"Em... Bỏ thuốc... Ngủ?"
Là 'vạn hoa tùng trung quá' ( vô cùng đào hoa, có nhiều người tình), một cái lá cũng không dính vào, có nhiều năm kinh nghiệm trong chuyện này.
Nhị thiếu Lệ Quân Đình vẫn là lần đầu tiên bị một người phụ nữ đến tận cửa tìm anh nói đã mang thai, Lệ Quân Đình mờ mịt không hiểu.
"Đúng,đúng, đúng, em biết, em là người có lỗi. Lệ nhị thiếu. em thật sự sai rồi..." Nguyễn Manh Manh gật đầu như giã tỏi, khuôn mặt đỏ lên, viền mắt thậm chí còn ngấn lệ.
Cô không có tính cách đáng yêu nhưng khi đối mặt với Lệ Quân Đình, Nguyễn Manh Manh hận không thể ôm đùi anh mà gào khóc.
Ba, con sai rồi!
Đừng nói là xin lỗi, bảo cô gọi anh là ba cô cũng đồng ý a!
"Em, chờ một chút, từ từ..." Lệ Quân Đình gọi Nguyễn Manh Manh, "Em nói rõ rãng xem nào."
Anh tuy rằng có chút mờ mịt nhưng trong lòng cơ bản là cũng hiểu một chút-- này, e là, chuyện kinh thiên động địa.
"Em..." Nguyễn Manh Manh chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, trong mắt đều là nước.
Chuyện như vậy sao có thể bắt cô nói rõ ràng... Dù cô có da mặt dày di chăng nữa, khi nói chuyện này với Lệ Quân Đình cũng sẽ áy náy xấu hổ!
Lệ Quân Đình giả bộ nghiêm túc: "Mật đào nhỏ, em ngủ với anh. Em thậm chí còn giấu anh mang thai đứa bé... Lẽ nào không định nói rõ ràng, hả?"
Nguyễn Manh Manh ngạc nhiên.
Đúng vậy, người xin lỗi Lệ Quân Đình là cô.
Là người bị hại, anh có quyền biết rõ đầu đuôi câu chuyện.
Nguyễn Manh Manh mím môi, chỉ có thể nói rõ chuyện xảy ra hôm đó, vì sao vào khách sạn, vì sao bỏ thuốc anh...
Bỏ qua quá trình anh ngủ còn lại đều kể hết lại một lượt.
"Nhị thiếu, thật xin lỗi... Em biết hành vi của mình là quấy rối người khác. Có điều anh không cần lo, đứa bé này sẽ không cần anh phụ trách. Em có thể tự mình sinh, tự mình nuôi, đảm bảo không can thiệp vào cuộc sống của anh. Lúc đó em không biết mẹ em còn sống, sinh đứa bé này chỉ là muốn thừa kế sản nghiệp và tâm huyết của chị em..."
Khi Nguyễn Manh Manh nói hết một hơi, nói ra nguyên nhân và hậu quả, chỉ hy vọng Lệ Quân Đình sẽ cho cô giữ đứa bé này lại.
Một trận cười đột nhiên vang lên.
"Ha ha... Ha ha ha... Ha ha ha ha....." Lệ Quân Đình đỡ trán, không chút hình tượng cười lớn, hai vai thậm chí còn run rẩy, cười đén độ nghiêng người về sau.
Nếu không phải có cột giường ở phía sau, nói khoonh chừng là cười đến ngã ra khỏi giường. Lệ Quân Đình như vậy thật không nhìn ra hình tượng công tử cao quý.
"Nhị, nhị thiếu?" Nguyễn Manh Manh cảm thấy Lệ Quân Đình thật sự là kỳ lạ.
Cô cứ nghĩ sau khi nói ra tất cả mọi chuyện với Lệ Quân Đình, anh sẽ trách tội, có khi sẽ lạnh nhạt yêu cầu cô đi phá thai. Thế nhưng cô không ngờ... Anh sẽ cười!?
Đây là xảy ra chuyện gì?
"Đợi một chút... anh xong ngay..." Lệ Quân Đình không dễ dàng ngừng cười một lúc.
Trong bụng có ý nghĩ xấu xa vì vậy lại tiếp tục cười.
Anh cả 'tủ lạnh' nhà anh rõ ràng là thích mật đào nhỏ, hơn nữa chắc chắn không biết rằng đã ngủ với mật đào nhỏ!
Ha ha ha, chỉ cần vừa mới nghĩ tới, hình tượng cao quý cấm dục của anh cả lại bị một cô gái Nguyễn Manh Manh làm cho tan nát.
Không nhịn được, khóe môi lại nổi lên ý cười.
Lệ Quân Đình nâng mắt phượng hẹp dài lên nhìn về phía Nguyễn Manh Manh, nghiêm túc nói: " Anh không có việc gì, chỉ là biết tin được làm ba nên vui quá, có chút không nhịn được."
Nhị thiếu không có ý định nói sự thật cho Nguyễn Manh Manh. Không có gì vui hơn là xem anh trai anh ăn quả đắng, buộc cái 'tủ lạnh' đó thừa nhận yêu mật đào nhỏ.
Oa, anh thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tức giận của anh cả nha.
Nguyễn Manh Manh: "..."
"Không phải, nhị thiếu..." Nguyễn Manh Manh cảm thấy cô cần phải giải thích một chút.
"Đứa bé này em định tự mình nuôi lớn, anh không..."
Lời còn chưa nói hết, liền bị Lệ Quân Đình từ chối.
"Đó là cốt nhục của Lệ gia, làm sao có thể để nó lưu lạc bên ngoài? Hay là thế này, dù sao ba anh cũng muốn anh phải đi xem mắt, đỡ phiền phức, chúng ta tạm thời làm một đôi, thế nào?"
/460
|