Tính ngang bướng của Ông Lệ lại bùng lên, ông muốn đi dến cùng với cháu trai lớn.
Ông biết, bởi vì chuyện từ đời trước, Lệ Quân Ngự đối với ông chỉ có tôn kính mà không có gần gũi.
So sánh một chút, ông rất gần gũi với tổ phụ, công tướcRedington.
Ông Lệ thật sự rất thích cháu trai lớn, nếu như ông có thể hoàn thành hôn sự cho cháu trai, tương lai có cháu dâu nói chuyện cùng, quan hệ của bọn họ cũng sẽ gần hơn.
Vì chuyện này, ông đã cố gắng giới thiệu các tiểu thư cho Lệ Quân Ngự, chính là muốn giống như công tướcRedington, lo hôn sự cho cháu trai lớn.
"Đi điđi, đi gọi con bé tới đây... Gọi Nguyễn Manh Manh đến đây —— "
Ông không tin, một cô bé sống nhờ ở Lệ gia, chẳng lẽ dám không để các vị tiểu thư này vào mắt?
Cùng lúc đó, một chỗ khác.
"Ông nội làm gì vậy, tại sao lại muốn gọi chị gái tới?" Tiểu Lệ Quân Tỳ nhẹ nhàng kéo kéo tay anh hai, hỏi.
Lông mày bé trai hơi nhíu lên.
Mắt nhìn ánh mắt Nguyễn Manh Manh, trong lòng lo lắng.
Chị gái của cậu lợi hại như vậy, cậu không thích chị gái bị ông nội dùng dùng ánh mắt soi mói bình phẩm để nhìn chị.
"Không có chuyện gì, chúng ta không quan tâm đến bọn họ." Lệ Quân Đình nắm chặt tay Lệ Quân Tỳ, tay lớn ấm áp của anh bao chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cậu.
Mắt phượng của Lệ Quân Đình hơi nghiêng, liếc nhìn Nguyễn Manh Manh còn đang sững sờ, đáy lòng nhưng lại không có một chút lo lắng nào.
Tuy nói trong lòng ông nội bà nội, ba người bọn họ gộp lại có lẽ đều không bằng một anh cả.
Nhưng trong lòng anh cả như tảng băng của anh, sợ là tất cả mọi người ở đây gộp lại, cũng không bằng một mật đào nhỏ.
Nếu như ông và bà muốn soi mói, sợ là sẽ bị anh cả mặt lạnh kia nói đến phun máu.
Lệ nhị thiếu mới vừa an ủi tiểu đệ vài câu, liền thấy quản gia Trương, vội vội vàng vàng đi tới.
"Manh Manh tiểu thư... ông chủ mời cô qua bên kia."
Vừa rồi ông Lệ còn không thèm nhìn Nguyễn Manh Manh, bây giờ lại bị ông bảo người gọi đến.
Chuyện này có gì đó kỳ lạ...
Lệ Quân Đình nhíu mày, Lệ Quân Tỳ xụ mặt xuống.
Mà ở một bên, Lệ Quân Triệt vừa lấy mười mấy đĩa bánh ngọt, chuẩn bị bắt đầu ăn, buông thìa xuống.
"Bác Trương, ông nội tìm Nguyễn Manh Manh làm gì?" Thiếu niên đẹp trai đứng lên, đi tới bên cạnh Nguyễn Manh Manh, che cô ở sau lưng.
Gương mặt đẹp trai thanh tú, con ngươi ngày thường buồn bã ỉu xìu như là ngủ không đủ, lộ ra ánh sáng hơi lạnh.
Quản gia Trương tuy không sợ mấy vị thiếu gia, nhưng cũng không dám đắc tội, vội vã giải thích: "Có một việc nhỏ... Phải làm có điều muốn hỏi, có liên quan tới Đại thiếu gia."
Mấy anh em vừa nghe, cảnh giác trên mặt tan đi một chút.
Việc có liên quan tới anh cả.
NhưngNguyễn Manh Manh ở bên cạnh, hô hấp hơi ngừng lại.
Có liên quan tới Lệ Quân Ngự...
Lẽ nào bị ông phát hiện, cô... Cô và Lệ Quân Ngự, đã từng giả vờ 'Hẹn hò'?
Vì việc này, tay nhỏ của Nguyễn Manh Manh cuộn lại lo lắng, đáy lòng có sự căng thẳng không rõ ràng.
Nhìn thấy Nguyễn Manh Manh căng thẳng, Lệ Quân Đình tiến lên dắt tay cô: "Không có chuyện gì, chúng tôi đi cùng với cô."
Bác Trương: "Chuyện này..."
Quản gia muốn ngăn cản, ông chủ chỉ muốn gặp Nguyễn Manh Manh.
Ông chủ từ trước đến giờ đều không ưa mấy vị thiếu gia kia, nếu như bọn họ qua đấy, nói không chừng sẽ không vui.
Nhưng Lệ Quân Đình giống như không nhìn thấy sắc mặt của ông quản gia, cũng mặc kệ ông, che chở Nguyễn Manh Manh, dẫn theo hai em trai đi thẳng đến đám người kia.
...
Rất xa, nhìn thấy mèo con được lão nhị một đường 'Hộ tống'.
Sắc mặt Lệ Quân Ngự vốn đã lạnh lẽo, càng ngày càng âm trầm.
Con ngươi âm u lạnh lẽo nhìn thẳng mặtNguyễn Manh Manh, giống như nhìn thấu cô.
Nguyễn Manh Manh bị Lệ Quân Đình nắm tay, một đường đi tới trước mặt Ông Lệ, không ngẩng đầu cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh phóng tới.
Lệ Quân Ngự sao lại nhìn cô như vậy?
Anh muốn giở trò gì?
Còn nữa, vừa nãy anh nói cái gì...
Trong đầu Nguyễn Manh Manh loạn tung lên, suy nghĩ lung tung ——
Giọng ông Lệ nghiêm túc, truyền tới: "Cô bé, đây đều là các danh môn khuê tú ở thành phố S... Con xem có ai vừa mắt con, cảm thấy thích ai không?”
/460
|