"... Con?" Nguyễn Manh Manh hơi kinh ngạc, mắt hạnh lộ ra tia kinh ngạc.
Ông Lệ không phải là muốn Lệ Quân Ngự chọn vợ sao?
Tại sao lại hỏi cô có thích hay không...
"Đừng hỏi nhiều như vậy, ông bảo con nhìn thì nhìn đi, nhanh lên một chút ——" Bà Lệ giục, giọng điệu không vui vẻ.
Không để ý đến bối cảnh của cô bé, có thể được đứng ở đây nói chuyện với ông Lệ, đã là vô cùng vinh hạnh.
Huống hồ, đây là hôn sự của cháu trai lớn, lại còn muốn hỏi ý kiến của con bé này.
Bà Lệ cảm thấy như thế này là nể mặt Nguyễn Manh Manh quá nhiều.
"Ha, được..." Nguyễn Manh Manh ngây ngốc gật đầu, tuy không hiểu ý của ông Lệ, nhưng không phải tìm cô khởi binh vấn tội, cô đã thở phào nhẹ nhõm rồi.
Bỏ qua ánh mắt Lệ Quân Ngự chứa hàn khí, Nguyễn Manh Manh vội vã nhìn hai mươi hai vị mỹ nhân.
Kết quả, vừa nhìn, cô kìm lòng không được kêu thành tiếng: "Oa —— tiểu thư này chị thật là đẹp, con thích!"
Lệ Quân Ngự sầm mặt lại, ông Lệ và bà Lệ lại lộ ra ý cười.
Đang muốn nói, vậy thì người này...
Kết quả còn chưa kịp nói, lại nghe được một tiếng thét kinh hãi.
"Không không không, tiểu thư này chị lại càng xinh đẹp..."
"Oa, còn người này, da thật đẹp, thật mềm... Vô cùng mịn màng, con thích..."
"Tiểu thư này, phải xem thật kỹ nha, khí chất thật tốt nha... Còn người này, người này, không sai, ánh mắt lấp lánh... Oa, tiểu thư này cười thật ngọt, thật sự rất muốn ăn..."
Nguyễn Manh Manh giống Lệ Quân Triệt bị Ông Lệ đẩy vào giữa các vị mỹ nữ.
Nhìn người này đẹp, nhìn người kia lại càng đẹp ——
Đó cũng là chuyện đương nhiên, hai mươi hai vị tiểu thư này đều là ông Lệ lựa chọn tỉ mỉ cho Lệ Quân Ngự.
Sắc đẹp, dáng vẻ, khí chất, gia thế tất nhiên là sẽ không kém.
Nếu không phải ánh mắt Lệ Quân Ngự quá độc, lại có người trong lòng, cũng sẽ không chê mấy vị tiểu thư đó đến không đáng một đồng như vậy.
"Nguyễn Manh Manh, con chọn xong chưa... Cuối cùng là con thích ai! ?" Ông Lệ không chịu được, bình tĩnh kêu cô dừng lại.
"Con..." Nguyễn Manh Manh lưu luyến không rời quay đầu lại, không nhìn mặt lạnh của Lệ Quân Ngự, nhìn ông nói: "Ông nội, con có thể chọn nhiều hơn không?"
"Con ——" ông tức giận đến suýt chút nữa không thở được.
Nhưng nghĩ tới việc dù sao cũng hơn không lựa chọn khác được, chỉ có thể gật đầu, "Được, vậy con chọn thêm đi, chọn mấy người hợp mắt con, lại..."
"Vậy con muốn tất cả!" Nguyễn Manh Manh lập tức hưng phấn trả lời.
"Ai con cũng thích, các chị gái ở đây đều rất xinh đẹp..."
Vừa dứt lời, người nào đó đứng phía sau ông Lệ, sắc mặt trong nháy mắt lạnh đến cực điểm.
Ánh mắt u ám, che dấu cơn bão chuẩn bị tới.
