Bên trong xe, Lệ Quân Ngự đang thương lượng với Lệ Diệu Dương.
Lăng Đông ngồi ở ghế trước, càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ.
Đại thiếu gia nhà anh từ trước đến giờ đều rất quyền lực, có ý muốn khống chế mạnh mẽ, ghét nhất là bị người khác điều khiển.
Lão gia muốn giới thiệu đại gia khuê tú với anh, ngoại tổ phụ cũng muốn giới thiệu, hai phe đều lôi kéo, làm Đại thiếu gia phản cảm.
Nhưng bây giờ, anh lại chủ động đề nghị xem mắt ——
Lăng Đông đột nhiên cảm thấy, Đại thiếu gia vì không muốn cho nhị thiếu gia và đại tiểu thư ở cùng nhau, cũng thật là liều mạng.
Chiêu này chính là giết địch mộtngàn, tự tổn hại tám trăm a! ! !
*
Lệ Quân Ngự 'Giết địch tự tổn hại mình', bảo đảm Lệ Quân Đình sẽ bị bắt đi xem mắt, không có cơ hội cưới Nguyễn Manh Manh, nên mới yên tâm cúp điện thoại đến công ty đi làm.
Ngày hôm đó công ty có nhiều việc, nên anh tăng ca, đến khoảng 8 giờ tối mới trở về nhà họ Lệ.
Vừa mới vào cửa, liền nhìn thấy Lệ Diệu Dương ngồi ở trên ghế salông, Lệ Quân Đình và Nguyễn Manh Manhngồi ở hai bên.
Lệ Diệu Dương đang cầm tay Lệ Quân Đình và Nguyễn Manh Manh, chồng lên nhau.
"Quân Đình, con, cái thằng nhóc thúi này sau này phải cố gắng đối xử với Manh Manh nhà chúng ta... Không cho phép bắt nạt con bé!"
"Manh Manh, sau này có bất cứ chuyện gì thì cũng nói cho chú biết. Nếu như Quân Đình dám đi tìm người khác, dám đối xử với con không tốt, con nói với chú... Chú làm chủ cho con!"
Nguyễn Manh Manh dường như cảm thấy ngượng ngùng, cúi đầu, chỉ thấy cái cằm nhọn, không thể nhìn thấy rõ đáy mắt cô.
Đáy mắt Lệ Quân Ngự u lạnh, nhìn thấy cô gật đầu, trong nháy mắt, thoáng qua tia đau đớn.
Anh lạnh mặt đi vào, dùng giọng điệu lạnh như băng cắt ngang bầu không khí hài hòa của ba người.
"Ba, ba tốt nhất là nên giải thích một chút... Tại sao đối tượng hẹn hò của lão nhị, lại biến thành Nguyễn Manh Manh."
Không nghĩ tới Lệ Quân Ngự sẽ bỗng nhiên trở về, Lệ Diệu Dương hơi kinh ngạc.
Mà Lệ Quân Đình ở bên cạnh mắt phượng lóe lên ý cười trên sự đau khổ của người khác.
Hừ, anh cả còn muốn hãm hại anh!
Cái miệng ngọt của Lệ Quân Đình anh sao có thể bị gài bẫy như vậy được?
"Quân Ngự, Sao hôm nay con về sớm như vậy?..." Ánh mắt Lệ Diệu Dương trốn tránh, rõ ràng là bị con trai mặt lạnh dọa sợ rồi.
Đáng tiếc, Lệ Quân Ngự căn bản không đáp lời, vẫn dùng ánh mắt nặng nề đó nhìn ông.
Ánh mắt kia, đâu có giống như đang nhìn ba, mà chính là kẻ thù.
Lệ Diệu Dương đột nhiên cảm thấy đau đầu.
"Quân Ngự, là như vậy... Hôm nay lão nhị ở nhà đã nói rõ với ba, nó có tình cảm với Manh Manh. Thằng bé thật sự rất thích Manh Manh, ba có thể cảm giác được nó không nói bừa, lần này xác thực không giống như trước kia... Ba nghĩ, chúng ta nên cho hai đứa một cơ hội."
Đáy mắt Lệ Quân Ngự hàn ý càng sâu, cười lạnh nói: "Vì vậy... Chuyện xem mắt, ba không làm."
"Làm, đương nhiên làm!"
Lệ Diệu Dương lập tức tỏ thái độ: "Ba và ông đã nói rồi, ông biết con đồng ý đi xem mắt, khỏi nói cũng biết là rất cao hứng. Có điều chuyện của Quân Đình, ba tạm thời không nói... Con cũng biết ông nội con đối với Quân Đình bọn họ..."
"Thật không? Ba vui là được rồi." Lệ Quân Ngự hừ lạnh một tiếng, không muốn tiếp tục nghe Lệ Diệu Dương giải thích.
Được, thực sự là rất tốt...
Nếu Nguyễn Manh Manh thích ở cùng Lệ Quân Đình, vậy anh còn quan tâm cái gì.
Bọn họ kết hôn cũng thật tốt, không có quan hệ gì với anh, nếu bọn họ có thể yêu nhau, anh cũng có thể tìm cô gái để xem mắt.
Dùng ánh mắt châm chọc liếc Lệ Quân Đình và Nguyễn Manh Manh, Lệ Quân Ngự bình tĩnh, xoay người rời đi.
Đêm đó, Lệ Quân Ngự không về nhà họ Lệ, trực tiếp ở lại khách sạn.
Ngày hôm sau, ngày mừng thọ lão gia, Nguyễn Manh Manh bị người hầu trang điểm một lúc, đi theo Lệ Diệu Dương và Lệ Quân Đình, Lệ Quân Triệt, Lệ Quân Tỳ đang đi tới.
Mà Lệ Quân Ngự, thì lại trực tiếp từ khách sạn đi đến.
Ở tiệc mừng thọ, chờ đợi anh, ngoại trừ người nhà họ Lệ ra, còn có ông Lệ suốt đêm thay anh chọn ra 22 vị 'Hậu phi' .
/460
|