều thật nhiều năm trước đây, lúc còn chưa đến chín tuổi đó.
Ở trong căn phòng nhỏ mờ nhạt kia.
Cô ngồi trước bàn học, làm bài tập.
Khi đó, cô vẫn là học sinh ưu tú nhất của trường tiểu học Trí Học.
Là kiêu ngạo của ba ba, là học sinh xuất sắc trong mắt giáo viên.
Mẹ mới vừa rời đi không lâu, chị gái đi học ở nước ngoài, Nguyễn Triệu Thiên bận bịu chuyện làm ăn, chỉ có Tần Phương ở nhà quản giáo cô.
Còn nhớ khi đó, mỗi lần cô làm đúng một câu, sẽ bị Tần Phương đứng bên cạnh bàn học, dùng một loại kim nhỏ bé, nhỏ đến mức hầu như không nhìn thấy, đâm vào chỗ không đáng chú ý trên cơ thể.
Đối với một câu, lại đâm một kim.
Lúc đầu cô đau đến kêu to.
Nhưng gọi đến càng lớn tiếng, Tần Phương liền đâm càng điên cuồng.
Bà nội và dì ở ngoài cửa nghe thấy, hỏi tình huống bên trong, Tần Phương nói cô không cố gắng học tập nên đánh vào lòng bàn tay cô, bà nội và dì liền mặc kệ.
Liền như vậy, mãi đến nửa tháng sau, cô cũng lại hết cách rồi, làm một câu bài tập.
Tâm lý dày đặc mà vặn vẹo chống cự, cũng làm cho cô tuổi còn nhỏ bé, bị bệnh ngất toán.
Khi còn bé, Nguyễn Manh Manh cũng không phải là chưa từng nỗ lực phản kháng.
Nhưng khi đó, tuổi cô còn nhỏ quá, cũng không hiểu thế giới người lớn hiểm ác.
Trong ăn uống bị hạ độc, cơ thể đều là trong trạng thái vô lực.
Muốn nói cho ba ba, nhưng ba ba vừa tân hôn với Tần Phương, ngoại trừ bận bịu công tác chính là vội vàng ân ái với Tần Phương.
Ông nội nằm viện, không gặp mặt được.
Dì, bà nội. . . Ha ha, bọn họ căn bản sẽ không tin tưởng cô.
Huống chi, Tần Phương còn đều là ở bên tai cô, lặp đi lặp lại.
Nếu như cô không ngoan ngoãn nghe lời, nếu như cô dám nói cho những người khác, Tần Phương liền sẽ phái người đến nước M, hại chết chị cô, làm chị cô cũng lại không có cách nào về nước.
Nguyễn Manh Manh nho nhỏ, chính là ở trong hoàn cảnh kinh khủng như vậy, chậm rãi trưởng thành.
May là, khi cô dần dần lớn lên, cô cũng dần dần học được tự vệ, hiểu được dùng ngụy trang lừa gạt người phụ nữ Tần Phương kia.
Thẳng đến về sau, lúc chị cô học xong về nước, phụ trách quản lý họ Nguyễn.
Sau khi xác định chị gái sẽ không lại gặp nguy hiểm nữa, Nguyễn Manh Manh mới nói bí mật của mình cho Nguyễn Thi Thi. . .
Thật là kỳ quái, rất giống như lại mơ tới giấc mộng kia.
Giống như là ở nơi sâu xa torng ký ức, nhớ lại căn phòng nhỏ kia.
Một cái tủ sách, một cái ghế, một bóng người nhỏ bé. . . Còn có một cây kim mãi mãi không biết lúc nào, sẽ đâm vào trong da thịt.
Nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ kia, cho dù là ở trong mơ, nước mắt cũng bất tri bất giác lăn xuống.
"Nguyễn Manh Manh. . . Manh Manh. . ." Tiếng nói lành lạnh từ tính của người đàn ông, ở bên tai trầm thấp vang lên.
Nguyễn Manh Manh trong giấc mộng, mở mắt hạnh mông lung, nhìn thấy ngũ quan thâm thúy đẹp trai của Lệ Quân Ngự.
Đây là trên xe?
Cô vậy mà mệt mỏi, ngủ trong lồng ngực Lệ Quân Ngự.
/460
|