Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời
Chương 311 - Chờ Đến Lúc Thích Hợp Thì Kết Hôn
/460
|
Trong lòng Nguyễn Manh Manh không hiểu sao lại lo lắng.
Nhưng vẫn không ngẩng đầu, cô cúi đầu nhìn ngón tay mình, nhẹ nhàng hỏi: "Anh muốn nói chuyện gì?"
Con ngươi của Lệ Quân Ngự hơi thu lại, nhìn về phía thiếu nữ đang vùi đầu không dám ngẩng mặt lên: "Lão nhị không phù hợp với em, hai người không nên ở cùng nhau."
Nguyễn Manh Manh hơi run run, không nghĩ tới, Lệ Quân Ngự sẽ nói trực tiếp.
Có lẽ, anh thật sự không thích mình ở cùng với em trai của anh ấy.
"Nhưng em cảm thấy, chúng em rất hợp nhau..." Nguyễn Manh Manh vặn ngón tay nói.
Nhưng cô không thấy, ánh mắt người nào đó vốn đã lạnh lẽo, sau khi khi nghe được cô trả lời thì càng lạnh hơn.
Lệ Quân Ngự nheo mắt, tiếng nói trầm lạnh: "Tính cách lão nhị còn chưa đủ trưởng thành, tốc độ thay bạn gái còn nhanh hơn thay quần áo. Loại nữ sinh không có kinh nghiệm yêu đương như em, không thể chịu được nó."
"Không sao cả... Em không để ý đến việc này." Nguyễn Manh Manh không thèm để ý lắc đầu.
Cô chỉ quan tâm đến danh phận, một danh phận có thể để cho cô danh chính ngôn thuận sinh đứa trẻ ra.
"Huống chi, như anh nói, em không có kinh nghiệm yêu đương... Dù không phải là Lệ Quân Đình, mà là người khác em cũng không thể chịu được, đều giống nhau."
Con ngươi giống như ngọc trai đen của Lệ Quân Ngự, lóe lên.
Chỉ trong nháy mắt, anh suýt chút nữa muốn nói, anh không giống như vậy.
May là, lý trí kéo anh lại.
Nguyễn Manh Manh nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, phát hiện đã gần tới trường học, lá gan cũng lớn hơn.
May mà cô đã phun hết lời trong lòng ra.
"Kỳ thực... Em rất cảm ơn anh vài ngày trước đã chăm sóc em. Thật sự, anh cả, em thật sự rất cảm kích anh... Thế nhưng em không thể để anh chăm sóc mãi được, em đã 19, sang năm sẽ 20, nên học được tự xử lý chuyện của mình."
Cô đã từng bò lên giường Lệ Quân Đình, cô đâu có tư cách gì ở chung với Lệ Quân Ngự?
Nếu như tiếp tục ở gần anh, thích anh, vậy thì cô thật vô liêm sỉ khi lợi dụng anh chăm sóc cho mình.
Nguyễn Manh Manh tự nói với chính mình, hoàn toàn không phát hiện, từ khi cô gọi một tiếng 'Anh cả', sắc mặt Lệ Quân Ngự càng ngày càng lạnh.
"Em và Quân Đình đã nói với nhau rồi, trước tiên cứ thử hẹn hò xem sao, chờ lúc thích hợp lúc thì kết hôn... Dù sao ở nước S nữ sinh 18 tuổi đã có thể kết hôn, nam sinh 20 là có thể, tuổi của chúng em cũng vừa đủ."
Hai chữ 'Kết hôn', đột nhiên từ trong miệng Nguyễn Manh Manh nói ra, gương mặt Lệ Quân Ngự âm trầm bất định, nhất thời cứng đờ.
Nội tâm mạnh mẽ, từ trước đến giờ vui giận không thể hiện rõ như Lệ Quân Ngự, lần đầu tiên trái tim có cảm giác đau đớn, giống như bị ai đómạnh mẽ nắm chặt lấy.
"Nha, đến trường học rồi... Em nói xong rồi, vậy em đi trước đây. Anh cả, bye bye..."
Nguyễn Manh Manh cúi đầu, không dám nhìn anh đang ngồi bên cạnh.
Vì vậy, cô không nhìn thấy, gương mặt tao nhã lúc nào cũng tự phụ, lúc này rất u ám chật vật.
Cô chạy trốn rất nhanh, giống như con thỏ nhỏ, sau khi nói xong mở cửa xe, như một làn khói đã không thấy tăm hơi.
"Đại thiếu gia, bây giờ là đến Ngự Diệu hay là đến Lệ Thịnh?" Lăng Đông ngồi ở vị trí kế bên tài xế, sau khi Nguyễn Manh Manh xuống xe, đợi nửa ngày mà không thấy chỉ thị của Lệ Quân Ngự.Anh không nhịn được, quay đầu lại hỏi.
Kết quả, vừa quay đầu lại, suýt chút nữa há hốc mồm.
"Đại thiếu gia, cậu sao vậy? Có phải cơ thể không thoải mái không?"
Người đàn ông ngồi phía sau Lăng Đông, đang nhắm mắt tựa ở ghế sau, đôi lông mày nhíu chặt, mi tâm nhíu chặt. Cả người anh chìm trong bầu không khí lạnh lẽo, nhìn qua như là có nhiều tâm sự.
"Không có chuyện gì... Gọi điện cho ba tôi, tôi có việc muốn tìm ông ấy." Lệ Quân Ngự nhíu lông mày, không buông ra, ngay cả mắt cũng không mở.
Lăng Đông liền vội vàng rút điện thoại ra, đưa cho Lệ Quân Ngự.
Anh cầm lấy điện thoại di động, nói với Lệ Diệu Dương ở đầu bên kia điện thoại vừa nhấc máy, lãnh đạm nói: "Ba, con đồng ý đi xem mắt. Điều kiện là, Lệ Quân Đình cũng phải đi cùng. Ba, ba tốt nhất nên nói chuyện thật tốt với lão nhị, bảo nó bỏ ý nghĩ muốn kết hôn với Nguyễn Manh Manh đi."
/460
|