Ông Lệ không phát hiện ra biểu hiện của cháu trai lớn, lạnh lùng nói: "Không được nói linh tinh... Làm sao có thể thích tất cả. Ngày hôm nay con nhất định phải chọn một người cho ông!"
Ông thực sự là bị Nguyễn Manh Manh làm cho tức giận rồi.
Thật không ngờ, thật vất vả mới có thể khiến cháu trai lớn đồng ý xem mắt, cuối cùng vì một con bé làm náo loạn mà không chọn được!
Nguyễn Manh Manh nghe hiểu Ông Lệ đang tức giận, thế nhưng... Thế nhưng cô thật sự cảm thấy hai mươi hai chị gái này đều rất tốt.
Muốn cô chọn ra một người, cô thật sự không chọn được.
Chỉ cần vừa nghĩ tới, chọn người này, sẽ có hai mươi mốt chị gái xinh đẹp khác thương tâm, cô không đành lòng.
Thời khắc này, cô căn bản đã quên, các cô ấy là đối tượng để Lệ Quân Ngự 'Chọn vợ'.
Chỉ là dùng thái độ thưởng thức cái đẹp, muốn bảo vệ các chị gái này.
"Xin lỗi ông nội, những này chị gái này đều rất tốt... Có dung mạo xinh đẹp, da đẹp, có khí chất, có vóc dáng, có phong tình mê người. Mỗi người đều có ưu điểm của mình, con đều thích tất cả... Bảo cháu chọn 100 lần, vẫn là đáp án đó, con thích tất cả."
Nói xong, cô quay đầu, nháy mắt với các chị gái kia, lặng lẽ bắn tim.
Con gái rất thích được khen, huống hồ, như Nguyễn Manh Manh nói, trước mặt mọi người, khen các cô đến nở hoa.
Vốn muốn gọi Nguyễn Manh Manh lại đây, ai ngờ lại giống như Lệ Quân Ngự, bình phẩm mấy vị tiểu thư từ đầu đến chân.
Ai ngờ, cô không chê, mà còn khen mấy vị tiểu thư đó nở hoa luôn.
Hơn nữa bộ dạng của Nguyễn Manh Manh vui tươi đáng yêu, lúm đồng tiền ẩn hiện khi cười, mắt hạnh long lanh nước khiến người khác ao ước, sùng bái nhìn cô.
Ánh mắt đều là sự tán thưởng, không hề che giấu... Thuần túy như vậy, tốt đẹp như vậy.
Được một cô gái khác khen như vậy, nên không có bất kỳ ai có thể nảy sinh ra sự thù địch được.
Không những không có ý thù địch, hai mươi hai vị tiểu thư này thậm chí còn cảm thấy Nguyễn Manh Manh đáng yêu vô cùng.
Hừ, so với Lệ đại thiếu lạnh như băng kia, nói chuyện lại cay nghiệt, tiểu cô nương này đáng yêu hơn nhiều.
Các cô nếu như có con trai nhất định sẽ gả cho cô!
Bởi vì như vậy, Nguyễn Manh Manh nhìn các cô chớp mắt, bắn tim... Vài vị tiểu thư cũng không nhịn được chớp mắt lại.
Nếu không chớp mắt thì sẽ bắn tim với Nguyễn Manh Manh, không thì cũng nở một nụ cười ngọt ngào đáp lại.
Được các chị gái đáp lại, trong lòng Nguyễn Manh Manh rất ngọt nha...
Mím mím môi, đang muốn nói vài câu biểu đạt sự 'Yêu thương'.
Một bóng dáng cao lớn, bỗng nhiên từ phía sau ông Lệ đi ra ——
Tay anh nắm lấy tay không an phận của Nguyễn Manh Manh còn đang muốn bắn tim.
Cũng không quay đầu lại, dưới ánh mắt trợn trừng của người khác, kéo cô đi, dám ở trước mặt anh 'Trêu hoa ghẹo nguyệt'.
/460
|