"Em..." Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Manh Manh là từ chối.
Rõ ràng mấy tuần trước Mộ Cảnh Hành còn đề nghị cô tìm Lệ nhị thiếu bàn bạc có thể giả kết hôn không, cô còn cảm thấy có thể.
Nhưng đấy là do mấy tuần trước cô hoàn toàn lo lắng mới như vậy. Cô thậm chí còn nghĩ tới việc sẽ từ bỏ cổ phần của ông nội và không muốn kết hôn.
"Mật đào nhỏ, em nghe tôi anh... Ba anh suốt ngày cứ bắt anh đi xem mắt, nhưng những tiểu thư khuê các kia anh cảm thấy rất phiền phức. Mà em vừa vặn lại muốn sinh đứa bé, kế thừa sản nghiệp của chị em. Vì vậy, em phối hợp với anh thì chúng ta sẽ đỡ gặp phiền phức, anh có thể cho em danh chính ngôn thuận sinh đứa bé này, chúng ta kết hôn giả, em thấy sao?"
Đáy mắt Lệ Quân Đình nhanh chóng lóe lên một tia sáng. Anh hiểu rất rõ anh trai mình, không cho liều thuốc mạnh thì căn bản cái tảng băng kia không thấy rõ trái tim mình.
…
Kết hôn giả!?
Ánh mắt Nguyễn Manh Manh chớp chớp, tâm hình như đã rung động. Nếu như nhất định phải tìm đối tượng kết hôn giả, Lệ Quân Đình đúng là người tốt nhất.
"..." Nhưng trong lòng cô vẫn còn do dự.
Cô cũng không biết mình đang do dự cái gì, hình như không có cách nào đồng ý yêu cầu của Lệ Quân Đình.
"Mật đào nhỏ, em chiếm được tiện nghi của anh như vậy, chẳng lẽ lại còn không đồng ý?" Mắt phượng hẹp dài của người đàn ông lộ ra vẻ mê hoặc.
Đẹp trai lại có dáng vẻ, Nguyễn Manh Manh khẳng định sẽ mắc câu.
Thế nhưng tâm trí cô lại không hề rung động. Lệ Quân Đình không buông tha, tiếp tục khuyên.
Nói mình rất đáng thương, bị ba bức hôn, không có tự do... Nói chung nếu Nguyễn Manh Manh gả cho anh chính là chiếm được một món hời lớn, vậy mà vẫn còn thấy chết không cứu.
"Được... Kết hôn giả thì kết hôn giả. Có điều, nếu anh có người mình thích thì chúng ta ly hôn. Còn nữa, đứa bé phải là của em!"
Thấy cô cuối cùng cũng nhận lời, Lệ Quân Đình nở nụ cười tà: "Một lời đã định."
Yên tâm đi mật đào nhỏ...
Anh cả nhà anh nói một đằng làm một nẻo, nhất định sẽ chờ chúng ta ở giáo đường cho người bắt cóc cô.
A... Lệ Quân Đình càng ngày càng mong chờ đoạn 'đặc sắc' đó.
*
Bữa sáng ngày hôm sau.
Lệ Diệu Dương buông đồ ăn, dùng khăn lau khóe môi.
"Đúng rồi Manh Manh... Hai ngày nữa là mừng thọ ông nội, đến lúc đó sẽ mở tiệc rượu ở nhà cũ, con cũng đi cùng đi. Chờ khi tiệc rượu kết thúc, chú sẽ dẫn mẹ con đi nước M chữa trị. Mấy ngày rảnh rỗi này con đi thăm mẹ con đi."
Bởi vì được Nguyễn Manh Manh thường xuyên đến thăm, bệnh của Trần Tình Chi tốt hơn một chút.
Có điều, bởi vì bệnh tình có chuyển biến tốt nên sẽ chuẩn bị giải phẫu trước, cuối tuần trước mẹ cô đã chuyển viện.
"Vâng, tan học con sẽ đến thăm mẹ."
Lệ Diệu Dương gật đầu, khuôn mặt mang theo ý cười. Đúng là một cô gái đáng yêu, là một cái áo bông nhỏ...
Không giống mấy đứa con trai, càng so sánh càng đau lòng.
Đúng lúc này, Lệ Quân Đình ngồi phía dưới đột nhiên lên tiếng: "Ba, con có chuyện muốn nói với ba."
Lệ Diệu Dương nhấc lông mày: "Chuyện gì?"
Không biết vì sao, nhìn thấy gương mặt đẹp trai cà lơ phất phơ kia của lão nhị khiến thái dương ông co rút liên hồi. Có linh cảm không tốt.
"A, không có gì...Con chính là đột nhiên cảm thấy, ngày đó ba nói rất đúng. Tuổi con cũng không còn nhỏ, nên kết hôn."
Lệ Diệu Dương vừa nghe thấy vậy nhất thời lộ ra vẻ vui mừng: "Con có thể nghĩ như vậy là rất tốt, ba cảm thấy con gái của Lý gia, Trần gia..."
"Không cần, con đã có người con thích rồi." Lệ Quân Đình không chút do dự từ chối đề nghị của Lệ Diệu Dương.
"Con có người mình thích rồi?" Lệ Diệu Dương kinh ngạc.
Không chỉ có ông, ngay cả Lệ Quân Triệt, Lệ Quân Tỳ cũng không nhịn được nhìn về phía anh hai, khuôn mặt khiếp sợ. Anh hai nhà bọn họ thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo, vậy mà thích một cô gái thật lòng sao?!
Trên bàn ăn chỉ có Lệ Quân Ngự mát nhìn thẳng, lạnh lùng nâng chén cà phê. Còn có Nguyễn Manh Manh... cúi đầu ăn canh, khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng hận không thể chui vào trong chén canh.
"Không sai"
Lệ Quân Đình gật đầu, liếc về phía bên cạnh anh cả, ý cười cực kỳ không tốt: " Con thích mật đào nhỏ, con đã nói với cô ấy, bọn con đã hẹn hò."
Vừa dứt lời.
"Leng keng--"
Ly cà phê trong tay Lệ Quân Ngự bị đập xuống mặt bàn.
/460
|