Bởi vì câu nói của Lệ Diệu Dương, tất cả ánh mắt đều tập trung vào Nguyễn Manh Manh.
Cho dù cúi đầu không nhìn ai thì Nguyễn Manh Manh vẫn có thể cảm nhận được, từ phía đối diện cô phóng tới hai ánh mắt lạnh lùng và nghiêm nghị.
Ánh mắt của Lệ Quân Ngự trầm lạnh đến mức đáng sợ, nếu như ánh mắt có thể giết người Nguyễn Manh Manh có thể chắc chắn cô đã chết quá nhiều lần. Nhưng dù có đáng sợ như thế nào đi nữa, nghĩ đến cái bụng, cô chỉ có thể dũng cảm ngẩng đầu lên.
"Chú Lệ... Quân, Quân Đình nói... là thật. Chúng con thích lẫn nhau..."
Lời còn chưa dứt, Lệ Quân Ngự ngồi đối diện đột ngột đứng dậy.
"Ba, con nghĩ lão nhị không thích hợp ở trong nước, hạng mục dầu mỏ ở vùng Trung Đông đang thiếu người, con sẽ phái chú ấy đến đó để quản lý."
Tiếng nói lạnh như băng, không chừa lại đường sống, không phải thương lượng mà là thông báo.
"Không phải chứ, anh cả... Em vừa mới về!" Lệ Quân Đình giả bộ kinh ngạc, kỳ thực bụng đã đau đớn vì nín cười.
Ôi bao, anh cả nhà anh không nên như vậy nha, không có được người phụ nữ mình thích liền quay về phía tình địch trút giận à.
Có thể -- Tủ lạnh nhà anh rốt cục cũng lớn rồi, đã học được cách bảo vệ đồ ăn của mình rồi.
Lệ Quân Đình có một loại cảm giác vui mừng, 'Đứa con Ngô gia đã trưởng thành rồi'.
Hết cách rồi, về mặt tình cảm, nếu như anh là tổ tông thì anh cả chỉ có thể coi là vừa mới trưởng thành.
"Vừa mới trở về cũng có thể đi tiếp, từ trước tới giờ chú thích tự do. Huống hồ, hạng mục ở vùng Trung Đông không thể chờ--" nói đến đây, Lệ Quân Ngự chuyển đề tài.
"Chú Triệu, chuẩn bị hành lý cho nhị thiếu gia, thông báo cho sân bay chuẩn bị..."
"Ai ai ai, chờ chút, chờ chút--" Lệ Diệu Dương vốn chỉ cho rằng lão đại dọa lão nhị, nhưng lại thấy dường như lão đại định làm thật nên vội vã kêu dừng.
"Hai ngày nữa là ngày mừng thọ ông, anh sao có thể đi được, vùng Trung Đông đó cứ từ từ... Thằng nhóc thối, con theo ba lên đây, ba có chuyện muốn nói."
Lệ Diệu Dương tức giận trừng Lệ Quân Đình.
Ông chỉ biết con trai thứ hai chihs là nam nhan họa thủy, không có ai là không trêu ghẹo, sắp tới lại muốn trêu tiểu Manh Manh.
Lần này thì xong, làm cho Manh Manh thích nó thật... Chuyện này nếu như bị Tình Chi biết, sẽ không trách ông sao.
"Muốn nói chuyện thì tối nay nói chuyện--"
Ai ngờ, Lệ Quân Đình không cảm kích còn cự tuyệt nói: "Mật đào nhỏ phải đi học, con đưa cô ấy đến trường"
Anh nói xong liền muốn dẫn cô đến bệnh viện. Coi như đã làm loạn xong với anh cả, nhưng cháu nhỏ thì phải bảo vệ thật tốt, phải kiểm tra.
"Đi cái gì mà đi, không cho phép con đi đâu hết!" Lệ Diệu Dương đi tới, đập một cái lên lưng lão nhị. Lại quay đầu cười híp mắt với Nguyễn Manh Manh, nói:
"Manh Manh à... Chuyện tình cảm không thể sốt ruột. Hay là như vậy, trước tiên chú và Quân Đình nói chuyện một chút, để Quân Ngự đưa cháu đi học."
Nói xong, mặc kệ Nguyễn Manh Manh có đồng ý không kéo Lệ Quân Đình đi lên tầng.
Nhìn Lệ Quân Đình bị kéo đi, lại quay lại nhìn Lệ Quân Ngự, tủ lạnh thật lạnh mà.
Nguyễn Manh Manh đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại.
*
Trên xe, hai người suốt chặng đường không ai nói gì.
Lệ Quân Ngự không nói lời nào, Nguyễn Manh Manh cũng không nói lời nào.
Cô dính sát về phía cửa xe, cúi đầu vặn ngón tay, cùng Lệ Quân Ngự ở chung một chỗ khiến cô căng thẳng.
Cô không biết tại sao Lệ Quân Ngự lại nhất quyết ngăn cản cô và Lệ Quân Đình, có lẽ như anh ta nói, anh cảm thấy họ ở cùng nhau đúng là làm bậy.
Thế nhưng trong bụng cô còn có đứa bé, dù Lệ Quân Ngự không vui cô vẫn sẽ làm như vậy.
Nghĩ vậy, cô lại dán chặt vào cửa xe, vô tình kéo giãn khoảng cách với Lệ Quân Ngự.
Nhận thấy được hành động của Nguyễn Manh Manh, đồng tử Lệ Quân Ngự như phủ kín sương lạnh, co rút lại.
" Nguyễn Manh Manh..."
Anh đột nhiên gọi cô bằng giọng nói lạnh như băng, đó là câu đầu tiên kể từ khi lên xe.
"-- Chúng ta nói chuyện một chút."
/460
|