300. . . 200. . . 100. . . 50. . . 10!
đã nhìn lên hạng 5, vẫn không nhìn thấy tên Cảnh Hướng Kính.
Nguyễn Manh Manh cảm thấy trái tim, đều sắp từ trong lồng ngực nhảy ra.
Lẽ nào Cảnh béo thật sự phản công, lần đầu tiên kiểm tra hang tuần liền thi được 5 vị trí đầu?
Kết quả như thế hoàn toàn ngoài dự đoán của Nguyễn Manh Manh, cô rất hồi hộp, tay nhỏ bám vào cổ áo đồng phục học sinh, ánh mắt nhìn lên trên.
Hạng 5. . . Không phải. . .
Hạng 4. . . Không phải. . .
Hạng 3. . . Không phải. . .
Hạng 2!
Hạng 2 rốt cục nhìn thấy một cái tên quen thuộc.
Đáng tiếc, không phải Cảnh Hướng Kính, mà là Lệ Quân Triệt trọn điểm môn khoa học tự nhiên.
Mà lên trên nữa, vị trí hạng nhất, vững vững vàng vàng viết ba chữ lớn - Nguyễn Manh Manh.
Bất ngờ, nhưng lại hợp tình hợp lý, lần này người thứ nhất vẫn là Nguyễn Manh Manh.
"Vì sao lại không có Cảnh béo. . ." Nguyễn Manh Manh phút chốc cau mày, hai vai chìm xuống, mới vừa rồi tâm trạng còn đắt đỏ trong nháy mắt xì hơi.
Mà thiếu niên đẹp trai ở bên cạnh cô, lúc này lại khó mà nhận ra phun một hơi.
Lệ Quân Triệt chưa từng có một khắc như vừa nãy, căng thẳng đến hận không thể một hơi nuốt vào mười cái bánh gatô, mới có thể động viên nhịp tim đập loạn cào cào của mình.
"Chị Manh Manh, chị Manh Manh. . . Chị thấy thành tích của chúng em chưa? ! Ha ha ha cuối tuần này, có phải chúng em có thể nghỉ hay không!"
Chính vào lúc này, vài giọng quen thuộc từ đoàn người phía sau truyền đến.
Nguyễn Manh Manh quay đầu, liền nhìn thấy ba người Hồng, Hoàng, Lục đang dùng sức nhảy ở phía ngoài đoàn người.
Cô đi ra ngoài, "Ba người các cậu thi không tệ, cuối tuần này có thể nghỉ ngơi một ngày. Thế nhưng. . ."
Nguyễn Manh Manh nhìn xem Đỏ vàng xanh, sắc mặt bất định.
"Nói, lão đại các cậu là xảy ra chuyện gì? Tại sao ngay cả điểm số cũng không có?"
Đỏ vàng xanh cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, dường như muốn nói lại thôi.
Tuy rằng lão đại nói rồi, một mình anh ấy gánh là được rồi, không cho bọn họ nói chuyện này cho chị Manh Manh.
Nhưng Đỏ vàng xanh cảm thấy, chị Manh Manh lợi hại như vậy, nói không chừng có thể đến giúp lão đại.
Tóc đỏ nhìn tóc vàng và tóc xanh một chút, gật gù.
"Chị Manh Manh, lão đại anh ấy. . . Bây giờ anh ấy đang ở Hội Học Sinh."
Nguyễn Manh Manh: "Hội Học Sinh? Cậu ấy đến đó làm gì?
"Lão đại anh ấy thi đến quá tốt rồi, bị tổ kỷ luật của Hội Học Sinh hoài nghi anh ấy dối trá, hủy điểm thi của anh ấy. . ."
*
"Tôi chính là đồ ngốc, đồ ngốc chính là tôi. . . Cảnh Hướng Kính tôi làm được đoan chính, cái hạng của đồ ngốc tôi đây là thi được bằng bản lĩnh của mình. Coi như các người hoài nghi, cũng không có tư cách lấy tên của tôi, từ trên bảng xếp hạng xuống!"
Rất xa, còn chưa đi đến văn phòng Hội Học Sinh, liền ở trong hành lang nghe được tiếng tranh luận mạnh mẽ của Cảnh béo.
"Cảnh Hướng Kính, cậu nhiều lần thi đều loanh quanh ở hạng 650. Ngay cả lần thi trước, cũng chỉ có hạng 649."
"Hạng 250, cậu dựa vào cái gì chỉ dùng thời gian một tuần liền có thể tiến bộ đến vị trí này? Nếu như cậu không dối trá, Diệp Phong tôi liền viết tên ngược lại!"
Cảnh béo nở nụ cười, cà lơ phất phơ nói: "Lá phong, ừm. . . Tên này là êm tai hơn Diệp Phong, thích hợp cậu hơn."
Diệp Phong: "Cảnh Hướng Kính, cậu. . ."
"Quên đi, Diệp Phong." Ngồi ở sau bàn làm việc, vẫn không lên tiếng, Nguyễn Kiều Kiều ngăn cản Diệp Phong.
Cô ta đè lại tay Diệp Phong, ngược lại nhìn về phía Cảnh Hướng Kính, "Cảnh bạn học, mọi người chúng ta đều biết cậu và ba người Từ Hạo, Doãn Vĩnh, Tân Bảo Bảo là quan he bạn bè cực tốt. Cuộc thi lần này, ngoại trừ thành tích của cậu vượt qua mong muốn ra, ba người bọn họ cũng phân biệt từ ngoài hạng 650, tăng lên tới hạng 502, 489 và 480."
"Nếu như cậu xác định mình không có hành động gian lận, Hội Học Sinh chúng tôi chỉ có thể tạm thời hủy điểm thi của bốn người các cậu trong cuộc thi lần này, chậm rãi điều tra từng người từng người."
Ý tứ, chính là muốn dùng điểm thi của ba người đỏ, vàng, xanh, uy hiếp Cảnh Hướng Kính.
/460
|