"Vì sao khóc, hả?" Lệ Quân Ngự nhìn Tiểu Khả Liên dựa vào trong ngực, trong tiếng nói trầm thấp, lộ ra che chở.
Anh chưa bao giờ giống như bây giờ, muốn dỗ một người hài lòng.
Thấy Nguyễn Manh Manh vẫn là ngơ ngác sửng sốt, khóe mắt mang theo lệ, không có trả lời.
Hai tay Lệ Quân Ngự co rụt lại, ôm cô càng chặt hơn.
Anh cụp mắt, dùng tiếng nói chỉ có hai người mới có thể nghe được, thấp giọng nói: "Không khóc. . . ông ấy không cần em, anh cần."
Con mắt đẹp đẽ của thiếu nữ lóe lóe.
Dựa đầu trong lồng ngực người đàn ông, không có ngẩng đầu. . . Nhưng trong mắt hạnh ánh nước dịu dàng, lại lần đầu tiên lóe qua một vệt mê man.
Cô dường như. . . Dường như nghe được, tiếng động lòng?
*
Ngày hôm sau, đến trường.
Ăn xong điểm tâm, Lệ Quân Ngự vẫn như bình thường, tự mình đưa Nguyễn Manh Manh đến trường.
Đến phía ngoài trường học, trước khi xuống xe, Nguyễn Manh Manh đang xoắn xuýt có nên lừa gạt hôn hay không, liền bị một môi mỏng man mát ngăn chặn bờ môi.
Bạo quân hùng hồn nói, 'Không nên hiểu lầm, đây chỉ là một cái goodbye kiss.'
Nguyên nhân là, nhìn thấy bây giờ cô lẻ loi một mình, cảm giác vô cùng đáng thương, cho nên mới cho cô nụ hôn an ủi này.
Nguyễn Manh Manh xuống xe, ngơ ngác phất tay, nhìn xe đi xa, trong lòng lại đủ mùi vị lẫn lộn.
Từ tối hôm qua sau khi trở lại nhà họ Lệ, cô liền phát hiện mình trở nên hơi kỳ quái.
Rõ ràng nên đau lòng ba cô không tín nhiệm, nhưng đầy đầu lại đều chỉ còn lại câu nói trầm thấp nặng nề mà Lệ Quân Ngự nói lúc ôm lấy cô kia.
'ông ấy không cần em, anh cần.'
Suốt cả một buổi tối, câu nói này đều vang vọng ở trong đầu cô.
Ngay cả trong giấc mộng, cũng giống như là lời nói có thể khiến người ta an tâm nhất, trầm thấp mà yên tĩnh, bảo vệ ở bên cạnh cô.
Dù cho Nguyễn Manh Manh là thần kinh thô to, đến thời điểm như thế này, cũng ý thức được sự khác thường của mình.
Cô cảm thấy. . . Cô dường như. . . Dường như trong lúc vô tình, thích Lệ Quân Ngự? !
Không, không thể!
Nguyễn Manh Manh dùng sức lắc đầu, phải bỏ cái kết luận hoang đường này, ra khỏi đầu mình.
Chính vào lúc này, một bàn tay vỗ vào trên bả vai cô.
"Kẹo đường, không phải cô đã sớm cùng anh trai tôi đi trước sao? Vì sao bây giờ mới đi tới cửa trường học. . ."
Thiếu niên đẹp trai gầy gò cao cao, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Nguyễn Manh Manh.
"Lắc đầu. . . Tối hôm qua cậu bị sái cổ?"
"A, tôi? Tôi mới không có. . ." Tâm tư hỗn loạn, bị Lệ Quân Triệt bỗng nhiên chui ra cắt ngang.
Nhìn thấy khuôn mặt mơ hồ có chút tương tự Lệ Quân Ngự kia của cậu ta, khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Manh Manh, ầm một cái liền đỏ.
Cô cúi đầu, bước nhanh về hướng cổng trường.
Lệ Quân Triệt dùng ánh mắt hoài nghi, nhìn xem đỏ ửng quỷ dị trên mặt cô.
Con mắt trong suốt híp híp, đi theo.
Hai người vừa đi vào lớp học, liền nhìn thấy trước màn hình LED điện tử lầu một, đầy ắp người.
Lúc này Nguyễn Manh Manh mới nhớ tới, đây là kết quả kiểm tra hàng tuần của tuần trước!
Mỗi lần xếp hạng kiểm tra hàng tuần, đều sẽ ở đầu tuần sau, truyền phát tin trên màn hình LED ở lầu một.
Nguyễn Manh Manh không lo lắng cho mình, nhưng rất muốn biết thành quả dạy học của Mộ công tử bột và bọn Cảnh béo.
Cô chen vào đoàn người, từ phía dưới cùng danh sách nhìn lên vị trí cao nhất.
"654, 653, 652. . ." Nguyễn Manh Manh thở một hơi.
Rất tốt, cô không có nhìn thấy tên ba người khách hàng thường trú trong ba tên đếm ngược - Đỏ vàng xanh.
Việc này chí ít chứng minh, ba người bọn họ vẫn có thể cứu chữa.
Nhìn lên trên nữa, "651, 650. . . 640. . . 620. . . 600!"
Dưới hạng 600, lại không có bất luận người nào trong đội ngũ tập huấn lần này.
Xem tới đây, Nguyễn Manh Manh mơ hồ có chút kích động, hai mắt cô mở to, kiềm chế lại nhịp tim gia tốc.
Mắt hạnh long lanh nước, nhanh chóng nhìn lên trên.
Trong lòng lộ ra một luồng tâm trạng vừa căng thẳng lại kích động.
"590, 580. . . 530, 520, 510. . . 502, 502!"
Lại đến hạng 502, cô mới lần đầu tiên nhìn thấy tên quen mắt.
Tóc đỏ! Tóc đỏ lại thi đến hạng 502!
Phải biết lần trước, cậu ta là ở hạng dưới chót hơn 650 nha!
Không thể tin được con mắt của mình, Nguyễn Manh Manh căng thẳng mím mím môi, một hơi nhìn lên trên.
Tóc đỏ hạng 502, Tóc vàng hạng 489, Tóc xanh hạng 480. . .
Mộ Cảnh Hành 455, Diệp Hàn Đình 423, Lý Nhất Phàm 437. . .
Mỗi người đều có tiến bộ, hơn nữa là bước tiến dài.
Nhưng, đây còn không phải chuyện làm cho Nguyễn Manh Manh giật mình nhất. . .
Bởi vì, làm cho cô giật mình nhất chính là, đã nhìn lên hạng 300 rồi, cô lại còn chưa nhìn thấy tên Cảnh Hướng Kính.
Lần này, lẽ nào Cảnh béo là muốn nghịch thiên sao!
/460
|